Chương 390:
Chương 390:Chương 390:
"Bà nội, bà đã nhắc nhở con..." Tiết Tịch Tịch cười khổ nói: "Lúc con đưa ra quyết định này cũng đã xác định tình cảm của mình cho nên không trách được bà."
Bà Trương thở dài.
Tịch Tịch thật sự là một đứa bé ngoan nhưng lúc trước bà ấy gạt đối phương về thân phận của Trương Tinh Châu rồi đồng ý mối hôn sự này, bà ấy làm như vậy sao có thể gọi là không có mục đích riêng được chứ?
Bà ấy cũng lo lắng sự việc bại lộ nên cũng cẩn thận giữ kín chuyện Trương Tinh Châu gặp nạn, một khi bà ấy không còn vậy cảnh sát cũng không có DNA để so sánh. Tới lúc đó chỉ cần Tịch Tịch một mực khẳng định Tinh Châu này chính là hàng thật vậy có lẽ Tinh Châu cũng có thể bình yên vô sự.
Con người ai có chút ích kỷ.
Bà ấy là như vậy, Trương Tinh Châu cũng là như vậy.
Nhưng cho dù có chút ích kỷ thì cũng không tính là người xấu chứ?
Người trong phòng bệnh càng nhiều, bà Trương thấy Lưu Du Du dẫn bọn Lâm Trà đi vào mà phía sau dáng người cao gầy của Giang Minh Khải hình như còn có một bóng hình khác.
Bà Trương hỏi Lưu Du Du: "Cảnh sát Lưu, đứa bé đâu?"
Bà ấy không muốn gọi "Tinh Châu" nhưng cũng không biết tên Trữ Duy Khiêm nên chỉ có thể hỏi "đứa bé kia".
Tất cả mọi người đều biết bà Trương có ý ám chỉ ai nên đã ăn ý nhường một con đường, nhường một vị trí cho Trữ Duy Khiêm tiến lên.
Gương mặt bệnh tật của Bà Trương khi nhìn thấy Trữ Duy Khiêm bỗng chốc lộ ra nụ cười hiền lành, bà ấy giãy giụa muốn ngôi dậy, Tiết Tịch Tịch và mẹ Tiết cũng lập tức đi lên giúp bà ấy đệm lưng.
Trữ Duy Khiêm cúi đầu đang không biết có nên đi lên hay không lại nghe thấy giọng nói có chút Suy yếu nhưng mang theo chút vui sướng của bà Trương.
"Cháu ngoan, lại đây."
Hốc mắt Trữ Duy Khiêm lập tức đỏ lên, mũi chua xót.
Anh ta xoa xoa mũi rồi cúi đầu đi tới bên giường bà Trương.
Tiết Tịch Tịch bên giường nhường chỗ để Trữ Duy Khiêm ngồi ở đầu giường cùng bà Trương.
Bà Trương nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay Trữ Duy Khiêm, một tay khác lại vuốt tóc đối phương mà nói:
"Đứa nhỏ ngốc, bà nội đã hơn tám mươi tuổi rồi mà làm phẫu thuật gì chứ!"
Trữ Duy Khiêm lắc đầu.
"Bà nhất định có thể sống lâu trăm tuổi! Bà nhất định có thể sống lâu trăm tuổi!"
Sau đó anh ấy cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm: "Người tốt như bà nên sống lâu trăm tuổi mới đúng!"
Bà Trương võ về đầu Trữ Duy Khiêm: "Bé ngoan, đúng là bé ngoan mài"
Bà Trương còn nhớ rõ ngày mình biết được Trữ Duy Khiêm không phải là Trương Tinh Châu. Khi đó gương mặt nhìn chàng thiếu niên trước mắt của bà căng cứng, máu nóng cũng trở lên lạnh thấu.
Bà ấy không tỏ vẻ gì nhưng sau khi rời khỏi phòng bệnh lại vê phòng khách của mình rồi mở cửa sổ ra nhìn.
Đứng cạnh cửa sổ phòng bệnh ở tầng sáu nhìn xuống mặt đất mới thấy những người đó cũng chỉ lớn bằng hạt gạo.
Lần đầu tiên biết người nhà rời đi đã khiến bà Trương tuyệt vọng nhưng bởi vì y tá nói cho bà ấy biết rằng Tinh Châu còn sống chỉ là hiện giờ trọng thương chưa tỉnh lại mới khiến bà Trương kiên trì tới bây giờ.
Nhưng hóa ra Tinh Châu cũng không còn.
Chồng, con trai, con dâu, cháu trai, cháu gái... Bọn họ đều rời đi vậy bà ấy sống còn có ý nghĩa gì? Bà ấy chậm rãi đứng lên nhìn bầu trời đầy sao mênh mông nhưng lại bị mây đen che khuất không thấy một chút ánh sao nào, gió bên ngoài rất lớn, từng trận gió gào thét thổi quét qua vườn hoa trong bệnh viện khiến đám lá tùng, lá kim vang lên ào ào.
Đó là âm thanh của cái chết, một nhà năm người đều chờ bà ấy trên đường xuống Hoàng Tuyền.
Bà Trương thiếu chút nữa muốn tung người nhảy xuống.
Nhưng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa khiến bà Trương theo nhìn lại, các phòng bệnh "vèo vèo" vang lên tiếng cửa bị đẩy ra, trên mặt thiếu niên buộc băng vải, trên người còn mang theo vết thương nhưng vẫn cố bưng một tô mì nóng hổi đi vào phòng khách.
"Bà nội, hôm nay là sinh nhật của bà... Mặc dù đang ở bệnh viện nhưng cháu đã đến căn tin xin các đầu bếp, nhờ họ làm một bát mì trường thọ!"
"Sinh nhật?”