Đan!

Chương 12 - Trở Lại.

- Bây giờ ta sẽ đem hắn đến chỗ Nhị trưởng lão trị liệu thương thế, ngươi quay lại với công việc huấn luyện, đêm đến chúng ta lại bàn tiếp.

Khiêng Đan lên vai cha Ngọc Linh nói, tiếp đến liền nhanh chóng rời đi, tiến vào Khu “nội” tìm đến nơi chữa trị và cất dược thảo do Nhị trưởng lão trông coi.

Nhìn hai người khuất bóng, Vĩnh Phúc quay lại với anh em Bình Thường, vẻ mặt hắn tựa cực kì kìm nén vì rất giận nhưng lại không thể phát tiết.

- Hai ngươi cứ quỳ đó, lát nữa ta dắt lại chỗ của Đại trưởng lão mà luận tội.

Sau đó hắn bỏ mặc, đi đến năm đứa con cháu còn lại đang như ngẩn người vì sự việc một tên Luyện khí tầng 1 dính lấy 2 cái cước đều là Luyện khí tầng 6 trở lên mà chỉ bị gãy 6 cái xương. - Các ngươi nhìn cái gì, còn không mau khởi động rồi tiếp tục cố gắng luyện tập. Hơn 20 ngày nữa sẽ là ngày kiểm định tổng thực lực Lâm gia, lúc đó bị khen hay chê, có thưởng hay không thưởng liền do các ngươi.

Như dội một gáo nước nóng vào ngươi bọn “trẻ” khiến ai cũng bừng tỉnh trở lại, bỏ qua chuyện của Đan mà cấp tốc khởi động cơ bản, Vĩnh Phúc dự là quay lại với 100 binh lính, nhưng chỉ đi vài bước hắn quay lại - Gia Thảo, ngươi lại đây.

Hắn muốn biết chuyện gì đã xảy ra, tại nơi này, Gia Thảo là người đáng tin nhất vì dù sao nàng cũng là cháu gái của gia chủ…

….

- Viêm nhi, ngươi đến tìm ta có chuyện gì sao?

Một lão trung niên 60 tuổi hơn với bộ râu dài có chút bạc một hai cọng đang ngồi trên một chiếc ghế được làm bằng tre nứa trước một ngôi nhà bằng tre, trúc đơn sơ, trên tay đang đọc dỡ một quyển sách, thấy cha Ngọc Linh vác theo Đan đi đến tựa mỉm cười. “Bịch”

Vội đặt Đan lên chiếc giường bằng tre kế bên

- Nhị thúc, người xem thử tên tiểu tử này có vấn đề gì?

Hắn nói với trung niên.

- Được.

Nhìn Đan đang thoi thót, lồng ngực nhô lên nhô xuống một cách yếu ớt, Nhị trưởng lão biến sắc, hắn nhanh chóng đi đến “sờ mó” Đan. Trong khi đó, Lâm Viêm (cha Ngọc Linh) nhìn sắc trạng của Đan hiện tại, hắn chỉ có nghi hoặc vì sắc trạng của Đan lúc đầu và bây giờ hoàn toàn khác nhau. - Hây da, cũng may là ngươi đưa đến kịp lúc, nếu không e rằng tiêu.

Vài giây sau khi “sờ mó” Đan, Nhị trưởng lão nghiêm mặt.

“Cái gì, tình trạng hắn tệ vậy sao, không phải lúc nãy ta khám liền đâu có vấn đề gì khác ngoài gãy xương?” Lâm Viêm như ngơ ngác với điều Nhị trưởng lão nói. - Viêm nhi, nhanh chóng giúp ta cứu trị hắn, nếu không liền không xong với Tam lão đầu.

Nhị trưởng lão cũng không lú, hắn bằng vào trí nhớ cùng với suy luận liền ra được gốc của Đan, bởi vậy hắn phải nhanh, nếu mà để tên này chết thì Tam lão đầu chỉ cách hắn hơn 10 căn phòng biết tin, không biết sẽ làm ra hành động thế nào, cái hình ảnh vác đao vào Vũ gia còn nằm trong đầu hắn. - Vâng, Nhị thúc.

Tuy không biết thực hư tình trạng của Đan thế nào, nhưng nhìn mặt mày nghiêm trọng của Nhị trưởng lão, Lâm Viêm chỉ có làm theo. Hai người dần mang Đan vào nhà “mổ xẻ”.

