Chương 324:
Chương 324:Chương 324:
Đầu óc Lâm Sở Nhu trống rỗng.
Ngay sau đó, khung cảnh trước mặt trở nên mờ nhạt, xung quanh cô ta là ánh mắt khinh thường của các vị khách khứa và vô số giọng nói mỉa mai, không ngừng vang vọng ở bên tai như hàng triệu con muỗi vo ve.
"Cuối cùng người hãm hại thiên kim giả của nhà họ Lâm lại là thiên kim thật sao?"
"Vì thế mới nói đứa con nuôi ở ngoài còn không bằng đứa con mình tự nuôi được!"
"Lần này nhà họ Lâm tổn thất lớn rồi, tìm thiên kim thật về có ích lợi gì chứ? Cũng chỉ khiến nhà họ Lâm mất mặt thôi!"
"Tôi đoán chính nhà họ Lâm cũng cảm thấy tốt nhất không nên tìm cô thiên kim thật này vêt"...
"Tôi không có... Tôi không có..."
Lâm Sở Nhu bịt tai lại, lẩm bẩm, nhưng những âm thanh mắng mỏ ở xung quanh cũng không hề nhỏ đi mà càng lúc càng lớn hơn, khiến Lâm Sở Nhu không dám ngẩng đầu lên.
"Tôi không có... Tôi thật sự không có mà..."
"Đúng là cô ta không hãm hại Lâm Trà."
Giọng nói đột ngột của Lục Yên Yên phá vỡ tiếng ồn ào ở xung quanh.
Lâm Sở Nhu bất lực nhìn Lục Yên Yên, chỉ thấy cô ấy mặc bộ đồ thời trang cao cấp xa hoa và khoanh tay bễ nghễ nhìn Lâm Sở Nhu.
Lục Yên Yên cười khẩy: "Dù sao mọi chuyện đều do Liêu Vũ Hàm làm, Lâm Sở Nhu cô rất sạch sẽ, đúng là cô không làm chuyện gì sai cải"
Lâm Sở Nhu nghẹn ngào, chỉ cảm thấy hơi thở bị mắt nghẹn trong cổ họng, không lên được cũng không thể xuống được.
Cô ta rất ghét Lục Yên Yên.
Đặc biệt là ánh mắt của Lục Yên Yên. Tự cao tự đại, những người khác ở trước mặt cô ấy đều như kiến bọ.
Lâm Sở Nhu nhớ lúc trước khi nhà họ Lâm tổ chức tiệc mừng cô ta trở về, Lục Yên Yên cũng ở có mặt.
Khi đó, Lục Yên Yên mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, Lâm Sở Nhu không cẩn thận đụng cô ấy, cả chiếc bánh ngọt trên tay rơi vào người cô ấy.
Lâm Sở Nhu lúng túng, định giúp Lục Yên Yên lau sạch kem, nhưng Lục Yên Yên lại ghét bỏ đẩy cô ta ra, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
"Dừng lại, tôi không cần bộ quần áo này nữa."
"Tôi, tôi sẽ bồi thường cho cô một bộ khác!" Lâm Sở Nhu ngập ngừng thì thầm.
Lục Yên Yên ngước mắt lên, liếc nhìn Lâm Sở Nhu.
Đó không phải là ánh mắt nhìn người, mà giống như nhìn một đồ vật vậy, quét nhìn cô ta từ trên xuống dưới. Lâm Sở Nhu nghe thấy tiếng thở dài nhẹ và tiếng cười vênh váo của Lục Yên Yên.
"Không cần, cô không bồi thường nổi bộ quần áo này đâu."...
Giờ đây, sau vài tháng xa cách, Lâm Sở Nhu đã không còn là cô bé vừa mới từ quê lên, cô ta có một gia đình giàu làm chỗ dựa, có sự nghiệp riêng trong giới giải trí. Nhưng ánh mắt Lục Yên Yên nhìn cô ta vẫn khinh thường như trước, giống như đào ra hết những chuyện xấu mình đã làm trong hai mươi năm qua.
Lâm Sở Nhu cắn răng, móng tay bị cắt ngắn từ lâu đã nắm chặt lại, máu từ đầu ngón tay lạnh lại chảy về tim.
"Nhu Nhu... Thật xin lỗi..."
Đột nhiên giọng nói đầy áy náy của Liêu Vũ Hàm vang lên bên tai cô ta, cắt đứt ký ức của Lâm Sở Nhu.
"Tôi không ngờ, tôi không ngờ nội dung cuộc điện thoại lại bị ghi âm...
Liêu Vũ Hàm rụt đầu lại, không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Sở Nhu.
Lâm Sở Nhu im lặng.
Bây giờ không phải là lúc buồn bã, quan trọng là phải giải quyết chuyện trước mắt. Cô ta là thiên kim nhà họ Lâm, nhất định không thể mất mặt trong trường hợp này. Ngẩng đầu lên lần nữa, Lâm Sở Nhu giống như biến thành một người khác, vẻ mặt hoảng sợ cùng mất mát cũng biến mất không thấy nữa.
Lông mày xinh đẹp của cô ta khẽ cau lại, vừa vô tội vừa ủy khuất nhìn Liêu Vũ Hàm.
"Vũ Hàm??? Cô đang nói chuyện quái gì thế? Chuyện này thì liên quan gì đến tôi chứ? Hơn nữa cuộc gọi đó là sao?
Hôm nay tôi không nói chuyện điện thoại với cô, tại sao cô lại hãm hại tôi chứ. Chuyện đó... từ đầu đến cuối người nói chuyện trong video này không phải chỉ có mình cô sao?"
- Trong máy ghi âm trên xe, Liêu Vũ Hàm không có nói chuyện với bên ngoài nên chỉ ghi lại giọng nói của chính cô ấy.
Liêu Vũ Hàm hoảng sợ: "Nhu Nhu, câu5 đang nói cái gì vậy! Không phải cậu nói anh Chiêu Dật...
"Liêu Vũ Hàm!"