- Các ngươi còn đứng đó đến khi nào, vào đây một thể để đi, ta và mấy y sư, ý sĩ sẽ chữa luôn một lèo.
Đan lấy một tay vẫy vẫy lão trung niên y sư duy nhất bên trong đây lại chỗ hắn, gương mặt lại quay về cửa lớn Hương Thiên quán mà nói lớn, bên ngoài có rất nhiều người bệnh không dám vào bên trong, hẳn là còn sợ điều gì đó.
Đưa tờ giấy để vị y sư tìm dược liệu, Đan vẫn chưa thấy người khác bước vào ngoài người thiếu phụ là mẹ của đứa bé gái mà hắn đặt trên bàn đang chạy gấp lại chỗ hắn. - Vào đi, tất cả lỗi đều là do ta gánh, bọn này chắc chắn không làm phiền đến các ngươi, nhanh đi, không lâu nữa ta liền rời đi chỗ khác dạo rồi.
Phân phó cho vị sy sư xong, Đan tay lại vừa ngoắc một tên y sĩ gần bên, một bên lại không ngừng bình định điều mọi người lo lắng.
Theo chân “ngài đeo mặt nạ trắng” đến trước của Hương Thiên quán, cứ tưởng rằng hắn dùng biện pháp gì tốt đẹp, không ngờ lại trắng trợn trấn áp hết tu luyện giả bên trong, thấy đều đó mọi người dù già trẻ bệnh tật đều e dè, sợ sệt không dám vào, họ chỉ là người thường đơn nhiên là sợ mấy thế lực lớn, Đan gây chuyện có lẽ liền không sao, nhưng người ta thích giận cá chém thớt thì họ khổ, đằng sau Hương Thiên quán là Thiệu gia, một trong ba đại gia tộc đứng đầu của trấn, họ mà giận thì họ khó sống.
Còn việc hắn sẽ nhanh chóng rời đi vì hắn có chút tính xa, hắn áp chế bên trong, mấy người bên ngoài sẽ không còn bị áp chế, thành ra chắc chắn sẽ có kẻ rãnh rỗi hoặc muốn được thưởng gì đó mà báo cáo sự tình ở đây cho các thế lực gì đằng sau bốn đứa nhóc Luyện khí đang quỳ dưới kia, họ nhanh chóng đến, hắn cần rời đi để bớt rắc rối. - Ngươi lo cái lão bằng hữu này giúp ta, hắn chỉ là cảm gió chút, ngươi liệu mà khám rồi cho thuốc.
Đan chỉ lão già tội nghiệp sau lưng mà nói với một nam tử là y sĩ trong quán.
- Cho các ngươi thêm ba giây, không vào liền cút.
Bình đạm nói một tiếng với gần 40 người già trẻ bên ngoài, hắn lại vẫy gọi ba vị y sĩ khác, trong đó có một kẻ trực tủ dược cũng bị gọi đến.
- Ba người bệnh lúc đầu ta đến, ta ngươi chỉ có 10 phút để lo, không xong liền để lại thằng nhỏ rồi biến khỏi nơi này.
Lời vô tâm của hắn vừa ra, ba người nam tử liền như trái mướp đắng, bệnh tình hai người kia thì không nói, còn cái nam tử bệnh trạng do sư phụ cùng với các công tử và tiểu thư xem xét thì bọn hắn không đủ tự tin, bọn hắn dù sao cũng chỉ vừa biết đôi chút về y dược, làm sao có thể trong vòng 10 phút vừa lo hai người kia, vừa lo nam tử bệnh trạng mà nãy giờ chưa đụng qua, mặt ba người là một hồi méo mó khó coi. - Không làm được?
Không quản có vài người vì bệnh quá nặng nên chỉ đành liều mạng bước vào phòng, Đan nhíu mày nhìn một ba vị nam tử y sĩ.
Ba người cuối đầu không dám lên tiếng tựa như con dâu bị mẹ chồng trách mắng.