Trong lúc chữa trị này, rốt cuộc Lâm Viêm bị mắng cho một trận bởi tình trạng của Đan rất nguy kịch vì bị gãy 6 cái sương, xuất huyết nội, khí huyết loạn nhịp, hơi thở bất ổn, gần như là bằng người chết chứ không phải tất cả đều bình thường ngoài 6 cái xương bị gãy do hắn chuẩn đoán.

Một hồi băng bó,trị liệu, thuốc than, Đan được lén lút đưa về phòng nghỉ ngơi, thế nhưng chuyện này sớm muộn cũng rơi vào tai của Tam trưởng lão, bởi vậy nên một hồi ầm ĩ lại vang lên trong Lâm gia. …..

Tại phòng Đan, căn phòng được nhắc nhở là ít làm phiền bởi người bệnh cần được tịnh dưỡng.

- Ngươi đang làm điều gì?

Trong một không gian tối chỉ có Đan tồn tại, một giọng nói mịt mờ vang lên

- Ngươi tính chơi trò trẻ con?

- Tỉnh lại đi, ngươi còn việc phải làm.

- Ngươi nên nhớ rằng, ngươi là ai.

“Phừng” đôi mắt đang nhắm lại chợt bừng mở như một ngọn lửa âm u, Đan tỉnh lại với sắc thái đầy vẻ bình đạm, hắn lúc này đã khác hoàn toàn với hai ngày trước. - Với thương thế này, e rằng ta không thể hoạt động bình thường tầm 10 ngày.

Giọng nói không hề chứa chan cảm xúc vang lên, Đan nhanh chóng gượng gạo cơ thể ngồi xếp bằng, hắn cần phải đề cao việc hấp thụ linh khí trị liệu cùng với tu luyện khí công để góp phần tăng nhanh quá trình chữa khỏi thương thế. Thân thể hắn lại phập phồng lúc to lúc nhỏ.

Khí Công, một phương pháp rèn luyện thân thể cả về võ thuật, trị liệu hay tu tâm bằng cách “hít thở” các loại khí, bao gồm cả không khí hay linh khí. Đây là một môn võ thuật cổ có lịch sử lâu đời, cổ đại tính từ thời của Đan, nó là một môn võ thuật cực kì khó luyện tập và ít người biết. (cái này chế).

Tu luyện khí công khiến tu luyện giả hay người thường đạt được ba loại công dụng đích yếu.

Trị liệu: tăng cường khả năng phòng bệnh tật và đẩy nhanh quá trình lành bệnh cũng như thương thế.

Võ thuật: sử dụng việc vận khí, tụ khí để gia tăng khả năng đỡ đòn cũng như nâng cao sức tấn công, sự linh hoạt của thân thể.

Định thần: nâng cao khả năng hàm dưỡng tâm tính.

Trước khi nhận hai cước song song của anh em Bình Thường, Đan có vận khí công gia tăng sức chống chịu cho bản thân nhưng sự chênh lệch 300 đến 500 cân giữa hắn và anh em Bình Thường là quá lớn, bởi vậy tuy thoát chết nhưng thương thế nặng là không tránh khỏi.

Ban đầu Lâm Viêm khám cho hắn liền thấy hắn ngoài gãy xương thì không có gì bất ổn, đây là do hắn còn đang sử dụng khí công để gia tăng chống chịu thương thế, duy trì hoạt động bình thường của cơ thể, bởi trước đó, anh em Bình Thường dự muốn đánh “xác” hắn. Sau đó vì thời gian duy trì khí công đến hạn, cơ thể hắn không còn áp chế được thương thế thành ra ngất thật, thông qua Nhị trưởng lão, tổn thương của hắn bại lộ.

Sau lần này, anh em Bình Thường đã bị liệt vào kê phải chết đầu tiên khi hắn sống lại, hắn ghét nhất loại người xen vào chuyện của hắn.

……

Đôi nét về tu luyện giả tại Lâm gia.

Lâm gia trên dưới bao gồm:

Bốn người đứng đầu Lâm gia.

Gia chủ Lâm gia với tu vi Luyện khí tầng 12 đỉnh phong (khí lực từ 2900 cân trở lên 3000 cân)

Đại trưởng lão với tu vi Luyện khí tầng 12.

Nhị trưởng lão với tu vi Luyện khí tầng 11.

Tam trưởng lão với tu vi Luyện khí tầng 11.

Cao tầng Lâm gia cùng với mối quan hệ.

Lâm Thái, luyện khí tầng 11, con gia chủ, cha của Lâm Nguyên (tầng 8) và Lâm Nhân (thiếu niên lạnh lùng, tầng 4).

