Chương 545:
Chương 545:Chương 545:
Chu Ngạn Khai lo lắng hỏi: "Không phải chúng ta đã kết hôn rồi sao? Vì sao em còn muốn gả cho anh tai"
Lâm Nhược hoảng sợ rúc đầu vào trong ngực Tiền Vũ Hằng, run lẩy bẩy: "Vũ Hằng, em không biết người này, anh mau đuổi anh ta đi đi! Anh ta đáng sợ quá."
"Quả nhiên, Nhược Nhược đã nói là không biết anh rồi!"
Tiền Vũ Hằng càng thêm đắc ý: 'A Hạo, mau kêu các anh em bên mình đuổi người này rai"
"Dạt" A Hạo lập tức gọi mấy anh em xung quanh tới, bọn họ hùng dũng oai vệ xông lên trước rồi nhấc Chu Ngạn Khai lên như muốn ném anh ta ra bên ngoài.
Chu Ngạn Khai hoảng sợ hét lên: "Các người buông tôi ra, buông tôi ra, tôi có ảnh chụp, tôi có ảnh chứng minh chúng tôi là vợ chồng!"
"Không phải nếu là vợ chồng thì phải có giấy đăng ký kết hôn sao?"
Tiền Vũ Hằng cười nhạo nói: "Vợ chồng nào dùng ảnh chụp để chứng minh cơ chứ?"
Chu Ngạn Khai dừng một chút rồi hỏi ngược lại: "Vậy anh có sao?"
Trong lòng Tiền Vũ Hằng cảm thấy rất khó chịu nhưng cũng không để mình chịu thiệt được, anh ta đứng thẳng lưng nói: "Hôm nay chúng tôi tiến hành hôn lễ rồi vậy nên đợi lát nữa mới đi lĩnh chứng được! Có chuyện gì vậy?”
Mà Chu Ngạn Khai vừa thoát khỏi những người đang giữ chặt mình, gương mặt để lộ ra nụ cười đắc ý, trong nụ cười còn có vài phần khinh bỉ Tiền Vũ Hằng: "Nhìn như vậy thì ra anh cũng không có giấy đăng ký kết hôn nên cũng chẳng phải người chồng hợp pháp, vậy thì có gì mà đắc ý cơ chứ!"
Chu Ngạn Khai lại nhìn vê phía Lâm Nhược: "Bà xã, đi theo anh, anh mới thật sự là người yêu eml"
Giờ này khắc này các khách mời cũng đang có mặt ở trong hôn lễ. Họ tận mắt chứng kiến một cảnh hai người đàn ông tìm cách cướp hôn nên rất kinh ngạc. Lục Yên Yên: "Còn tưởng rằng cướp hôn chỉ có thể diễn ra trong tiểu thuyết thôi đấy!"
Giang Minh Khải: "Quả nhiên hiện thực so với tiểu thuyết còn sống động hơn!"
Liễu Minh Khiêm: "Lâm Nhược là phú nhị đại Hồng Kông, giàu có như vậy nên đương nhiên hai người đàn ông này không nỡ buông tay rồi!"
Trần Tiện Tri: "Tôi có cảm giác thứ bọn họ đang nắm trong tay không phải Lâm Nhược mà là túi tiền!"
Chu Trạch Hủ: "Đau lòng cho chị gái phú bà quá đi, thật không dễ dàng chút nào, chỉ là không biết... Chị gái phù bà này sẽ chọn ai đây?"
[Chọn ai?]
Tiếng lòng Lâm Trà lộ ra vài phần nghi hoặc.
[Đã có mặt tại đám cưới rồi mà còn chưa rõ sao? Lâm Nhược này chính là một kẻ lừa đảo chuyên môn giả danh làm phú bà đi lừa tiền đàn ông, làm sao có thể thật sự chọn ai được cơ chứ?]
[Đừng nói mỗi cô ta mà ngay cả cái hội trường hơn năm mươi người bên họ hàng thân thích nhà gái này đều là người cô ta mời đến từ thành phố điện ảnh đấy!]
[Bọn họ đã thành lập một đội như vậy và đã tham gia hơn 33 cái hôn lễ như này rồi đó... ]
Lừa đảo?
Sự việc này gây cho quần chúng đang xem kịch lẫn Chu Ngạn Khai sự hoang mang, bọn họ đờ đẫn nhìn nhau.
Lâm Nhược rõ ràng là một thế hệ giàu có ở Hồng Kông nên sao có thể là kẻ lừa đảo!
Nhưng mà...
Giang Minh Khải nhìn kỹ bốn phía bỗng nhiên phát hiện có vài kẻ lấy danh nghĩa là họ hàng thân thích đang ngồi ở nhà gái hình như có chút quen mắt!
Trong đó có một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi tiến đến bên cạnh Giang Minh Khải: "Giang lão sư! Lại gặp mặt rồi! Lần trước tôi diễn vai quản gia của cậu, cậu còn nhớ không?”
Đối phương làm động tác vuốt râu, Giang Minh Khải híp mắt quan sát một lát, trong nháy mắt trừng to mắt: "Chú Lưu!"
"Đúng đúng đúng! Là tôi, là tôi!"
Một người họ hàng khác cũng đến gần rồi nói với Liễu Minh Khiêm: "Liễu lão sư, em cũng từng lăn lộn trong phim của thầy, tên côn đồ bị nhân vật chính đá một cước chính là em, lão sư còn nhớ không?”
Liễu Minh Khiêm: "..."
Hình như có chuyện như vậy...
Ngay sau đó, càng ngày càng có nhiều thân thích đến nhận người thân, thậm chí còn có người nhận ra Lâm Trà, đối phương nói bản thân từng diễn vai thị nữ của Lâm Trà ở đoàn làm phim "Họa Cốt" hơn mười ngày, Lâm Trà rất có ấn tượng với người này.