Chương 460:
Chương 460:Chương 460:
Ông ta hoài nghi Lục Yên Yên đang tăng doanh thu cho trung tâm thương mại nhà côi!
Hẹn hò cần phải tốn tiền như vậy sao!
Lục Yên Yên cười cười nhìn Giang Kiến Nghiệp.
Bình thường hẹn hò đương nhiên sẽ không tốn nhiều tiền như vậy, chỉ cần mua một món quà nho nhỏ tặng đối phương là được rồi, tuyệt đối sẽ không tốn hơn trăm vạn, nhưng mục đích của cô lần này chính là... Trị tên keo kiệt Giang Kiến Nghiệp!
Đường đường là một tổng giám đốc, một ngày kiếm được không biết bao nhiêu là tiền, thế mà lại keo kiệt đến như vậy!
Làm gì có cô gái nào lại đi thích một người đàn ông keo kiệt chứ?
Đã tạo hình xong, quà tặng cũng đã có, còn 15 phút nữa là đến buổi hẹn hò.
Nhà hàng ba sao Michelin hôm nay đã được bao trọn, chỉ có hai vị khách là Giang Kiến Nghiệp và Thôi Nhã Lệ.
Đương nhiên chỉ phí cho việc này cũng là do Giang Kiến Nghiệp trả, hơn nữa khoản chỉ tiêu này còn không nhỏ.
Đối với việc này, Lục Yên Yên có lý do chính đáng: "Thôi Nhã Lệ là một minh tỉnh, nhà hàng ba sao Michelin này lại không có phòng riêng, bác Giang đương nhiên là phải bao trọn rồi!"
Chuẩn bị xong hết thảy, Giang Kiến Nghiệp ngồi ở chờ Thôi Nhã Lệ đến, còn các khách mời khác cũng ngồi ở một băng ghế dài cách bọn họ không xa.
Vị trí này là góc khuất, bên cạnh còn có cây xanh che chắn, sẽ không bị người ngoài phát hiện.
Năm người chen chúc trên một chiếc ghế bốn chỗ.
Giang Minh Khải cũng có mặt.
Chu Trạch Hủ liếc nhìn Giang Minh Khải, có chút không nói nên lời: "Anh Khải, không phải là anh không ủng hộ bác Giang yêu đương sao, sao cũng tới đây?" Giang Minh Khải yên lặng một hồi.
Đúng thật là anh không ủng hộ ba và Thôi Nhã Lệ đến với nhau, nhưng ngẫm lại, vê sau ba sẽ đem Giang gia giao cho Giang Minh Duệ, ở trang viên chỉ có một mình, rất cô đơn.
Giang Minh Khải vẫn hy vọng ba mình được hạnh phúc, con người là động vật cần xã giao, có nhu cầu yêu đương là chuyện bình thường.
Cho nên... Nếu như Giang Kiến Nghiệp thật sự tìm được người mình thích thì anh cũng sẽ miễn cưỡng chấp nhận người mẹ kế này!
*
Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông gió leng keng, nhân viên phục vụ dẫn một người phụ nữ mặc váy đen đi vào trong nhà hàng.
Những ngọn nến lần lượt được thắp lên, nhà hàng được bao trùm bởi một thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Ngoài cửa sổ là cảnh thành phố về đêm với những ánh đèn neon rực rỡ chói mắt, xe cộ qua lại tấp nập, tạo nên một bầu không khí vừa huyền ảo lại vừa có chút náo nhiệt.
Thôi Nhã Lệ đi tới trước mặt Giang Kiến Nghiệp, sống lưng thẳng tắp, dáng người tao nhã. Mặc dù đã 39 tuổi nhưng vì được chăm sóc rất tốt cho nên trên mặt không hề có một nếp nhăn nào.
Giang Kiến Nghiệp lập tức đứng dậy, lịch sự kéo ghế cho Thôi Nhã Lệ.
Thôi Nhã Lệ dịu dàng nở nụ cười: "Hôm nay Giang tiên sinh đã thay đổi rất nhiều."
Trước đây hai người cũng đã từng hẹn hò vài lần, nhưng không phải là phong cách giống như bây giờ.
Giang Kiến Nghiệp cũng không giấu diếm: "Có cao nhân chỉ điểm."
Tiếng đàn violin trầm thấp vang lên, đầu bếp đẩy xe đi tới trước mặt hai người, giới thiệu các món ăn đêm nay, hai người chăm chú lắng nghe, bầu không khí có thể nói là hoà hợp.
Các khách mời trốn trong một góc, nhìn thấy cảnh tượng này thì khá hài lòng, giơ ngón tay cái lên với Lục Yên Yên.
"Lần này thành công chắc rồi!"
"Anh Khải, anh có mẹ kế rồi!"... Toàn bộ quá trình Giang Kiến Nghiệp đều nhớ rõ lời dặn của Lục Yên Yên, mọi hành động đều rất nhã nhặn lịch sự, không hề lộ ra cảm giác 'keo kiệt như lúc trước.
Ăn xong bữa tối, đầu bếp mang lên món tráng miệng, Giang Kiến Nghiệp lấy món quà mình chuẩn bị ra.
Mặc dù trong lòng vô cùng chua xót, nhưng ông ta vẫn cố gắng để không thể hiện ra bên ngoài.
Khoảnh khắc đẩy chiếc vòng ngọc phỉ thúy kia tới trước mặt Thôi Nhã Lệ, trái tim Giang Kiến Nghiệp như vỡ vụn.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vui mừng của Thôi Nhã Lệ, ông ta dường như cũng cảm thấy vui vẻ theo.
Thôi Nhã Lệ kinh ngạc nhìn khối ngọc thạch kia, cẩn thận cầm nó lên ngắm nghía.