Lâm Bình , luyện khí tầng 10, con gia chủ, cha của Lâm Gia Thảo (tầng 6).

Lâm Viêm, luyện khí tầng 10, con Đại trưởng lão, cha của Ngọc Linh (tầng 4).

Lâm Bằng, luyện khí tầng 10, con Đại trưởng lão, cha của anh em Bình Thường (tầng 7, tầng 6)

Lâm Vĩnh Phúc, luyện khí tầng 10, con Nhị trưởng lão, cha của Nhu Yến (tầng 5).

Lâm Lăng, luyện khí tầng 10, von Nhị trưởng lão, cha Lâm Tiết (tầng 3).

……

Đan cứ ngồi đó tu luyện khí công và chữa trị thương thế, cứ mỗi lúc cảm ứng được có người đến liền giả bộ đắp chăn mà nằm yên re, mặc cho người cọ rửa thân thể, mặc cho người đút hắn từng miếng ăn, nước thuốc,… Tối ngày thứ ba kể từ lúc hắn dưỡng thương.

“Cộc cộc”

Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên khiến Đan nghi hoặc, không phải hắn đã ăn cơm, uống thuốc rồi.

Hắn ngay lập tức nằm xuống.

“Kẹt”

Cửa phòng mở ra, Tam trưởng lão đôi mắt sầu khổ tràn đầy yêu thương nhìn Đan trên giường bệnh.

- Tường nhi, thật tội cho ngươi.

Đóng của phòng lại, kéo một chiếc ghế gỗ đơn giản, Tam trưởng lão ngồi trước giường hắn, quan sát từng tiếng thở nặng nhẹ của hắn mà kể lễ đầy nhỏ nhẹ, tựa không muốn ai biết ngoài hai ông cháu. - Ta thật vô dụng khi không thể tìm về công bằng cho ngươi, nhưng mong ngươi hãy hiểu cho ta.

- Có tiềm chất thiên phú cao, có cha ông phía sau lớn mạnh, hai tên quỷ chết đó hoàn toàn có thể ngang ngược trong Lâm gia.

Nhắc đến anh em Bình Thường, Tam trưởng lão là một bộ mặt dữ tợn như muốn băm dằm hai người thành cả ngàn mảnh.

- Sau lần này, hay là ta mang ngươi ra ngoài sống nhé.

Tam trưởng lão sợ Đan dù có hồi phục lại nhưng còn trong Lâm gia liền là mục tiêu của anh em Bình Thường hiếp đáp nên muốn mang hắn ra ngoài.

- Ta bên ngoài có quen với một vài người bạn, ngươi sống tạm được không?

Lão nói những điều này hoàn toàn là không cần Đan trả lời, thế nhưng…

- Không cần, hai người đó sẽ phải chết cho dù có cha ông phía sau trợ giúp.

Ngay lúc này, Đan mở miệng, cơ thể hắn ngồi dậy quay người nhìn Tam trưởng lão đang đầy vẻ ngạc nhiên.

- Tường nhi, ngươi tỉnh? Ngươi đã bình phục?

Không còn chú ý đến câu nói của Đan, Tam trưởng lão có cảm giác vui mừng liên tục hỏi.

- Vẫn chưa đâu ông ngoại, ta còn cần thêm vào ngày.

Đôi mắt không tình cảm, lời nói tựa đạm mạc truyền ra khiến Tam trưởng lão nhíu mày, sau đó là một cơn tức giận lại nổi lên trong lòng.

- Khổ cho ngươi Tường nhi.

Lão tưởng Đan do bị đánh đến gần như chết đi sống lại nên đã mất đi cảm xúc với bên ngoài, trở thành kẻ vô hồn thành ra muộn sầu lại sầu muộn, hận thù lại thù hận. - Ông ngoại, người hãy kể cho ta nghe chi tiết thực lực cũng như dụng cụ, phương tiện chiến đấu của Lâm gia có được không?

Đan dò hỏi, hắn cần thông tin để làm ra những chuẩn bị cần thiết.

- Sao ngươi lại hỏi vậy?

Tam trưởng lão bất ngờ trước câu hỏi.

- Ta chỉ là muốn hiểu thêm về Lâm gia, ngoài ra không có ý gì khác.

Vẫn giọng điệu vô cảm đó khiến Tam trưởng lão trầm mạc chốc lát, cuối cùng lão cũng đồng ý.

Một cuộc trò chuyện quyết định tồn vong sau này của Lâm gia đang được bắt đầu mà không có bất cứ ai biết ý nghĩa thực sự ngoài Đan…

…..

Bình Luận (0)
Comment