Chương 429:
Chương 429:Chương 429:
Mà Thiệu Vũ Khiêm khẳng định là sinh viên bình thường, con đường tương lai ra nước ngoài du học, lại có thành tích đứng đầu trường Văn Bác, vẫn tương đối thông minh.
[An Niệm Niệm đóng vai người bị bắt nạt kia cũng có thành tích rất tốt nhal]
Lâm Trà theo suy nghĩ của Lục Yên Yên thầm nói.
"Tôi vừa đi ngang qua bảng công bố thành tích của trường học, nhìn thấy thành tích của cô ấy, đứng thứ hai lớp, cũng không kém Thiệu Vũ Khiêm nhiều lắm, còn có mấy diễn viên chính khác, thành tích ở trường học đều là top 30!"
"Câu lạc bộ kịch này trâu bò quá- toàn bộ đều là học bái"
"Vậy sao?"
Lục Yên Yên do dự nhìn về phía mấy sinh viên kia.
Mặc dù mặc đồng phục trường học thống nhất phân phát, nhưng dây chuyền kim cương trên cổ những sinh viên kia, còn có đồng hồ trên tay nhìn giống như khiêm tốn nhưng thật ra là mấy vạn, cũng chứng minh gia cảnh bọn họ không đơn giản.
Ngược lại An Niệm Niệm kia, trang phục mộc mạc một chút. Nhưng đó có thể là lý do vì nhân vật, stylist sẽ không cho phép một người bị bắt nạt ăn mặc quá lộng lẫy, điều này không phù hợp với thiết lập của nhân vật.
Trường tư nhân nhiều công tử bột, điểm ấy Lục Yên Yên khi còn bé đi học đã sớm có kiến thức, loại sinh viên có thành tích vừa tốt gia cảnh lại tốt như Lục Ngôn Triệt, thật sự là lông phượng lăng giác.
Sau khi nghỉ ngơi mười phút, Liễu Minh Khiêm và Thiệu Hưng Bang quyết định, diễn xuất của sinh viên câu lạc bộ kịch đạt tiêu chuẩn, có thể làm diễn viên chính, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hãy để những đứa trẻ này tự mình diễn xong đoạn phim ngắn này.
Các thành viên trong câu lạc bộ kịch nghe được tin tức này, vô cùng vui vẻ, lập tức vây quanh Liễu Minh Khiêm, muốn xem lại cảnh quay mình vừa mới diễn, đồng thời, còn thỉnh giáo Liễu Minh Khiêm, làm sao có thể diễn tốt hơn. "Đạo diễn Liễu, ánh mắt lúc nãy em hắt sữa lên đầu Niệm Niệm, có phải không đủ hung dữ không?”
"Đạo diễn Liễu, có nên thêm phản ứng của sinh viên xung quanh vào hay không, cũng để trào phúng những thứ này, lộ ra tình cảnh của người bị bắt nạt càng tệ hơn?"
"Đạo diễn Liễu, đạo diễn Liễu..."
Lúc Liễu Minh Khiêm ở đoàn làm phim, đối với diễn viên rất không kiên nhẫn, rất hung dữ.
Nhưng hiện trường đều là sinh viên, Liễu Minh Khiêm hiếm khi rất có kiên nhẫn, cẩn thận giảng kịch cho các sinh viên.
Thậm chí, bởi vì không đủ nhân lực ông ấy còn kéo Lâm Trà tới giảng kịch.
Lâm Trà tỏ vẻ bị áp bức, cảm giác mình chỉ diễn qua một bộ phim còn là gà mờ, nào có năng lực giảng giải cho người ta.
Nhưng nghe các sinh viên trước mặt phân tích điểm diễn cùng cảm xúc, bỗng nhiên lại cảm thấy giằng co, quả nhiên so với trên không đủ, so với dưới có thừa, giảng giải cho một đám sinh viên, hình như vẫn có thể. ...
An Niệm Niệm nhìn thấy người của đoàn kịch vây quanh Liễu Minh Khiêm, trong lòng vô cùng thấp thỏm, rối rắm một hồi lâu, cô ấy vẫn đứng lên.
Cô ấy cẩn thận từng li từng tí chú ý những người đó, lặng lẽ tới gần Lâm Trà, lấy hết dũng khí hỏi: "Cô Lâm Trà, vừa rồi em, em có diễn tốt không?"
Lâm Trà đang nói chuyện với một nữ sinh đóng vai kẻ bắt nạt, quay đầu liền thấy An Niệm Niệm: "Em chờ một chút..."
Âm thanh của Lâm Trà có chút khàn khàn, ùng ục uống một ngụm trà dưỡng sinh lớn, nhuận giọng rồi nói: 'An Niệm Niệm? Tôi nhớ rõ em, em diễn rất tốt nha!"
Ánh mắt An Niệm Niệm phức tạp, ngượng ngùng cười một tiếng, chờ mong hỏi: "Vậy cô cảm thấy..."
"Niệm Niệm, không phải cô Lâm cảm thấy cậu diễn rất khá sao? Không cần hỏi nữa!"
Đột nhiên có người cắt ngang câu hỏi của An Niệm Niệm, An Niệm Niệm quay đầu lại, thấy Thiệu Vũ Khiêm đứng ở phía sau mình. Thiếu niên mỉm cười, khuôn mặt đẹp trai đón ánh mặt trời, dung hợp vào trong nụ cười, làm cho người ta cảm giác như mộc xuân phong. Nhưng hai vai An Niệm Niệm run lên, rất nhanh lại khôi phục như thường.