Chương 607:
Chương 607:Chương 607:
Thẩm Túy ôn nhu ấn gáy Lâm Trà, hôn nhẹ lên trán cô.
"Chắc chắn. '
Trà Trà, anh chỉ có mình em thôi. Chỉ cần là em, anh sẽ cho em biết hết tất cả.
*
Buổi chiều, Lâm Trà đến đoàn làm phim.
Hiện tại, cô đang quay một bộ phim dân quốc kháng chiến Nhật, đa số cảnh đều phải lấy cảnh quay ở thành phố Hải, quay hai tháng nay rồi.
Hôm nay là ngày quay cuối cùng, xong cảnh này là cô đóng máy.
Hai cảnh cuối là về phim văn, Lâm Trà đã thuộc lời thoại làu làu, phối hợp diễn với các diễn viên khác, mỗi cảnh quay Lâm Trà đầu xem lại một lần. Đạo diễn chuyển góc quay liên tục, vì cảnh này cần phải thật tinh tế, tỉ mỉ, quay thêm cả góc xa gần khác nhau. Xong hai cảnh này là lúc quay phim kết thúc, trời cũng đã tối.
Nam chính còn có mấy cảnh chưa quay xong, nên hôm nay chỉ đóng máy cho Lâm Trà.
Cô nhận hoa tươi K. Green từ nhân viên sân khấu, cắt bánh ngọt, chụp ảnh tuyên truyền đăng lên Weibo, hoàn tất xong, cô chạy đến nhà hàng Thẩm Túy đã hẹn.
Mới bảy giờ tối, vẫn chưa muộn.
Nhà hàng nằm trong một tòa cao ốc ở Giang Tân, cửa sổ sáng sủa không tì vết, nhìn rõ cảnh sông ngoài kia. Trong phòng ăn bày trí rất nhiều hoa hồng xanh lam, lác đác ánh nến chập chờn, giống như tinh linh khiêu vũ lúc đêm.
Lâm Trà đến sớm hơn Thẩm Túy, cô ngồi gần cửa sổ, cả phòng ăn chỉ có một vị khách là cô.
Lâm Trà biết, đêm nay Thẩm Túy muốn nói gì với cô.
Hẹn hò, bữa tối dưới ánh nến, trai gái trẻ tuổi mập mờ... Nếu những chỉ tiết này vẫn không thể khiến Lâm Trà rõ ý tứ của Thẩm Túy thì là do cô bị choáng váng rồi. Tuy Lâm Trà chưa yêu đương bao giờ, nhưng ở điểm này, cô không hề chậm chạp chút nào.
Tình cảm của Thẩm Túy đối với cô lúc hai người diễn chung với nhau lần đầu tiên, Lâm Trà đã cảm nhận được rồi.
Thậm chí lúc cô muốn dìu dắt Thẩm Túy, Lâm Trà cố ý lựa chọn kịch bản để anh có thể diễn chung với cô.
Đây là chút tâm cơ nho nhỏ của cô.
Lúc Thẩm Túy ở trong lòng nảy sinh tình cảm nho nhỏ với cô, thì cô cũng nhịn không được mà đến gần anh.
Tình cảm được tích lũy theo thời gian, khi đạt đến mức nhất định, nó sẽ tràn ra ngoài.
Hôm nay chính là ngày đó.
Lâm Trà ngồi đợi ở bàn ăn, lần đầu tiên trong đời cảm thấy ánh sao cũng có thể rực rỡ đến thế, ánh đèn neon trong thành phố sao chói mắt như thế, tất cả mọi thứ đều sáng bừng lên.
Chỉ là dù cảnh đêm có đẹp đến như nào đi chăng nữa, rồi cũng sẽ trở về đêm đen.
Thẩm Túy không đến.
Cô đợi đến hơn 12 giờ đêm, quản lý nhà hàng đến cạnh Lâm Trà, tỏ ý xin lỗi: "Tiểu thư, thật ngại quá, đến giờ nhà hàng chúng tôi phải đóng cửa rồi. '
Thẩm Túy vẫn không đến.
Trên màn hình điện thoại là giao diện cuộc gọi Thẩm Túy, gọi cho anh hơn 20 cuộc, nhưng anh không bắt máy.
Có phải anh đã xảy ra chuyện gì rồi hay không ?
Hay là anh đang gặp chuyện gì ?
Trong lòng Lâm Trà thấp thỏm, lo lắng một cách bất an.
Nếu như anh xảy ra chuyện, thì anh mới không đến được.
Nghĩ như thế, cô lại gọi anh ấy thêm vài cuộc, còn điện chị Trương hỏi có biết Thẩm Túy đang ở đâu không. Không biết.
Không ai hay biết anh đang nơi nào.
Đêm kia như một ranh giới, từ đó trở đi Thẩm Túy biến mất, Lâm Trà đã đi tìm nhiều nơi, hỏi qua nhiều người, nhưng cũng không thấy bóng dáng anh đâu.
Thậm chí cô còn báo cảnh sát, nhưng chỉ nhận được kết luận... là không có ai tên này.
Hoang mang, bàng hoàng, bất lực bao phủ Lâm Trà. Lúc đó, cô mới biết rằng thì ra những điều cô hiểu anh ít ỏi như đến đáng thương, trừ tên ra, cô không biết gì về anh cả, không biết anh đến từ đâu, cũng không biết anh là ai.