Chương 251:
Chương 251:Chương 251:
Không chờ các khách mời suy nghĩ nhiều, trên đỉnh đầu Lâm Trà nhanh chóng toát ra một hàng chữ:
[Cung Kha đã rời khỏi vị trí bạn tốt ăn dưa, bạn tốt mới đã login: Thẩm Túy... ]
Khuôn mặt Cung Kha suy sụp đổ, suýt chút nữa khóc lên.
Thẩm Túy lại vô cùng đắc ý, cái đuôi cũng muốn vểnh lên trời.
Một giây sau hệ thống lại nhảy ra hai chữ còn lại: [... 's dog]
Thẩm Túy: 2
Cung Kha: 2?
Khách mời: 22?
*
Tất cả mọi người không muốn tin.
Khách mời trong nhóm ăn dưa chào đón một con chó.
Một con chó không đáng yêu? Nhưng vẫn nhận được sự ưu ái của Lâm Trà.
Phương Nguyệt Dao đã làm cơm xong, mọi người vây quanh tiểu viện ăn cơm nấm.
Lâm Trà vừa ăn vừa chơi với con chó bulldog. Cô thật sự thích con chó kia, cả hai chơi rất vui vẻ.
Thẩm Túy và Cung Kha lại căm giận.
Thẩm Túy là người duy nhất ở hiện trường biết Lâm Trà vì sao mà thích con bulldog xấu xí kia, bởi vì đời trước cô nhặt được con bulldog lớn như vậy, thậm chí còn xấu hơn, gãy một chân nữa.
Nhưng Thẩm Túy không cách nào lý giải: 'Rõ ràng là con chó tôi mang đến, vì sao Trà Trà lại không cho tôi thêm độ hảo cảm?!"
Cung Kha cũng phàn nàn theo: "Tôi đẹp trai, cao 1m83, tôi không sánh bằng một con chói" Mặc dù bulldog gia nhập đội ngũ ăn dưa nhưng nó cũng không hiểu ngôn ngữ của Lâm Trà. Lâm Trà há mồm nói chuyện hay bị nghe được tiếng lòng cũng như không có gì.
Con chó rất vui vẻ, lại có một người thương nó, còn cho nó xương ngon thịt ngon.
Liễu Minh Khiêm nhịn không được tò mò: "Nếu như chó có thể..."
Lúc này, mèo ba hoa của bà Hạ bên cạnh chạy tới tiểu viện tìm niềm vui, mắt Liêu Minh Khiêm sáng lên:
"Mọi người nói xem mèo có thể hay không?"
Chu Trạch Hủ đang hưởng thụ bữa trưa ngon lành nghe mà kinh hãi: "Không được!
Lời còn chưa dứt, Liễu Minh Khiêm đã chân thành mời mèo nhỏ gia nhập đội ngũ ăn dưa.
Ngay sau đó, trên đầu Lâm Trà lại toát ra một hàng chữ:
[Chu Trạch Hủ đã rời khỏi vị trí bạn tốt ăn dưa, bạn tốt mới đã login: mèo Quang Tông. ]
Chu Trạch Hủ: '..."
Thẩm Túy và Cung Kha có chút vui mừng, đồng loạt nhìn về phía Chu Trạch Hủ:
"Hoan nghênh cậu!"
Chu Trạch Hủ: '..."
Tôi không muốn hoan nghênh như vậy!
Chu Trạch Hủ căm giận nhai nuốt hai ngụm cơm, sau khi nghe không được tiếng lòng của Lâm Trà cảm giác thế giới yên tĩnh hơn rất nhiều, các khách mời khác thì cúi đầu cười trộm.
Quá đáng, tốt xấu gì cũng một đoàn một đội lâu như vậy, sao còn bắt nạt mình như vậy!
Ngay cả Quang Tông vùi đầu ăn cá khô cũng ngẩng đầu, khinh miệt nhìn Chu Trạch Hủ: "Ngốc nghếch, ngay cả tôi cũng không sánh bằng, anh là rác rưởi!"
Bulldog cũng ngẩng đầu nhìn Chu Trạch Hủ, phụ họa nói:
"Đến một con bulldog như tôi mà tên rác rưởi anh còn không so được!"
Chu Trạch Hủ ngây ngẩn cả người. Các khách mời trào phúng cậu ta thì thôi đi, một mèo một chó cũng không tha.
Chu Trạch Hủ tức giận vỗ bàn: "Hai đứa bay đừng quá đáng! Cẩn thận tao thiến hai đứa bay đó!"
Các khách mời hai mặt nhìn nhau.
Quang Tông và bulldog lại càng thêm làm không biết mệt: "Tên rác rưởi! Nấm ngon không? Tên rác rưởi!"
Nấm?
Chờ đãi
Chu Trạch Hủ phát hiện có gì đó không đúng:
"Chó bulldog này đang nói chuyện với Quang Tông à? Sao động vật sao có thể nói chuyện chứ?”
Lâm Trà lại không đồng ý, lắc đầu nói:
"Sao động vật lại không biết nói chuyện?"
Vừa rồi Tiểu Sấu còn khen tôi xinh đẹp!"
"Tiểu Sấu!"
Lâm Trà vừa đặt tên cho con bulldog mập mạp kia.
Phương Nguyệt Dao cũng gật đầu đồng ý: "Đúng đúng đúng, Trà Trà chính là người đẹp nhất, nơi này có thật nhiều Trà Trà!"
"Trong đó còn có trà, wow! Tất cả đều là Trà Trà! Tôi rất thích Trà Trài"
Cô còn quay đầu nhìn về phía những khách mời khác: "Mọi người không nhìn thấy có nhiều Trà Trà như vậy sao?"
Các khách mời: '..."
Hình như càng ngày càng không đúng!
Chu Trạch Hủ, Lâm Trà, Phương Nguyệt Dao ba người cũng không phải là người bị hại duy nhất.
Hiện trường ngoại trừ Cung Kha và Thẩm Túy vì buồn bực không ăn, tất cả mọi người đều ăn cơm chiên nấm.