*Trước khi đọc nội dung chương này mong các đọc giả phải nghiêm túc, chương này không (bậy) nếu bản thân đọc giả đủ lớn.
“Nữ nhân này thật là một người biết chịu chơi”
Đan tấm tắt khen trong lòng, nữ nhân như thế này thì nam nhân mới thích chứ.
- Vị tỷ tỷ xinh đẹp, người chẳng hay là muốn hỏi cái gì, ta sẽ giải đáp tất.
Đan nhanh chóng chạy lại đứng vào vị trí chủ quầy mà dùng ánh mắt lấp lánh nhìn thiếu phụ khoảng chừng gần 30 tuổi trước mặt.
- Chẳng là nhà ta có thằng nhỏ, ta muốn mua vài cuốn sách dạy tình nghĩa, đạo đức tốt đẹp về để nó đọc, sau này không đi lầm đường lạc lối.
- Cái quyển sách “Giúp đỡ lẫn nhau” này, nội dung nó như thế nào, có dạy người đức tính tốt gì không?.
Thiếu nữ ngộ ngộ nhìn cái mặt nạ trắng nhách một màu của Đan mà lên tiếng,.
Nghe hết lời nàng, Đan đang từ thiên đàng bỗng rớt xuống mẹ nó cái địa ngục không đẹp, hắn thầm kêu lên trong lòng với bộ mặt không vui đằng sau cái mặt nạ. “Quyển Giúp đỡ lẫn nhau này chắc chắn là có dạy, nhưng mà dạy người ta cách tạo ra em bé hay khoái cảm, ngươi có mua không, con nít biết chuyện sớm chút liền nhanh trưởng thành mà”. - Không có dạy gì hết, nhưng ta có cái này ta muốn hỏi tỷ một hai được không?
Nghe Đan trả lời khiến nàng có chút muộn phiền
- Chuyện gì?
Nàng đáp.
- Chuyện này khá riêng tư, tỷ có thế lại bên cạnh ta được không, ta cần nói nhỏ để không ai nghe.
Cái quầy dài chừng khoảng 2m, Đan là chỉ một chỗ kế bên bản thân.
Hơi nghi hoặc, thiếu phụ cũng đi vào, nơi này là giữa thanh thiên bạch nhật, không lẽ chuyện xấu lại xảy ra.
Người xung quanh biết Đan khốn nạn liền lắc đầu một cái thương tiếc cho thiếu phụ.
- Sách của ta bán nghe tên bề ngoài cao siêu vậy thôi chứ thật ra là bán những tranh ảnh không lành mạnh.
Đan vừa nói ra, thiếu phụ kế bên lập tức giật mình, thân thể là đã lui một bước tránh xa Đan.
- Khoan, tỷ nghe ta nói đã, đừng xa lánh ta, chúng ta đang bàn chuyện nghiêm túc mà.
Đan vội dùng giọng điệu cực độ nghiêm túc mà nói, cũng chính nhờ vậy, thiếu phụ mới có chút suy tư mà gắng ngượng ở lại nghe.
- Ta hỏi tỷ, có phải hay không cái chuyện ân ái vợ chồng là rất tốt?
- Bình tĩnh trả lời tiểu đệ, đây là nghiêm túc.
Nhìn đôi mắt lộ vẻ mong chờ, không một chút bậy bạ của Đan sau khi hỏi, thiếu phụ lúc này mới gật đầu với khuôn mặt khá đỏ.
May cho hắn là hắn hỏi một thiếu phụ đã trưởng thành, chứ nếu mà hỏi thiếu nữ chỉ 18, 19 tuổi hoặc mấy cô vừa về nhà chồng thì có chuyện.
- Vậy đệ xin hỏi, tư thế hành sự có chính xác là mấy kiểu, hai hay ba?
Đan vẫn là một bộ đầy nghiêm chỉnh tựa như bàn chuyện chính sự.
- Là..là ba.
Thiếu phụ đỏ mặt có vẻ hơi khó khăn cùng gượng gạo mà giơ ba ngón tay lên trả lời, không hiểu sao, càng nghe tên mặt nạ trắng này hỏi, nàng càng tò mò, rốt cuộc sách hắn là cái gì, hay vẫn chỉ là vẽ cảnh trần chuồng của các mỹ nam, mỹ nữ. - Haizz da, thật đáng buồn mà.