- Ngu như con bò.
- Tên nằm ở xa kia chỉ là bệnh ho bình thường, hốt vài than thuốc trị là xong. Tên vừa bị ta đuổi đi chỉ là ăn nhầm đồ bậy bạ nên đau bụng chút, cho vài lá tẩy ruột là được.
Tay vẫn không ngừng truyền khí công cho bé gái, mắt thì nhìn y sĩ kia xem bệnh tình cho lão già tội nghiệp một bên, Đan vẫn là một hồi bình đạm nói kiến cho hai trong ba tên y sĩ kịch liệt ngớ ngẩn. “Làm sao hắn biết được?” một câu hỏi cực lớn hiện trong đầu ba người.
Hai người phải mất gần 20 phút vừa cầm sách, vừa sờ mó lung tung trên người bệnh nhân mới tạm chuẩn đoán đúng bệnh tình họ, thế mà người đeo mặt nạ kì dị này dường như chỉ cần liếc nhìn một cái là biết hết bệnh tình, điều đó làm sao có thể, nó thật hư cấu. - Còn tên nằm ở giữa có môi đỏ, da hồng, cơ thể suy yếu đụng chút là đau, nhìn vào cứ tưởng hắn bị suy nhược, thật chất thì không phải, hắn là bị bệnh hiểm, nếu các ngươi dựa theo phương thuốc suy nhược mà cho hắn uống thì đợi nhặt xác hắn là vừa.
Nói đến đây, làm cho vị y sư giật mình khi đang bốc dược liệu đem lại cho hắn, tên bệnh nhân thì cứng người, Đan chợt chỉ một tên y sĩ trực tủ dược khác.
- Đóng cửa thả chó, à không, đóng cửa không cho ai vào nữa.
Nhìn trong phòng chỉ có thêm mười tám người bệnh nhân lẫn thân nhân đi cùng, Đan ra lệnh đóng cửa, mấy người ở ngoài cứ việc ngồi đó, hắn rời đi rồi thì có thể vào.
Minh nói tiếp khúc đang gian dỡ.
- Trong phương thuốc đó có Mẫu đơn bì (vỏ rễ mẫu đơn), đây là một cái độc dược với bệnh hiểm của hắn, uống vào liền đi đời.
- Đối với trường hợp tên này thì chỉ cần ba cái dược liệu Câu kỷ tử, hạt liên, viễn chí là được, ngày uống 3 lần. (mấy cái này là chế nhé)
- Các ngươi đi đi, 3 phút là phải xong, nếu không thì tự cắt xuống rồi rời đi, ta không có đùa.
Đan mỉm cười nhạt đằng sau chiếc mặt nạ nói với ba nam tủ y sĩ.
- Vâng.
Ba người lập tức vắt chân lên cổ mà chạy, họ bây giờ chỉ là chủ yếu bốc thuốc, bệnh tình thì Đan đã đưa ra quá rõ ràng, công việc rất phù hợp với kinh nghiệm của họ, họ hoàn toàn làm theo những gì hắn nói dù không biết Đan có đúng hay không trong trường hợp nam tử kia. - Ngươi, lấy cho ta một thùng nước đầy, đủ để lút đầu bé gái này, nhanh lên.
Đan chỉ bé gái trong tay, quay qua tên y sĩ trực tủ thuốc cuối cùng sai bảo, tên này lập tức vâng lời rời đi.
- Đã đầy đủ những dược liệu cũng như kim châm công tử cần.
Vài giây sau, Trung niên y sư mang teo một túi nhỏ dược liệu và bộ kim châm gồm 30 cây dâng lên cho Đan.
- Được rồi, giờ ngươi qua bên kia xem tên nào nặng thì trị trước, tên nào nhẹ thì để sau.
Nhận lấy những dụng cụ cần thiết để lấy chất độc rết ra, Đan phân phó nhiệm vụ mới cho vị y sư duy nhất này.
