Đám Phản Diện Nghe Lén Ta Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 415 - Chương 415:

Chương 415: Chương 415:Chương 415:

Mọi người tò mò tiến lại gần.

Chỉ thấy Ôn Vãn Ngưng trình bày lịch sử trò chuyện của mình và Vu Kiêu.

Trên đó, tất cả đều là tin nhắn Vu Kiêu gửi tới.

[Hôm nay trời đẹp quái]

[Ngưng Ngưng ăn cơm chưa?]

[Ngủ chưa?]

[Ngưng Ngưng, phim cũ của đạo diễn Triệu chiếu lại, tôi mua vé, tối nay cùng xem đi]...

Cũng không biết gửi bao nhiêu tin nhắn, Tôn Thiên Thiên lướt điện thoại di động của Ôn Vãn Ngưng vài trang gần như nhìn không thấy đầu.

Mặc dù Ôn Vãn Ngưng không trả lời, nhưng Vu Kiêu vẫn siêng năng nhắn tin giống như lầm bầm lầu bầu.

Cuối cùng Vu Kiêu cũng cảm thấy Ôn Vãn Ngưng không thoải mái, anh ta tức giận, bắt đầu nhục mạ:

(Ôn Vấn Ngưng, chẳng phải cô ỷ vào bộ dạng xinh đẹp của mình sao? Trừ khuôn mặt kia cô còn có cái gì chứ?]

[Mấy người phụ nữ xinh đẹp như cô cứ như vậy nhỉ. Tôi khuyên cô tốt nhất là phải nắm chặt tôi, nếu bỏ lỡ tôi thì sau này cô sẽ không bao giờ gặp được người đàn ông nào tốt hơn tôi đâul]

[Cô cho rằng cô thật sự rất xinh đẹp sao? Thật cũng chỉ bình thường thôi! Xe buýt thôi, những người đàn ông kia ngoại trừ muốn ngủ với cô, cô thật sự cho rằng bọn họ yêu côi]...

Kết quả ghi chép ngày đầu tiên, lịch sử trò chuyện của hai người lại biến thành:

[Ngưng Ngưng, xin lỗi! Hôm qua tôi uống nhiều, những lời đó đều không phải chủ ý của tôi]

[Ngưng Ngưng em sẽ không tức giận chứ?] [Hôm nay thời tiết rất tốt, Ngưng Ngưng ăn cơm chưa?]...

Chậc chậc chậc...

Khách khứa ở hiện trường xem thế là đủ rồi, nhất là Tôn Thiên Thiên, quả thực cười phun nước bọt.

Bảo sao kỹ thuật diễn xuất của Vu Kiêu không tồi, hiển nhiên trong lúc liếm chó với phá phòng nhiều lần nhảy ngang!

"Tôi chưa bao giờ thấy cách tái hợp nào như vậy!"

Tôn Thiên Thiên cười: "Đây thật sự là cầu xin tái hợp lại sao? Không phải là hiện trường một số người thẹn quá hóa giận phá phòng à?"

"Chính là phá phòng!"

Khuôn mặt dịu dàng của Tư Đồ Thanh cũng lộ ra một tia khinh bỉ.

Cô liếc Vu Kiêu, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường: "Gặp phải người như vậy, Ôn tiểu thư cũng xui xẻo."

Sau đó cô nhìn về phía Hà Tinh Tinh, lại bổ sung một câu: "Hà tiểu thư cũng rất xui xẻo."

Hà Tinh Tinh vẫn đờ đẫn, nghe Tư Đồ Thanh nói mới tỉnh táo lại.

Ánh mắt cô đảo qua, xung quanh khách khứa xì xào bàn tán, còn Vu Kiêu thẹn quá hóa giận, sắc mặt xanh mét.

Cuối cùng, tầm mắt Hà Tinh Tinh rơi vào điện thoại di động của Ôn Vấn Ngưng, rơi vào giao diện vô số tin nhắn mà Vu Kiêu gửi cho Ôn Vãn Ngưng.

Nhất là tin nhắn kia: [Ngưng Ngưng, phim của đạo diễn Triệu chiếu lại, tôi mua vé, đêm nay cùng nhau xem đi]

Hà Tinh Tinh nhớ rõ: ngày đó, Vu Kiêu cầm vé xem phim của đạo diễn Triệu đến tìm mình, còn muốn hẹn mình buổi tối xem phim, cô cực kỳ vui vẻ.

Đạo diễn Triệu là đạo diễn cô thích nhất, mỗi lần bộ phim cũ của ông chiếu lại, Hà Tinh Tỉnh đều phải đến rạp chiếu phim xem. Chỉ là lần đó lúc bán vé cô ở trên máy bay, không cướp được vé bỏ lỡ buổi chiếu lại kia.

Hà Tinh Tinh còn tưởng rằng mình không xem được bộ phim kia. Khi Vu Kiêu lấy vé xem phim ra, hốc mắt Hà Tinh Tinh đều đỏ lên, tình cảm dần dần xuất hiện.

Thì ra Vu Kiêu quan tâm mình như vậy, không chỉ vì mình mà từ bỏ cơ hội Hollywood, còn nhớ rõ cô thích phim của đạo diễn Triệu, còn đặc biệt lấy được vé xem phiml

Hà Tinh Tinh thậm chí còn cho rằng trên đời này, không ai thích mình hơn Vu Kiêu.

Kết quả...

Hai bộ phim kia dĩ nhiên là Vu Kiêu chuẩn bị cho Ôn Vấn Ngưng?

Thì ra cô chỉ là lốp dự phòng?

Mấu chết là khi đó bọn họ đã kết hôn rồi!

Hà Tinh Tinh đau khổ nhắm mắt lại.

Một giọt nước mắt theo khóe mắt cô chảy xuống.

*

Tiệc tối đã gần kết thúc, yến hội vốn tẻ nhạt vô vị nhờ quả dưa của Vu Kiêu mà trở nên hết sức đặc sắc.

Khi các khách dự tiệc rời đi, Vu Kiêu muốn trốn vào đám người lại bị Hà đổng kéo lại.

- Hà đổng còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh ta.

Vu Kiêu đã như chim sợ cành cong, không dám thở mạnh, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng lại.

Đúng lúc này, Ôn Vãn Ngưng kéo tay Hoắc Yến Từ đi ngang qua Hà Tinh Tỉnh.

Hà Tỉnh Tinh im lặng, làm bộ không thấy Ôn Vấn Ngưng.
Bình Luận (0)
Comment