Đến đây, hắn chợt thở dài lộ vẻ tiếc nuối chuyện đời.
Thiếu phụ một bên cũng chẳng hiểu điều gì.
- Đây tỷ xem thử, rồi tỷ sẽ hiểu điều ta muốn nói.
Đan nhanh chóng lấy một quyển “Dã Ngoại Tiên Đình” đưa cho thiếu phụ.
Thiếu phụ cầm quyển sách hơi chút nhìn hắn, sau đó cũng nhanh chóng lật ra trang đầu tiên….
Mặt nàng đỏ bừng lên một cách rõ ràng, tiếp theo nàng lại lật qua trang kế…
Mắt nàng trừng to lên lộ vẻ kinh ngạc cực kì, nàng lại lật trang tiếp theo…
Mặt nàng chợt bớt đỏ, sự kì quái nhanh chóng chiếm lấy mà hiện ra, mấy bức này là sao, tò mò, tò mò lôi kéo nàng tiếp tục lật…
- Cái này, có thể làm được như vậy nữa sao.
- Kiểu này thật kì cục.
- Quá quái lạ
Liên tiếp là âm thanh thiếu phụ không thể kiềm hãm mà thốt ra ngoài khi càng lật về sau.
Bất giác cơ thể nàng dần nóng lên, nước có hiện tượng đang chảy.
Ít lâu sau, nàng đóng quyển sách lại sau khi lật hết 48 trang, gấp gáp nhìn Đan với khuôn mặt đỏ bừng
- Ta mua quyển này, giá bao nhiêu?
Thiếu phụ gấp gáp tột độ nói, nàng thật bây giờ là rất muốn về nhà để thử nghiệm với lão công, bên dưới đã chịu đựng gần như là không nổi.
- 100 lượng bạc nhỏ.
Đan khoang tay mà mỉm cười đằng sau chiếc mặt nạ.
- Sao…sao đắt quá vậy, ngươi bớt đi được không?
Thiếu phụ biến sắc khi nghe đến giá tiền, cái sách này không ngờ lại đắt gấp hơn 100 lần sách bình thường, nhưng nghĩ về nội dung bên trong, có vẻ nó đáng giá đó, tiếc thay nàng hôm nay ra đường không có mang nhiều tiền.
Nàng một bộ muốn trộm sách hiện rõ khi siếc chặc nó trong lòng, không để nới lỏng ra chút nào.
- Được, nể tình tỷ là khách hàng đầu tiên, lại là nữ nhân, tỷ còn ba nhiêu ta lấy bấy nhiêu, người khác sẽ không giảm một đồng.
Đối với hắn lúc này…có tiền là may con mẹ nó rồi.
- Cảm tạ ngươi, ta còn hết thảy chỉ có 67 lượng bạc cùng với 5 đồng lẻ, ta đưa hết cho ngươi.
Thiếu phụ mặt đỏ nghe hắn nói liền vui vẻ hẳn lên, trông rất diễm lệ nếu đang đặt ở trên giường, nàng vội lấy tất cả tài sản trên người đưa cho Đan rồi ôm quyển sách nhanh chóng rời đi khuất vào dòng người.
Đan không quan tâm nàng, hắn nhìn xuống bàn tay đang có một đống bạc, đồng lẫn lộn, nước mắt hắn bỗng chốc rơi xuống một hàng.
“Ta rốt cuộc cũng kiếm được tiền, hức hức”
Gào lên một tiếng trong lòng, hắn vô cùng nâng niu những đồng tiền này mà bỏ vào một cái túi vải nhỏ rồi nhét vào bên trong lồng ngực. Đây là đồng tiền hắn dùng mồ hôi bản thân cùng nước mắt lão già tội nghiệp mà thành, hắn phải quý trọng nó.
Ngồi xuống chiếc ghế, hắn lại bắt đầu dò đối tượng.
- Không mua.
- Ngươi nhìn thật kinh tởm, xéo.
- Biến.
- Đạp phát chết giờ tin không?
- ….
Một giờ sau đó, Đan liên tục bị từ chối từ những đối tượng, hắn lại vẫn không bán được thêm một quyển nào.
Mặt hắn thật sự lúc này nhìn như đít nồi.
