Chương 328:
Chương 328:Chương 328:
Bóng đêm dày đặc, xung quanh ven hồ điểm xuyết những vòng ánh sáng, đám uyên ương và thiên nga đã đi vào túp lều nhỏ ở bên hồ, yên lặng ngủ.
Lâm Sở Nhu hất mạnh tay Lâm Chiêu Dật ra, khó chịu xoa cổ tay: "Lâm Chiêu Dật! Anh buông ra! Anh làm đau eml”
Lâm Chiêu Dật cau mày nói: "Nhu Nhu, sao em có thể trở nên như bây giờI"
"Sao lại trở thành như này?"
Lâm Sở Nhu chế nhạo nhìn Lâm Chiêu Dật:
"Không phải là do các người ép sao? Mọi người vẫn luôn như vậy, vẫn luôn cảm thấy tôi không xứng với thiên kim nhà họ Lâm, vẫn luôn chỉ thích Lâm Trà thôi! Nếu không phải mọi người bất công thì sao tôi ra nông nỗi này chứ?"
"Vậy em cũng không nên trút giận lê người Trà Trà chứ!"
Lâm Chiêu Dật lạnh lùng nói: "Trà Trà cũng đã bị em đuổi ra khỏi nhà họ Lâm rồi, em ấy làm sai gì sao? Nhu Nhu, chúng ta quá dung túng em rồi! Từ hôm nay trở đi, em cứ ở trong nhà, suy ngẫm lại bản thân mình, đừng đi đâu cả!"
Nói xong, Lâm Chiêu Dật lại nắm tay Lâm Sở Nhu, kéo cô ta đi ra bãi đỗ xe.
"Lâm Chiêu Dật, anh thả em ra! Anh dựa vào đâu mà nhốt em! Anh thả em ral"
"Chỉ bằng anh là anh trai em! Anh đã có quyền quản eml Em thành thật cho anh! Đi về nhà!"
Lúc này Lâm Chiêu Dật đã tăng sức mạnh, nên Lâm Sở Nhu không giãy ra được và bị kéo về phía trước.
Trái tim Lâm Sở Nhu chợt nguội lạnh.
Bị Lâm Chiêu Dật dạy dỗ cũng không sao, nhưng tối nay cô ta tới đây để gặp Hạ Vân Tề. Buổi lễ đính hôn này là bước ngoặt trong vận mệnh của cô ta và Hạ Vân Tề. Nhưng đến bây giờ cô ta vẫn còn chưa tìm được cơ hội để nói chuyện riêng với Hạ Vân Tề, sao cô ta có thể rời đi được! Nếu bị Lâm Chiêu Dật nhốt ở nhà, liệu cô ta còn có cơ hội gặp Hạ Vân Tề sao?
Lâm Sở Nhu hạ quyết tâm, đột nhiên khom người xuống, cắn mạnh một cái vào cổ tay của Lâm Chiêu Dật!
»Ạ „.Ị"
Lâm Chiêu Dật đau đến nổi gân xanh, anh ấy theo phản xạ mà buông lỏng tay Lâm Sở Nhu ra.
Lâm Sở Nhu nhanh chóng xoay người rời đi.
Bờ hồ vắng tanh, vài cây phong đỏ mọc thưa thớt trên bãi cỏ xung quanh, bóng cây trải dài dưới ánh đèn đường ven hồ.
Lâm Sở Nhu bất chấp hoàn cảnh ở xung quanh, không suy nghĩ mà lao về phía biệt thự.
Bất thình lình, cô ta đột nhiên đụng vào một lồng ngực lạnh như băng. Lâm Sở Nhu suýt ngã xuống đất vì chân đứng không vững, nhưng người đàn ông đã nhanh chóng ra tay, giữ cô ấy lại.
Lâm Sở Nhu ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo trút xuống như thác nước, rơi trên tóc, vai và cổ của người đàn ông.
Anh ta mặc một bộ vest màu xám bạc, một tay đút trong túi, nhìn từ trên cao xuống, quai hàm rõ nét sắc sảo, đôi mắt phượng hẹp dài lạnh lùng nhìn Lâm Sở Nhu.
Là Hạ Vân Tề.
Lâm Sở Nhu rất muốn tới gần Hạ Vân Tề, nhưng cô ta vẫn không có cơ hội, nhưng khi buổi tiệc đính hôn kết thúc, bánh răng vận mệnh đã cho bọn họ gặp nhau.
*
[Chết tiệt!]
[Lâm Sở Nhu và Hạ Vân Tề lại gặp nhau ở ven hồ! Còn tưởng tối nay bọn họ sẽ không gặp lại! Bọn họ thật sự gặp riêng ở bờ hồ! Xem ra lại có dưa để ăn rồi]
Lục Yên Yên tiễn khách, lúc đầu vốn để Lâm Trà qua đêm ở nhà cũ của nhà họ Lục, nhưng kết quả lại nghe thấy tiếng lòng của Lâm Trà. Vị hôn phu của cô và Lâm Sở Nhu?
Đây là một quả dưa lớn đó!
Lục Yên Yên nắm lấy tay Lâm Trà.
"Trà Trà, hoa tai tôi rơi ở bờ hồ, chúng ta ra bờ hồ tìm đi!"
Ánh mắt Lâm Trà sáng lên: "Được!"
[Hiện trường ăn dưa nóng hổi! Sao người ăn dưa có thể bỏ lỡ chứi]
Hai người lập tức rời đi, trước khi đi còn lấy một nắm hạt dưa còn sót lại trong bữa tiệc tối.
——Có trời mới biết tiệc đính hôn cấp độ này sao có thể có hạt dưa, nhưng chính Lục Yên Yên đã bảo quản gia mang những thứ này lên bàn.
Lúc này, hai chị em đang ôm hạt dưa, vui vẻ chạy về phía hồ.
Thẩm Túy và Lục Ngôn Triệt nghe thấy tiếng lòng của Lâm Trà nên cũng đuổi theo.
Trên đường, Lâm Trà vừa đi chậm, vừa không quên lật xem dưa của Hạ Vân Tề và Lâm Sở Nhu --
[Wow! Hóa ra Lâm Sở Nhu là bạch nguyệt quang của Hạ Vân Tê|]