Chương 304:
Chương 304:Chương 304:
Trần Vân đi hỏi thăm hết các thương hiệu xung quanh nhưng đều nhận lại là lời từ chối, không một thương hiệu nào đồng ý cho họ mượn trang phục.
Lâm thị không có cách để gây áp lực lên những hạng thời trang hạng nhất. Nhưng chỉ cần chặn sự phát triển của Lâm Trà ở những hàng thời trang hạng hai là được, vì cô cũng không đủ nguồn lực để hợp tác với những hãng thời trang hạng nhất.
"Có vẻ như Lâm thị đã quyết tâm ngăn cản cô tham gia vào ngành thời trang."
Trần Vân thở dài: "Lâm thị vẫn có chút năng lực này."
"Vậy tôi sẽ không mặc lễ phục nữa à?" Lâm Trà dò hỏi.
Dù sao Lâm Sở Nhu cũng sẽ đến dự tiệc đính hôn của Lục Yên Yên và Hạ Vân Tà.
Đây là một sự kiện để làm nổi bật các nhân vật chính nên cô chỉ muốn đi dự tiệc và ăn dưa ở đó chứ không có ý định tranh giành nổi bật.
"Cô nói đùa vui thật!"
Vẻ mặt Trần Vân nghiêm túc:
"Làm sao Trần Vân tôi còn có thể hoạt động trong ngành này nếu cả một bộ lễ phục cũng không mượn được chứ? Trà Trà, cô về nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai chắc chắn sẽ có lễ phục cho cô!"
Lâm Trà hậm hực xoa xoa chóp mũi chính mình, không ôm hy vọng quá lớn vào lời nói của Trần Vân.
Lúc nãy đã gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy cũng chưa có một lời đồng ý nào thì làm sao có khả năng trong một đêm sẽ mượn được lễ phục chứ?
Nhưng ngày hôm sau, Lâm Trà nhận được cuộc gọi từ Trần Vân bảo cô đến trung tâm thương mại Blue để thử lễ phục mới.
"Cô tới phòng dành cho hội viên của trung tâm thương mại Blue báo tên "Lâm tiểu thư" họ sẽ cho cô mượn lễ phục. Lần này tôi đã mượn được rất nhiều lễ phục. Cô cứ xem cái nào phù hợp nhất thì lấy." Trần Vân nói với Lâm Trà qua điện thoại: "Tôi để Tiểu Húc và Tiểu Trương đi cùng cô. Tiểu Trương là stylist. Cô có gì thắc mắc có thể hỏi cô ấy."
Lâm Trà đáp: "Được".
Có lẽ Trần Vân đã báo cáo việc cô không thể mượn lễ phục cho Tôn Thiên Thiên. Dù sao Tôn Thiên Thiên cũng là giám đốc điều hành của Tinh Huy nên việc mượn một chiếc váy từ thương hiệu cũng không phải là vấn đề lớn.
*
Văn phòng Chủ tịch Tập đoàn Lâm thị.
"Anh Lâm, chúng tôi đã thông báo cho người đại diện của cô Lâm Trà và yêu cầu cô Lâm Trà thử váy ở Blue."
Trợ lý đặc biệt của Lâm Chiêu Dật cung kính nói: "Nhưng mà không phải cô Lâm Trà đã rời khỏi nhà họ Lâm hay sao? Sao còn cần chúng ta giúp đỡ chuyện này?"
Lâm Chiêu Dật đứng trước cửa sổ làm bằng kính trong suốt từ trần đến sàn trả lời với giọng điệu bình tĩnh.
"Chỉ là một chiếc váy thôi."
"Ngài lo lắng cô ấy không mượn được váy sẽ xấu hổ trong bữa tiệc sao?"
Trợ lý đặc biệt đột nhiên hỏi: 'Nhưng nếu nhị tiểu thư phát hiện ra nhất định sẽ lại không vui."
Sau khi nghe lời này Lâm Chiêu Dật thở dài.
Kể từ khi biết Lâm Trà không phải em gái ruột của mình thì mối quan hệ anh em thân thiết hơn 20 năm cùng nhau lớn lên của hai người họ cũng lặng lẽ thay đổi.
Vốn dĩ Trà Trà có thể tiếp tục ở lại nhà họ Lâm với thân phận khác. Nhưng Nhu Nhu lại có thái độ thù địch với Trà Trà đến mức thậm chí còn cấm Trà Trà tham gia vào giới thời trang và không cho ai cho Trà Trà mượn lễ phục.
"Chỉ cần đừng nói cho con bé biết" Lâm Chiêu Dật nói: "Sau này tôi sẽ tìm thời gian giải thích. Sở Nhu là một đứa trẻ có tâm, tôi tin con bé có thể tiếp nhận Trà Trà."
*
Phòng dành cho hội viên của trung tâm thương mại Blue "Tôi chỉ muốn chiếc váy này. Có người đã đặt trước rồi? Ai? Chuyển cho tôi không được à?”
"Tôi xin lỗi, cô Liễu..."
Nhân viên chăm sóc khách hàng cúi đầu trước Liễu Linh Nhi với vẻ mặt đầy áy náy:
"Chiếc váy này được đặt may riêng nên chúng tôi không có quyền quyết định. Cô Tư Đồ đã chuẩn bị tốt lễ phục và giao đến tận nhà cho cô nên cô không cần phải mua một chiếc mới."
"Không phải là mua cho tôi mà là tôi xem giúp cho người khác."
Liễu Linh Nhi buồn rầu nói, cô ấy ôm cằm suy nghĩ.
Hôm nay cô ấy có buổi quay quảng cáo nhưng không ngờ lại biết được Lâm Trà bị giới thời trang phong sát. Vốn nghĩ rằng Lâm Trà đã giúp đỡ cô ấy nhiều như vậy thì cô nên mua một bộ lễ phục để tặng.