Đám Phản Diện Nghe Lén Ta Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 369 - Chương 369:

Chương 369: Chương 369:Chương 369:

Vu Hạ lập tức phân phó cảnh sát bên cạnh, cảnh sát không hiểu ra sao, nhưng vẫn gọi mấy đồng nghiệp, đi thẳng đến văn phòng!

Ông chủ câu lạc bộ không khỏi run rẩy.

Vừa rồi không phải bọn họ đã kiểm tra văn phòng, sao còn muốn kiểm tra nữa?

Họ sẽ không tìm thấy thứ đó chứ?

Không thể không thể không thể... Lại không mang theo chó tìm ma túy, làm sao có thể tìm được...

Đột nhiên, văn phòng truyền đến tiếng kêu lớn của cảnh sát: "Đội trưởng Vu! Chị Lưu! Tìm được két sắt rồi!"

Trong nháy mắt đó, sắc mặt ông chủ câu lạc bộ trắng bệch.

*

Mọi người chạy tới văn phòng.

Tủ sách trong phòng làm việc bị bạo lực dời đi, két sắt ẩn tường phía sau lộ ra.

"Tôi, tôi không biết đây là vật gì!"

Ông chủ câu lạc bộ vội vàng phủi sạch quan hệ: "Cái két sắt này sâu như vậy, không có quan hệ gì với tôi!"

"Không biết?"

Lưu Du Du cười lạnh một tiếng, mượn đồng nghiệp kiểm tra quét vôi, nhẹ nhàng quét qua két sắt, mồ hôi vân tay tiếp xúc với bụi, dấu vết hoa văn dần dần hiện ra.

Ông chủ câu lạc bộ: "..."

"Lấy về so sánh một chút, sẽ biết có phải dấu vân tay của ông không!" Lưu Du Du nói: "Đừng giấu nữa, mật mã là bao nhiêu?"

Vẻ mặt ông chủ câu lạc bộ không tình nguyện: "Tôi, tôi không nhớ rõI"

Có thể kéo dài một phút thì kéo dài một phút, ông ta tin tưởng cảnh sát nhất thời cũng không giải được mật mã này!

[A? Không nhớ rõ?]

[123456 mật mã đơn giản như vậy, chính là học sinh tiểu học còn nhớ được nữa, ông chủ câu lạc bộ sẽ không nhớ được ư?]

Lâm Trà và khách mời vẫn chưa tiến vào trong phòng làm việc, nhưng vị trí ghi chép của bọn họ cách phòng làm việc rất gân, mà Lâm Trà lại mở hệ thống ăn dưa ra xem sự tình tiến triển, tiếng lòng tự nhiên bị Lưu Du Du và Vu Hạ ở phòng làm việc cách đó không xa nghe được.

Úi! Thật sự là con số dễ nhới

Cô ấy còn muốn tìm một thợ mở khóa, hiện tại ngay cả công sức này cũng tiết kiệm!

Lưu Du Du lập tức tiến lên, một dãy số tối sâm được ấn trên két sắt: "Cạch" một tiếng, két sắt mở ra.

Bên trong có bảy tám khối vàng, mấy xấp tiền mặt thật dày, còn có một túi nhỏ trong suốt có chút bột màu trắng.

Vu Hạ đưa tay ước lượng tinh thể, khóe miệng nhếch lên một tia cười khẽ.

"Ma túy đá, vượt qua năm mươi gram."

Ông chủ câu lạc bộ cũng không ý thức được câu 50 gram này là có ý gì, luật sư bên cạnh vẫn tràn đầy tự tin lại bị dọa cả người mồ hôi lạnh.

"Mang theo hơn năm mươi gram ma túy đá, tử hình!"

"Âm" một tiếng.

Đầu ông chủ câu lạc bộ như có tiếng nổ vang, ông ta nhìn về phía luật sư, đầu lưỡi cũng không thẳng nổi.

"Cậu, cậu nói giốn sao?"

Luật sư lấy khăn tay ra, run rẩy lau đi mồ hôi trán: "Chỉ cần có năm mươi gram ma túy đá, là tử hình!"

