Chương 341:
Chương 341:Chương 341:
Hơn nữa, cho dù không lấy được cơ hội thử vai điện ảnh hoặc diễn viên phụ của Liễu Minh Khiêm, nhưng không chừng xuất hiện ở trong phòng truyền hình trực tiếp của một chương trình giải trí nổi tiếng như vậy cũng có thể hút được rất nhiều fan hâm một
Các sinh viên đại học trong nháy mắt xắn tay áo lên như đánh máu gài
Khô! Hôm nay không làm xong cánh đồng ngô này! Chúng ta không phải sinh viên Học viện Hí Kịch!
*
Chỉ trong nháy mắt, mặt trời lặn về phía tây, trời đã gần tối.
đạo diễn Du giải quyết xong chuyện lớn, ngâm nga lời bài hát, thong thả đi đến ruộng ngô.
Ngay lúc báo cáo công việc vừa rồi, các khách mời đều đi nhổ ngô, cuối cùng chương trình giải trí của bọn họ cũng đi vào quỹ đạo, phù hợp với chủ đề "Cuộc sống thư giãn" chứ không phải "Cuộc sống ăn dưa" kỳ quái gì đó!
Sau một ngày làm việc vất vả hôm nay, chắc chắn các vị khách mời sẽ nhận ra được lao động không hề dễ dàng và đồ ăn rất ngon!
Sau này nhất định sẽ làm việc nghiêm túc hơn!
Cuối cùng kế hoạch chương trình giải trí của tổ đạo diễn bọn họ cũng đã có tác dụng!
Nhưng, khi đạo diễn Du đi tới ruộng ngô, ông ấy lại nhìn thấy những thân cây ngô trước mắt đều trống không, hai bên đường nhỏ của đồng ruộng là núi ngô chất thành đống, trên mặt của các sinh viên đại học vất vả đổ đầy mồ hôi, bọn họ vẫn đang cố gắng gánh ngô đi.
Mà các khách mời của ông ấy thì có vài người ngồi xổm trên bờ ruộng cắn hạt dưa. Có hai người đang cổ vũ các sinh viên đại học:
"Các em! Vẫn còn có một suất diễn nữa! Cố lên! Xông lên đi!"
"Ngô trong tay các em không phải gạo, mà là tương lai của các em. Nếu nhổ thêm một cây, các em sẽ tiên gân con đường thành công của mình hơn một bước nữa nhai" Hôm nay vất vả! Chính là thu hoạch ngày mail
"Hôm nay nhổ ngô trong ruộng ngô, ngày mai chúng ta cùng nhau đi trên con đường hoai"
Đạo diễn Du:?22
Chuyện này là sao?
Chẳng lẽ khách mời của ông ấy lại đi nhầm vào tổ chức bán hàng đa cấp gì đó sao?
Phong cách này không giống chương trình giải trí của bọn họ lắm!...
Liễu Minh Khiêm và Lương Hoằng Thâm cố gắng đánh đòn sinh viên, bắt bọn họ cố gắng làm việc hơn. Vừa quay đầu, thấy đạo diễn Du xuất hiện, ánh mắt hai người bọn họ lại sáng lên.
Giọng Lương Hoằng Thâm phấn khích: "Đạo diễn Du, nhìn những đống ngô chất thành núi này đi. Đây đều thành quả lao động vất vả hôm nay của tôi hôm nay đó! Hôm nay tôi chắc chắn sẽ là Vua ngô!"
Liễu Minh Khiêm lớn tiếng phản bác: "Lương Hoằng Thâm, anh mù sao, rõ ràng núi ngô của bên tôi cao hơn. Lão Ngư Đầu, ông nhìn rõ đi! Vua ngô chắc chắn là tôi!"
"Là tôi, là tôi, chính là tôi!"
"Không phải... Chắc chắn là tôi!"
Vẻ mặt đạo diễn Du thừ ra.
Một dấu chấm hỏi dần xuất hiện trên đầu ông ấy.
"Vua ngô, là gì vậy?"
Động tác của Liễu Minh Khiêm và Lương Hoằng Thâm dừng lại hẳn.
Hai người nhìn đạo diễn Du, ngập ngừng hỏi thăm: "Không phải hôm nay anh thông báo nhiệm vụ chương trình giải trí sao? Để chúng tôi thi đấu, người chiến thắng sẽ nhận được danh hiệu "Vua ngô ”?”
"Hả?" Dấu chấm hỏi trên đầu đạo diễn Du càng lớn: "Tôi rảnh rỗi vậy sao? Nghĩ tôi sẽ ra nhiệm vụ như thế sao"
Ngay sau đó, Liễu Minh Khiêm và Lương Hoằng Thâm nghe thấy tiếng lòng đầy hả hê của Lâm Trà khi thấy người gặp họa.
[Ha ha ha ha ha ha hal]
[Cuối cùng hai người này cũng nhận ra nhiệm vụ này là giả sao? Cười chết mất! Sao có người cố gắng để giành danh hiệu hạng hai như vậy chứ! Vua ngô? Nghe thật ngu ngốc ha ha ha halII]
[Quan trọng là lúc nãy đại tiểu thư còn hăng hái làm một chiếc mũ bảo hiểm từ nửa quả dưa hấu, trên đó khắc dòng chữ "Vua ngô'. Đợi lát nữa Vua ngô thắng sẽ được đội chiếc mũ bảo hiểm dưa hấu ngu xuẩn này!]
[Cũng không biết tên đại ngốc này là ail]
[Ha ha ha ha ha hal]
Dường như tiếng cười trong lòng Lâm Trà là chữ hóa đá, đặc biệt là ba chữ "Tên đại ngốc" đập vào đầu Liễu Minh Khiêm và Lương Hoằng Thâm.
Hai người nhìn nhau.
Khóe miệng co giật.