Chương 254:
Chương 254:Chương 254:
Mọi người cũng khiếp sợ không thôi.
Đây là bệnh viện!
Người ta đều là thiên sứ áo trắng cứu người, trong miệng Lâm Trà đều biến thành ác ma tới từ địa ngục???
Tiền Tích Từ nghe được những thứ này càng thêm phẫn nộ.
Sao bệnh viện của bà ấy lại có cặn bã như vậy!
Là ai, bà ấy nhất định phải đuổi khối u ác tính như vậy ra khỏi bệnh viện!
*
Trong phòng lọc máu.
Liễu Minh Khiêm vốn còn cùng Phương Nguyệt Dao ồn ào kinh nghiệm nuôi con, nhưng không trò chuyện được bao lâu hai người liên ngủ thiếp đi.
Đây là phòng mà đạo diễn Du và bệnh viện đặc biệt xin, trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ.
Két két - -
Cửa mở ra, một người đàn ông gần bốn mươi có dáng người hơi béo, đeo kính gọng đen đi vào.
Mắt Lý Khôi Phục tràn ngập tham lam, liếm liếm khóe miệng khô khốc lặng lẽ tới gân Phương Nguyệt Dao.
Ở bệnh viện công tác lâu như vậy, gặp qua nhiều bệnh nhân nữ, nhưng nhan sắc và dáng người của Phương Nguyệt Dao tuyệt đối có thể xếp top 101
Bệnh nhân tên Lâm Trà và Lục Yên Yên trong phòng bệnh bên kia cũng rất đẹp, chỉ tiếc bệnh của họ không nghiêm trọng, ông ta không thể ra tay.
Lý Khôi Phục đi tới bên người Phương Nguyệt Dao, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt non mịn của cô ấy. Thân thể thiếu nữ mang theo mùi thơm nhàn nhạt, làn da như trứng gà lột vỏ có thể phá vỡ bất kỳ lúc nào.
Ông ta tham lam hít sâu một hơi càng thêm càn rỡ, đưa tay về phía váy của Phương Nguyệt Dao - -
Thình thịch - -
Cửa phòng lọc máu đột nhiên bị đẩy ra, Tiền Tích Từ dân đám người Lâm Trà vọt vào trong phòng!
"Tiền, viện trưởng Tiền?"
Lý Khôi Phục kinh hãi vội vàng rút tay về.
Nhưng động tác nhỏ này vẫn bị Tiền Tích Từ bắt được.
Nói đùa gì vậy, bà ấy là người phụ nữ không cần dùng kính hiển vi làm phẫu thuật!
Hành động này làm sao có thể giấu được ánh mắt của bà ấy!I
Tiền Tích Từ bất đắc dĩ hỏi: "Cậu làm cái gì vậy?"
Lý Khôi Phục lắp bắp: "Tôi chỉ đến thăm bệnh nhân mà thôi..."
"Cậu là một bác sĩ gây mê, không ở trong phòng hoặc phòng phẫu thuật của mình, chạy đến phòng lọc máu để thăm bệnh nhân?
Những bệnh nhân này có quan hệ gì với cậu?”
Tiền Tích Từ lại nhìn Liễu Minh Khiêm và Phương Nguyệt Dao đang nằm trên giường bệnh: "Tôi nói chuyện lớn tiếng như vậy, bọn họ lại không tỉnh, rốt cuộc cậu đã làm gì bọn họ?!"
Lý Khôi Phục càng luống cuống: "Viện trưởng Tiền, bà cũng biết người ta đều ngủ rồi, bà vẫn là nhỏ giọng một chút đi..."
[Hắn ta tiêm thuốc mê vào bình truyền của bọn họl]
Tiếng lòng của Lâm Trà vang lên.
[Nếu không làm sao hắn ta dám ra tay với người khác!]
Tiền Tích Từ kinh hãi lập tức tiến lên, không nói lời nào đẩy tay Lý Khôi Phục ra, Lý Khôi Phục còn muốn phản kháng nhưng Thẩm Túy cùng Cung Kha lập tức tiến lên đè hắn ta lại. Liễu Minh Khiêm và Phương Nguyệt Dao đang ngủ không thể tiếp nhận sóng não của Lâm Trà, cho nên Thẩm Túy và Cung Kha trở lại vị trí bạn tốt ăn dưa.
Hai người kéo tay Lý Khôi Phục ra quả nhiên nhìn thấy một ống tiêm.
Tiền Tích Từ cầm lên ngửi, trong ống tiêm có mùi trái cây nhàn nhạt, là mùi thuốc mê thường dùng trong phẫu thuật lâm sàng.
Sắc mặt Tiền Tích Từ trở nên khó coi hung hăng trừng Lý Khôi Phục.
Lý Khôi Phục sợ tới mức run rẩy, vội vàng cúi đầu:
"Viện trưởng, tôi... tôi sai rồi, tôi chỉ tiêm cho họ một chút thuốc mê thôi!"
[Anh ta nói bậy!]
[Trước kia lúc hắn ta học đại học liền trộm món đồ chơi này từ phòng thí nghiệm, đánh mê bạn học nữ]
[Bạn học nữ kia không thích hắn ta mà thích nam sinh khác, vì thế hắn ta liền sử dụng thủ đoạn này!]
[Hắn ta chính là rác rưởi!]
Các khách mời cũng âm thầm phỉ nhổ một tiếng.
Rác rưởi, lại dùng loại thủ đoạn này dâm loạn nữ sinh!
[Mấu chốt là hắn ta còn vu oan cho bạn trai của nữ sinh kia, nữ sinh cũng bởi vậy hoài nghỉ bạn trai phẩm hạnh không đứng đắn, chia tay đối phương, thậm chí khởi tố đối phương cưỡng gianl]