Chương 269:
Chương 269:Chương 269:
Mọi người kinh hãi, bất ngờ trước cử cáo của đứa bé này.
- Nhưng trẻ con chỉ có năng lực đến đây, khi đó Hoàng Oanh không biết mưu kế là gì, chỉ biết trực tiếp đem chân tướng nói cho Lục phú hào.
Viện trưởng lập tức ngăn cản Hoàng Oanh, nói đứa nhỏ nhìn bề ngoài có vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, thực ra đầu óc lại không được bình thường, còn mắc chứng hoang tưởng bị hại. Viện trưởng còn kêu nhân viên công tác kéo Hoàng Oanh xuống, Tống Dật Thần và Tống Thanh Phong lập tức xông lên, ngăn viện trưởng lại.
Hai bé trai 12 tuổi bị suy dinh dưỡng lâu dài, vô cùng gầy gò, căn bản không thể áp chế được thân thể to lớn của viện trưởng, cũng không biết tại sao, trong nháy mắt đó, những đứa trẻ khác vô cùng ăn ý xông lên phía trước, cùng nhau đè viện trưởng xuống.
Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của Tống Dật Thần, Hoàng Oanh lấy được điện thoại di động của viện trưởng, tìm được ghi chép tham ô của ông ta.
"Vụ án viện trưởng cô nhi viện tham ô' bị phơi bày, chuyện này chấn động cả nước, phóng viên truyền thông, thậm chí người của chính phủ đều đến.
Viện trưởng rất nhanh bị cảnh sát dẫn đi, cô nhi viện được cải tạo lại, những đứa trẻ còn lại đều bị gửi đến các cô nhi viện khác.
Hoàng Oanh và anh em Tống bị gửi đến cô nhi viện khác nhau.
Hai bên không gặp lại nhau, thậm chí không để lại bất kỳ phương thức liên lạc nào.
Khoảng vài năm sau, Hoàng Oanh lên đại học, tự mua điện thoại di động cho riêng mình, mới ngẫu nhiên liên lạc được với Tống Dật Thần và Tống Thanh Phong.
Bọn họ follow lẫn nhau trên Weibo, có đôi khi sẽ like, có đôi khi sẽ bình luận hai câu, nhưng cũng chỉ giới hạn trong nhiêu đó.
Hoàng Oanh vẫn luôn không có được nhận nuôi, lớn lên trong cô nhi viện, nhận sự giúp đỡ của cô nhi viện, sau đó học đại học. Trong những năm này, tâm nguyện duy nhất của cô là có một gia đình của riêng mình, có một người nhà chân chính cùng huyết thống với mình - Hoàng Oanh đã qua cái tuổi ảo tưởng sẽ có một ngày ba mẹ trở về đón cô đi, cô cũng không còn hy vọng được người khác nhận nuôi.
Nhưng cô vẫn chân thành muốn có một đứa con, đại khái đó là mối liên kết duy nhất giữa cô và thế giới.
Sau này, Hoàng Oanh yêu đương.
Người đàn ông đó đối xử với cô rất tốt, hỏi han ân cần, quan tâm đầy đủ. Khoảng thời gian Hoàng Oanh đi thực tập vào năm cuối, mỗi ngày anh đều đưa đón dưới lầu công ty.
Phố dài tối đen, gió tuyết tung bay, đèn đường lờ mờ. Dưới ánh đèn lại có một người, tai bị đông lạnh đến đỏ bừng, hàng mi bị lạnh đến mức kết một tâng băng sương mỏng, chà xát hai tay lại với nhau cho ấm đang kiên nhẫn chờ cô.
Hoàng Oanh lại chợt nhớ tới, rất nhiều năm trước, lúc cùng hai anh em Tống Dật Thần và Tống Thanh Phong trèo tường sang thăm nhà bên cạnh.
Cũng là cảnh tượng như vầy.
Cho dù muộn thế nào, đèn trong ngôi nhà đó vẫn luôn sáng, cho dù đường về nhà có xa cỡ nào, sẽ có người luôn đợi bạn quay trở về.
Hoàng Oanh đột nhiên cảm thấy, mình cũng có nhà. ...
Yêu đương, kết hôn, mang thai...
Cuộc sống giống như một quá trình bị tăng tốc.
Nhưng ngay khi Hoàng Oanh tràn đầy chờ mong đứa bé ra đời, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Người chồng đã từng khí phách hăng hái và vô cùng yêu thương cô đột nhiên thất bại trong sự nghiệp, gân như phá sản. Gia cảnh xuống dốc không phanh, còn phải đối mặt với khoản nợ kếch xù.
Hoàng Oanh đã sống một cuộc đời khổ cực, phá sản tuy rằng gian nan, nhưng bọn họ còn trẻ, có thể kiên trì được, cuối cùng có thể vượt qua.
Nhưng người chồng lại khó chấp nhận thất bại như vậy, ngày nào cũng uống rượu qua ngày.
Mượn rượu tiêu sầu. Sau khi uống rượu, bản tính thật của hắn cũng bộc lộ ra.
Hắn bắt đầu bạo hành Hoàng Oanh.
Hoàng Oanh không tưởng tượng nổi một người từng ấm áp như gió xuân uống rượu xong lại trở thành bộ dạng ác quỷ như vậy.
Hắn đấm đá Hoàng Oanh, xé tóc cô, đạp mạnh vào bụng Hoàng Oanh, suýt đánh chết côi
Khi đó Hoàng Oanh còn đang mang thai!
Cô từng muốn chạy trốn, nhưng lại trốn không thoát.