“Không được, chắc là ta nên dùng cách khác”
Cầm một cuộn giấy khác viết lên một dòng chữ gì đó, hắn buộc hai đầu cuộn giấy vào hai thanh gỗ khác biệt, sau đó cắm xuống đất, dựng trước cửa quầy hàng bản thân. “Sách hay và ý nghĩa, 100 lượng bạc một cuốn, có thể đến xem thử miến phí”
Hắn lại ngồi xuống ghế, giờ hắn chỉ cần chờ đợi con mồi đến.
… Hai giờ sau,
- Khò…khò…
Hắn không biết đã ngủ gục trên quầy từ lúc nào, nước dãi nhiễu ra ướt cả cái mặt nạ.
“Vụt”
Một bàn tay vạm vỡ chợt hướng đến mà gỡ xuống cái mặt nạ đơn giản của hắn làm gương mặt tuấn tú trẻ tuổi của hắn hiện ra.
- Tiểu tử, ngươi bán sách gì mà ra giá cao vậy?
Giọng nói trầm ổn, bình đạm có lẽ là từ một trung niên hơn 50 tuổi vang lên.
- Măm măm, trên quầy đó, ngươi cứ tự coi đi.
Chép chép miệng như đang ăn món ngon, Đan cứ thế không nhìn người trước mặt mà trả lời,
- Trên quầy nào có sách gì, thử hỏi làm sao ta xem.
Giọng nói lại vang lên.
Bàn tay Đan nhanh chóng sờ mó một đường, chốc lát hắn ngay lập tức bừng tỉnh, một đôi mắt không hiểu chuyện gì xảy ra nhìn chằm chằm lên cái quầy khá trống.
Ngoài dụng cụ vẽ, nước màu, giấy tờ trắng cùng với một quyển “Dã Ngoại Tiên Đình” hắn nằm đè lên thì 28 quyển còn lại đều biến mất một cách khó tin, chuyện quái gì đang xảy ra.
Đan là một hồi vò đầu trong cái gương mặt ngẩn người.
Hắn bị mất trộm sách.
“Đắng lòng cho ta mà, mẹ nó”
Kêu lên một tiếng khổ, Đan mang theo cái mặt mướp đắng nhìn người trước mặt.
Đây là một cái cường tráng trung niên có tu vi Luyện Khí tầng 11, điểm đặc biệt hắn cần chú ý là người này có gương mặt hiền hòa và bộ râu quai nói.
- Ha hả, còn lại duy nhất một cuốn, Đại thúc coi thử.
Cười còn xấu hơn khóc, Đan lấy quyển “Dã Ngoại Tiên Đình” còn lại duy nhất cho trung niên.
Mọi cái hắn lộ ra lúc này, là giả, cũng là thật, một người có thể gọi là “Lão quái vật” sống không biết bao nhiêu năm tháng lại dễ dàng bị mất trộm sách, vả lại còn như không biết gì?
Cầm quyển sách Đan đưa, trung niên hơi tò mò lật ra xem.
Chỉ vài giấy sau, một túp lều dựng lên chỉ vào mặt Đan khiến hắn khẽ gật khóe mắt liên hồi,hắn muốn thiến đi cái này, thật trướng mắt.
Hắn lấy một trang giấy che trước, che đi cái “túp lều tranh” đó.
- Khá lắm tiểu tử, tiền của ngươi đây, quyển này ta lấy.
Đặt gấp 100 lượng bạc xuống bàn, trung niên mang theo quyển sách cùng cái lều của bản thân mà chạy gấp đi trong dòng người.
Đan nhìn 100 lượng bạc này mà buồn bã trề môi
- 3000 lượng bạc của ta, sao mà cuối cùng lại thành 167 lượng bạc cùng với 5 đồng?
Hắn đắng chát hỏi, có lẽ là hỏi người xung quanh, cũng có lẽ là hỏi chính bản thân.
- Bỏ đi.
Hắn xoay người, mọi tâm tình đều biến đổi về lúc xuất phát, bình thường một cách lạ lùng.
Lấy một bình nước, nóc lên một ngụm, hắn tiếng lại cuộn giấy trắng ban đầu được bày ra.
- Phụt.
Hắn lại phun sương lên cuộn giấy một cách khó hiểu.
- Hê hê, trả lại chỗ cho ngươi đó lão già.
Không nhìn cuộn giấy diễn biến, hắn vội đi đến gốc cây gần đó, nơi mà có lão già tội nghiệp bị hắn chiếm chỗ.