Đám Phản Diện Nghe Lén Ta Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 309 - Chương 309:

Chương 309: Chương 309:Chương 309:

[Chiếc váy bị rách à?]

[Lâm Sở Nhu có cần phải liều mạng như vậy không]

"Phụt!"

Liễu Linh Nhi đang ngồi trên ghế sofa trong phòng dành cho hội viên thoải mái uống trà đen thì bất ngờ nghe được tiếng lòng của Lâm Trà.

Bị rách?

Ha ha ha ha ha ha ha hai

Lâm Sở Nhu cũng không béo! Chắc là do khung xương tương đối lớn!

Quan tâm làm gì!

"Ồ, nếu không phải của mình thì đừng nên cưỡng cầu nha!"

Liêu Vũ Hàm cũng đang ngồi một bên ăn đồ ăn nhẹ và nghe thấy lời mỉa mai của Liễu Linh Nhi.

"Liễu Linh Nhi, cô đang nói cái gì thế!" Liêu Vũ Hàm tức giận nói: "Vừa rồi không phải nhân viên viên Blue đều nói bộ lễ phục này của Nhu Nhu sao?"

"Có phải hay không, không phải các cô rõ nhất hay sao?" Liễu Linh Nhi cười nói.

Sắc mặt của Liêu Vũ Hàm tái mét: "Chúng ta sẽ biết khi Nhu Nhu ra ngoài!"

[AI Chiếc váy bị hỏng rồi. Vẫn còn có thể mặc chứ?]

Lâm Trà thực sự tò mò.

[Tuy nhiên, Liêu Vũ Hàm không biết quần áo của Lâm Sở Nhu đã bị hỏng. Vì vậy cô ta vẫn còn mong đợi Lâm Sở Nhu sẽ mặc đi ra nên nói vậy cũng không có gì kỳ quái. ]

Liễu Linh Nhi xoay chuyển tròng mắt.

Liêu Vũ Hàm không biết rằng Lâm Sở Nhu đã làm hỏng chiếc váy kia ... Thật đáng tiếc!

Cảnh tượng thú vị như vậy sao chỉ có cô và Lâm Trà biết được? Lúc này, một người phục vụ mang món tráng miệng tới và đặt lên bàn cà phê. Liễu Linh Nhi đột nhiên nắm lấy tay người phục vụ.

"Cô nói gì vậy? Lâm Sở Nhu bất tỉnh trong phòng thay đồ?!"

Người phục vụ:? 2 2

Liêu Vũ Hàm:!!I

Người phục vụ có vẻ bối rối còn Liêu Vũ Hàm thì giật mình.

"Chuyện gì đã xảy ra với Nhu Như?”

"Chắc không bị ngã gấy xương chứ?!"

Liễu Linh Nhi nói với vẻ mặt "đau lòng".

Liêu Vũ Hàm không còn quan tâm đến việc ăn vặt nữa, cầm váy chạy nhanh vào phòng thay đồ!

Phòng thay đồ ở trung tâm thương mại là một mặt sàn có đường kính khoảng ba mét, một nửa được bao quanh bởi những tấm gương cong, phần còn lại được che bằng rèm trắng.

-Thiết kế này giống với thiết kế của một shop áo cưới cao cấp, đảm bảo khi kéo rèm, chú rể ở bên ngoài hoặc bạn gái, bạn bè của khách hàng đang thay đồ đều có thể nhìn thấy những khoảnh khắc đẹp nhất của khách hàng.

Vì vậy khi Liêu Vũ Hàm không ngần ngại lao tới và vén tấm rèm lên hình ảnh vết rách trên váy Lâm Sở Nhu lập tức lộ ra.

Liêu Vũ Hàm đã nhìn thấy nó.

Lâm Trà và Liễu Linh Nhi đương nhiên cũng nhìn thấy nó.

Tất cả khách hàng đang ở trong phòng đều nhìn thấy nó.

Lâm Sở Nhu nín thở, đầu óc cô ta trở nên trống rỗng.

Thân thể không tự chủ được khiến cô ta ợ hơi một tiếng.

Giây tiếp theo, hai bọt biển mà người phục vụ vừa nhét vào ngực cô ta lập tức bay raI

Một miếng lắc lư lăn đến dưới chân Lâm Trà.

Một miếng khác lắc lư lăn sang chỗ khác, bị người phục vụ bưng đồ ăn nhẹ dẫm lên biến thành bánh kếp.

Lâm Sở Nhu: "..."

Người phục vụ:”...'

Người phục vụ sửng sốt hai giây mới nhận ra mình đã giãm phải thứ gì, hoảng sợ nói:

"Lâm, cô Lâm, tôi xin lỗi, tôi không cố ý! Tôi, tôi sẽ lấy cho cô một cái mới có được không?"

Khuôn mặt của Lâm Sở Nhu trở nên tái mét, hai vai cô ta run rẩy.

"KHÔNG!"

Người phục vụ cúi đầu liên tục: "Xin lỗi! Tôi thực sự xin lỗi!"

"Sao cô còn đứng đói"

Lâm Sở Nhu liếc nhìn sang một bên, nghiến răng nghiến lợi mắng người phục vụ đang giúp cô ta mặc quần áo: "Sao cô còn chưa kéo màn che lại!"

Đây cũng là lần đầu tiên người phục vụ gặp phải tình huống như vậy. Được Lâm Sở Nhu nhắc nhở mới phản ứng lại, nhanh chóng giơ tay kéo màn che.

Nhưng khi cô ấy buông tay ra, tấm màn vẫn chưa đóng lại. Chiếc váy vốn đã xẹp xuống của Lâm Sở Nhu trong nháy mắt lại càng xẹp xuống hơn nữa!

Một làn da sáng lạnh ngay lập tức lộ ra trước mặt mọi người.

"Ah-"

Lâm Sở Nhu sợ hãi hét lên và vội vàng dùng quần áo che lại.

Người phục vụ sắc mặt tái nhợt, không thèm để ý chuyện này hay chuyện kia, nghiến răng nghiến lợi kéo màn che phòng thay đồ lại. ...

Liêu Vũ Hàm ở lại sau tấm màn thay đồ trong vài giây.

Nhu Nhu không hề bất tỉnh chút nào...
Bình Luận (0)
Comment