Chương 462:
Chương 462:Chương 462:
Người đàn ông đặt ảnh xuống, chua xót nói: "Tôi và Nhã Lệ đã ở bên nhau năm năm, ngày thường cô ấy rất hiếm khi về nhà, tôi cũng không biết là cô ấy ở bên ngoài bận rộn cái gì."
"Tôi luôn nghĩ rằng chỉ cần tôi chăm sóc tốt cho gia đình, chăm sóc tốt cho con cái thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi còn tin là Nhã Lệ thật lòng yêu cha con chúng tôi... Cho đến khi tôi nhìn thấy những bức ảnh này..."
Người đàn ông phẫn nộ lấy ra một xấp ảnh chụp, tất cả đều là ảnh chụp chung lúc Giang Kiến Nghiệp và Thôi Nhã Lệ hẹn hò.
Ông ấy nhìn về phía ống kính, kích động nói: "Nhã Lệ, anh biết người đàn ông kia giàu có hơn anh, có năng lực hơn anh... Nhưng mà, em thật sự không cần chúng ta nữa sao?"
"Nhã Lệ, vê nhà đi, anh và con đều ở nhà chờ em mài"
Sau khi xem được đoạn phát sóng trực tiếp này, toàn bộ cư dân mạng đều dồn dập chỉ trích Thôi Nhã Lệ.
[Thôi Nhã Lệ cũng quá ghê tởm rồi, thế mà lại vứt bỏ chồng con của mình để cặp kè đại gial]
[Người phụ nữ này vừa nhìn đã biết không phải loại người tốt lành gì, đoán chừng là lăn lộn trong giới giải trí có chút thành tựu liền quay sang phụ bạc chồng mình]]
[Người đàn ông trong bức ảnh kia là chủ tịch của một trong năm công ty hàng đầu Hải thị! Nói chung là rất rất giàu!]
[Thật đê tiện, đã kết hôn rồi mà vẫn đi quyến rũ đàn ông bên ngoài]
[Người phụ nữ này vô cùng trơ trẽn, lúc trước ở phim trường còn dùng chiêu trò muốn câu dẫn ca ca nhà tôi! Mau cút khỏi giới giải trí]
[Đúng! Thôi Nhã Lệ mau cút khỏi giới giải tríI|...
Người đại diện của Thôi Nhã Lệ sau khi thấy sự việc xảy ra liền lập tức chạy tới nhà hàng đón bà ta rời đi, hai người rời khỏi bằng đường cửa sau của trung tâm thương mại. Sau khi trở lại biệt thự, Thôi Nhã Lệ vô lực ngồi trên sô pha, vùi đầu vào trong hai tay, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Bên tai không ngừng truyền đến tiếng người đại diện gọi điện thoại.
"Bây giờ đừng trả lời gì cả, điện thoại của phóng viên cũng cúp hết, đợi tôi thương lượng với Nhã Lệ xong rồi nói saul"
"Sao có thể là thật được! Nhã Lệ của chúng ta không phải là người như vậy! Nhất định là có người giở trò!"
"Yên tâm, trong vòng 24 giờ chúng tôi nhất định sẽ cho các người một lời giải thích rõ ràng!"
Người đại diện cúp điện thoại, trở lại phòng khách, uống một ngụm nước. Cổ họng khô khốc, uống nước xong mới đỡ hơn một chút.
"Nói đi, rốt cuộc chuyện là như thế nào?"
Người đại diện nhìn về phía Thôi Nhã Lệ, cau mày: "Không phải cô chưa kết hôn sao? Vậy thì chông ở đâu ra, còn có con?"
Thôi Nhã Lệ bối rối ngẩng đầu lên.
Trên mặt làm gì còn vẻ ưu nhã như lúc trước nữa, trong mắt chỉ còn lại sự chán nản và trống rỗng.
Trâm mặc nửa ngày, cuối cùng bà ta cũng mở miệng.
"Chuyện này không phải là bịa đặt."
"Đứa nhỏ kia thật sự là con của tôi."
Người đại diện sửng sốt một hồi lâu, sau đó mới kích động nói: "Con của cô? Cô sinh lúc nào sao tôi không biết! Người đàn ông trong phòng phát sóng trực tiếp kia thật sự là chồng cô?"
Thôi Nhã Lệ thống khổ vùi đầu vào hai tay: "Anh ấy không phải..."
Người đại diện càng hoang mang hơn, anh ta gãi gãi đầu, đi tới đi lui trước mặt Thôi Nhã Lệ: "Tôi cũng không muốn ép cô, nhưng cô cũng nên nói rõ ràng với tôi chứ?"
Thôi Nhã Lệ lắc đầu, giọng run rẩy: "Tôi không thể nói." Người đại diện trừng mắt nhìn Thôi Nhã Lệ, hít một hơi thật sâu rót cho mình một chén trà, một hơi uống cạn mới có thể bình tĩnh hơn một chút: "Vậy bây giờ cô định làm thế nào?"
Động tác của Thôi Nhã Lệ dừng lại, do dự nửa ngày, cuối cùng lấy điện thoại di động ra, mở giao diện hòm thư đưa cho người đại diện: "Lúc trước người đàn ông kia vẫn luôn gửi tin nhắn quấy rầy tôi, nhưng tôi quá bận nên không để ý tới, lúc nãy rảnh rỗi mới nhìn thấy những tin nhắn này."