Chân ông chủ câu lạc bộ mềm nhữn, trực tiếp ngã ngồi dưới đất!

Ông ta sợ tới mức nói năng lộn xộn, nước mắt đều chảy ra: "Tôi, hai ngày trước mới mua được lô ma túy này, một gram cũng chưa từng hít!"

"Tôi chỉ là nghĩ đến việc dùng nó ở đây sẽ mang đến món lãi kếch sù, nghe nói ma túy đá càng kinh doanh càng kiếm tiền, mới có chủ ý này!"

"Tôi thật sự không chơi ma túy!"

Cũng chính là sáng nay, ông chủ câu lạc bộ vừa mới nhận được số ma túy này, còn chưa kịp nếm thử, cũng chưa kịp phân phối cho khách hàng, đã bị cảnh sát phát hiện!

Cả người ông chủ câu lạc bộ đều không ổn.

Vốn tổ chức mại dâm, cũng đã dính vài năm lao ngục, nhưng tàng trữ hơn năm mươi gram ma túy đá, là tử hình! Tử hình đó!

Ông chủ câu lạc bộ chưa bao giờ hoảng sợ như vậy.

Không đợi Lưu Du Du và Vu Hạ hỏi, đã vội vàng lôi ra tất cả chứng cứ mình mua ma túy, cũng thành thật báo cáo quá trình mình mua ma túy.

Ông ấy chỉ cầu có thể giảm hình phạt, không tử hình là tốt rồi.

Dù sao... Ông ấy thật sự là lần đầu tiên, cũng còn chưa có hít qua nó! Không đến mức tử hình chứ?

Vu Hạ và Lưu Du Du nhìn kỹ chứng cứ mua ma túy mà ông chủ câu lạc bộ cung cấp.

Kỳ thật quá trình mua ma túy đá cũng không phức tạp, ông chủ câu lạc bộ ở trang web nhìn thấy tin tức bán ma túy đá, đối phương vội vã ra tay, giá cả cũng tương đối rẻ, cho nên ông ấy lập tức chốt năm mươi gram để cho đối phương chuyển phát nhanh tới.

Nhưng hai người nghe quá trình này, lại càng nghe càng không thích hợp.

Bọn họ là cảnh sát hình sự, mặc dù không quen với quá trình tiêu thụ ma túy, nhưng dựa theo kinh nghiệm của hai người mà nói, một người mới vừa tiếp xúc với ma túy mà có thể tìm mua được ma túy một cách dễ dàng, sao đối phương có thể một lần bán cho ông ta năm mươi gram ma túy chứ?

Họ không sợ ông chủ câu lạc bộ là người của cảnh sát sao?

Loại này ma túy lén lút giao dịch, mỗi lần nhiều lắm cũng chỉ phân phối một hai gram, không thể gom đủ đến năm mươi gram ma túy giao dịch, nếu như vậy thì ít nhất cũng là đầu sỏ buôn ma túy! *

Bên kia, Lâm Trà cũng phát giác không đúng.

[Ma túy vậy mà có thể mua trên mạng? Còn có thể chuyển phát nhanh? Mở mang kiến thức!]

[Hơn nữa nhân viên chuyển phát nhanh này cái gì cũng không hiểu, lại còn đi tàu điện ngầm]

[Gan thật lớn!]

Lâm Trà thán phục không thôi.

[Có lẽ, chính là bởi vì gan lớn không sợ chết, mới có thể đi lên từ con đường này?

Nhân viên chuyển phát nhanh ngồi xe số 6 tới, mà hôm nay trên xe số 6 vừa vặn có cảnh sát cùng chó cảnh sát nhal]

[Nhân viên chuyển phát nhanh kia, nhân viên chuyển phát nhanh kia đụng phải chó cảnh sát! Hơn nữa còn vụng trộm bịt đầu chó cảnh sát! Chó cảnh sát còn vẫy đuôi với anh tal]

[Chẳng lẽ chó cảnh sát ngửi không ra, trong bưu kiện của nhân viên chuyển phát nhanh kia là ma túy sao!I]
Bình Luận (0)
Comment