Chương 266:
Chương 266:Chương 266:
[Hơn nữa, cảnh sát chỉ cần tra theo manh mối này là có thể tra được hôm đó Tống Thanh Phong ở quán bar xảy ra mâu thuẫn với một tên côn đồ, hai người còn lao vào đánh nhau. ]
[Máu của Tống Thanh Phong rơi xuống trong một góc nhỏ của quán bar, nhân viên phục vụ quán bar rất lười biếng, không hề lau dọn cho nên vết máu đó đến tận bây giờ vẫn còn. ]
[Tống Thanh Phong cố ý gánh tội chính là vì muốn giúp cho anh trai mình bị phán nhẹ một chút!]
Cảnh sát Lưu và cảnh sát Vu không thể chắc chắn rằng lời Lâm Trà nói là thật hay giả, nhưng hai người vẫn liên hệ với đội cảnh sát hình sự bên đó, yêu cầu bọn họ điều tra camera giám sát của chiếc xe kia, sau đó lại cho người đi đến quán bar kiểm tra, quả nhiên tìm được vết máu đã khô ở trong góc!
Cùng với khẩu cung của nhân viên phục vụ quán bar, cơ hồ có thể xác định đây chính là vết máu của Tống Thanh Phong, bây giờ chỉ cần so sánh với ADN nữa là được.
Cảnh sát Lưu cũng không giấu diếm, nói hết cho Tống Dật Thần.
Tống Dật Thần vốn dĩ còn đang dương dương đắc ý, lại nghe thấy cảnh sát đã tìm được chứng cứ chứng minh ngày hôm đó Tống Thanh Phong ở quán bar, bỗng sững sờ.
Trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt cậu ta vô cùng phức tạp.
Có sợ hãi, có lùi bước, cũng có thoải mái khi mọi chuyện đã kết thúc.
Cuối cùng, hốc mắt anh ta đỏ lên.
Cảnh sát Lưu không rõ Tống Dật Thần là đang giả vờ hay là sợ hãi thật, một lát sau, cô nghe thấy giọng nói chán nản của anh ta:
"Nếu mọi người đã phát hiện ra... Đúng, kẻ trộm là tôi, kẻ giết người cũng là tôi, không liên quan gì đến em trai tôi, nó chỉ muốn bảo vệ tôi."
Tống Dật Thần ngẩng đầu nhìn về phía cảnh sát Lưu, trong ánh mắt lại có vài phần khiếp đảm: "Cảnh sát Lưu, các cô đã biết được chân tướng... Vậy hẳn là sẽ không làm khó Thanh Phong chứ?"
Cảnh sát Lưu cười lạnh: "Ha ha, đã lúc này rồi còn diễn trò tình cảm? Nằm mơ! Đồng lõa với phạm nhân cũng là tội, hai anh em các người đều sẽ không có kết cục tốt!"
Cảnh sát Vu cũng quở trách: "Trộm thì cũng thôi đi, tại sao phải giết người?"
Tống Dật Thần trâm mặc một lát, không hề tỏ vẻ hối hận, ánh mắt đột nhiên lại trở nên hung ác như lúc ban đầu.
Anh ta lạnh lùng nói: "Tên đàn ông kia đáng chết!"
*
Sau đó, Phương Nguyệt Dao và Liễu Minh Khiêm lần lượt tỉnh lại, cảnh sát Lưu cũng đã lấy khẩu cung của các khách mời xong.
Cuối cùng, cảnh sát Lưu muốn đưa Tống Dật Thần về ngục giam, còn cảnh sát Vu thì ở lại bệnh viện giám sát Lý Khôi Phục, chờ khi nào bệnh tình của anh ta chuyển biến tốt sẽ bắt người.
Tống Dật Thần bị cưỡng chế lên xe cảnh sát, ngay khi xe cảnh sát sắp rời đi, một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện chắn trước đầu xe.
Cảnh sát Lưu nhanh tay lẹ mắt phanh xe lại.
"Hoàng Oanh? Sao cô lại tới đây?"
Hoàng Oanh mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt, mắt chằm chằm vào ghế sau xe cảnh sát.
Cảnh sát Lưu bất đắc dĩ đi ra khỏi xe, Tống Dật Thần bị còng hai tay cũng đi theo.
Ánh mắt Hoàng Oanh hung ác, sau khi nhìn thấy Tống Dật Thần liền lập tức xông lên như điên, nắm lấy quần áo của Tống Dật Thần, dùng sức đánh anh ta.
"Tại sao anh lại giết chồng tôi! Tại sao anh lại giết chồng tôi!!!"
Cảnh sát Lưu hoảng hốt, vội vàng ngăn Hoàng Oanh lại.
"Cô Hoàng! Cô Hoàng!"
Cảnh sát Lưu lớn tiếng nói: "Chúng tôi đã tìm được chứng cứ then chốt, người giết chết chồng cô chính là Tống Dật Thần!"
Hoàng Oanh đờ đãn vài giây mới phản ứng lại, cô ấy không thể tin nổi nhìn cảnh sát Lưu, ngơ ngác nói: "Đã... xác định Tống Dật Thần là hung thủ?"
"Không."
Cảnh sát Lưu chắc chắn nói: "Chúng tôi tìm được chứng cứ ở nơi khác, chứng minh đêm đó Tống Thanh Phong không có ở hiện trường, chỉ có Tống Dật Thần ở đó."
Trong đầu Hoàng Oanh ầm ầm một tiếng, trở nên hỗn độn.
Cô ấy máy móc quay đầu lại nhìn về phía Tống Dật Thần đang nở nụ cười với mình.