Chương 534:
Chương 534:Chương 534:
Rõ ràng anh ta rất bình thường!
Nghĩ như vậy nên trên mặt của Lộ Viễn Chinh lộ ra chút uất ức.
Trong lòng Lâm Trà đột nhiên "A" một tiếng.
Vừa mới chuyên chú ăn dưa nên cô không phát hiện ra Lộ Viễn Chinh lại tự nhận mình thích xem phim mèo.
Nhưng điều này không làm Lâm Trà quá chú ý, điều cô quan tâm hơn chính là...
[Tại sao việc thích xem phim mèo lại là chuyện bình thường? Lộ Viễn Chinh sẽ không quên nguyên nhân tại sao mình lại xem phim mèo đấy chứ?]
Mọi người ngửi thấy mùi dưa nên lỗ tai lập tức dựng thẳng lên.
Chỉ có Lộ Viễn Chinh cảm thấy trong lòng lộp bộp vài tiếng, theo bản năng anh ta muốn ngăn cản Lâm Trà nhưng không còn kịp nữa rồi.
[Còn không phải vì trong quá khứ Lộ Viễn Chinh không được hay sao, lúc đó bạn gái anh ta đối với anh ta không hài lòng chút nào nhưng sau khi thấy mèo trong quá trình giao phối lại khiến Lộ Viễn Chinh đột nhiên thông suốt, mở ra cánh cửa của một thế giới mới!]
Từ đó về sau anh ta cũng trở nên tự tin hơn và càng ngày càng yêu thích động vật hơn!
Khách mời:2??
Xem mèo giao phối cũng có thứ công dụng này à?
[Nhưng cũng không phải là khó hiểu đâu, việc này giống như một tác nhân trợ giúp cho việc kia, góp phần tăng thêm hưng phấn và một chút căng thẳng nên đương nhiên sẽ có ích rồi!]
Ánh mắt Liễu Minh Khiêm đột nhiên trở nên sáng ngời như đang phát sáng vậy đó.
Lục Yên Yên liếc mắt nhìn qua một cái, không chỉ có Liễu Minh Khiêm mà còn có Giang Minh Khải, Trân Tiện Tri nữa, ánh mắt của hai người này cũng đang phát sáng, trong ánh mắt còn tràn đầy sự hưng phấn và nóng lòng muốn thử một chút. Lục Yên Yên:?
Cô ấy cầm chổi bên cạnh lên rồi vung về phía ba người đang đứng.
"Mấy người tỉnh táo lại coil"
Lộ Viễn Chinh nhìn thấy cảnh này mới nhẹ nhàng nở nụ cười.
Quả nhiên không có đàn ông nào có thể cưỡng lại được sự cám dỗ này cải
Nếu có thì chắc chắn người đó chẳng phải đàn ông!
Ví dụ như Chu Trạch Hủ - người đang bối rối nhìn các khách mời xung quanh, trong mắt lộ rõ vẻ ngu ngốc.
Lâm Trà nghe được Lục Yên Yên dùng chổi đánh khách mời thì ngơ ngác ngẩng đầu lên.
[Đã xảy ra chuyện gì vậy?]
Ánh mắt cô rất hoang mang, trong con mắt cũng để lộ ra sự trong sáng và ngu ngốc giống như Chu Trạch Hủ.
Lúc này bác sĩ Khang và bác sĩ Trân đến phòng phẫu thuật thì nhìn thấy mèo đã được Lộ Viễn Chinh đặt xuống bàn phẫu thuật.
Bác sĩ Khang, bác sĩ Trần:?
Tình huống gì vậy?
"Xảy ra chút chuyện..."
Lục Yên Yên thu cây chổi lại nói: "Bác sĩ Khang, bác sĩ Trần, phải làm phiền hai người buộc mèo vào bàn mổ để tiếp tục phẫu thuật rồi!"
"Không... !"
Lộ Viễn Chinh hét lớn đến mức chói tai, anh ta như đang cố hết sức để cứu con mèo của mình nhưng lại bị các khách mời ngăn lại.
Có lẽ là do tổ tiết mục không thể vào phòng phẫu thuật để quay phim mà chỉ có khách mời ở trong đó mới nghe thấy được tiếng lòng cho nên Lộ Viễn Chinh càng không kiêng nể gì.
Các khách mời vội vàng kéo Lộ Viễn Chinh ra để nhường chỗ cho bác sĩ phẫu thuật.
Lộ Viễn Chinh cảm giác tim mình đã tan nát hết rồi không chỉ vậy mà nó còn đang rỉ máu.
Ngay cả sau khi rời khỏi bệnh viện thú cưng thì ánh mắt của Lộ Viễn Chinh vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật, bộ dáng luyến tiếc không rời.
Lâm Trà thở dài.
[Ai da, sao Lộ Viễn Chinh không học cách xem mấy bộ phim của con người, đừng xem mèo nữa nhỉ? Trên đất nước này cũng có nhiều phim mà, chẳng lẽ không đủ để xem hay khơi dậy sự hưng phấn của anh ta sao?]
[Ai da không đúng]
Tiếng lòng của Lâm Trà vừa thay đổi.
[Thì ra Lộ Viễn Chinh không chỉ xem mèo mà còn xem người! Một bộ phim live-action, còn là phiên bản chấn động như vậy nữa chứ!]
Trong lòng của Lộ Viễn Chinh tràn đầy sự kinh hãi.
Anh ta vừa quay đầu đã thấy Lâm Trà đang ngồi trên băng ghế dài ở sảnh, trong dáng vẻ khá nhu thuận nhưng ánh mắt lại sáng lên, rõ ràng cô đã nhìn thấy điều gì đó!
Lộ Viễn Chinh nhanh chóng đi lên muốn ngăn cản đầu óc Lâm Trà lại!
Nhưng lúc vọt tới trước mặt Lâm Trà thì Lộ Viễn Chinh lại ngây ra.
Làm sao để Lâm Trà không nói trong đầu bây giờ?
Che miệng lại được không?