Gan lão trung niên chợt to hơn mà không lập tức thi hành, chần chờ đứng tại chỗ như có điều muốn nó, ánh mắt rất là dứt khoác đứng lỳ.
- Ngươi cứ thử ấn vào dưới nách phải hắn thật mạnh, tiểu đệ hắn liền dựng lên, đây là triệu chứng, đi nhanh đi.
Đan hoàn toàn hiểu lão trung niên tại sao đứng lại chần chừ, lão muốn biết lý do vì sao Đan cho rằng nam tử kia bị bệnh hiểm, chuẩn đoán theo sách của lão bị bác bỏ, vị y sư này cần một lời giải thích. Đan đã cho lời giải thích.
Nhìn sâu tên đeo mặt nạ kì cục một cái, vị y sư nhanh chóng đi đến nam tử bệnh trạng vẫn đang còn nằm trên bàn suy nghĩ hoảng hốt về điều mà Đan nói.
“Hứ”
Vị Y sư nhấn mạnh dưới nách phải của nam tử một cái, nam tử tức khắc rên lên một tiếng rồi bất ngờ bên dưới đũng quần hắn, một “trái dưa chuột” chợt nổi cộm lên dựng lều đầy căng thẳng. “Thật đúng là vậy!”
Vị y sư thấy thế liền cực kì kinh ngạc mà trố mắt lên không thể nói một lời, người đeo mặt nạ kia nói đều là sự thật, hắn đã hoàn toàn sai.
Sự thán phục tài nghệ kinh người của Đan hiện lên trong lão, đồng hành với nó là sự buồn bã khi tài nghệ bản thân yếu kém, hôm nay nếu không có công tử đeo mặt nạ, hắn đã giết mất một mạng người.
Dừng lại đôi chút thở dài, hắn di chuyển bước phân về phía mười tám người bao gồm cả bệnh nhân lẫn người thân của họ, hắn cũng không muốn mất thằng nhỏ bên dưới hai chân. - Con ta, con ta thế nào rồi?
Thiếu phụ vừa chạy đến chỗ Đan cùng với gương mặt ướt nhòe vội hỏi
- Cút qua một bên mà yên lặng, nếu không con người có xảy ra chuyện gì thì ta không chịu trách nhiệm.
Đan dùng giọng điệu bình thường mà đáp lời với câu hỏi gấp của thiếu phụ, hắn cần không gian yên ổn một chút.
Thiếu phụ chỉ đành rớt nước mắt mà thút thít một bên cách hắn không xa, đủ để vẫn thấy được rõ đứa con bé bỏng.
“Bịch”
Đặt thùng nước chỉ cao đến nửa người kế bên chỗ Đan
- Thưa công tử, thùng nước đã đến.
Nam tử y sĩ báo cáo.
- Lấy cho ta một ly nước uống đem lại đây, sau đó bảo với mấy tên giống ngươi, bốc thuốc xong thì giúp đỡ vị trung niên kia lo hết mười tám người, các ngươi chỉ có tối đa 30 phút, sau 30 phút nếu chưa xong hết, ta sẽ đích thân “xẻo” đi để ngâm rượu.
Vừa xem xét lại dược liệu do vị y sư kia đem lại, vừa bình đạm nói với nam tử y sĩ. Nghe xong lời hắn, nam tử lập tức bỏ chạy, chỉ chục giây sau, hắn vội mang nước đến cho Đan rồi quay đi cực nhanh mà đến chỗ mấy y sĩ khác.
Gật đầu khi mọi thứ đều ổn thoải từ vật liệu trị độc cho bé gái, quản lý nhóm một y sư năm y sĩ, cho đến việc vẫn luôn dùng khí tràng trấn áp bốn luyện khí giả trẻ tuổi “ăn chơi chát tán”, Đan bắt đầu dựng người bé gái, buộc bé gái ngồi trên bàn dưới dạng hai chân xếp bằng như mấy lão sư trong chùa.