Đan Đại Chí Tôn

Chương 1073

Chờ chút! 

Khương Phàm lại khẽ động trong lòng, nếu như người đã bị cuốn vào Địa Ngục, lại không về được, Sinh Tử Ngâm làm sao trở về? 

Đây là Sinh Tử Ngâm, hay là dẫn hồn linh! 

Đan Hoàng nói: 

- Ta rất không nguyện ý để ngươi mạo hiểm đi đến U Minh Địa Ngục, mà nơi đó chưa hẳn đã có thể tìm tới những thuốc kíp nổ kia, ngươi càng có khả năng sẽ chết ở nơi đó. Nhưng, nếu như ngươi muốn cứu Kiều Hinh, đây là biện pháp duy nhất mà ta có thể nghĩ tới. 

Khương Phàm nói: 

- Chỉ cần có thể tìm đủ dược liệu, ta nguyện ý đến bất kỳ nơi nguy hiểm nào. 

- Nếu như ngươi thật muốn đến đó thì cần sớm chuẩn bị sẵn sàng, đầu tiên, đến Ngọc Đỉnh tông mời Yêu Đồng. 

Đan Hoàng rất không muốn nhắc tới cái này, nhưng vì Khương Phàm, hắn chấp nhận. 

- Hắn có liên quan với U Minh? 

Khương Phàm đều đã nhanh quên tiểu gia hỏa kia. 

- Hắn đối với các loại dược liệu thần kỳ có cảm ứng đặc thù, mang hắn theo, hẳn là có thể giúp một tay. 

- Hắn chịu bồi tiếp ta đi U Minh Địa Ngục? 

- Dùng Hỗn Độn Nguyên Hỏa hấp dẫn hắn. 

Sau khi Khương Phàm cho Khương Bân cho ăn mấy viên huyết đan liền rời khỏi nham trì. 

Phía ngoài, trên núi, Khương Phàm tìm một chỗ ngồi xuống, yên lặng suy nghĩ ngốc nghếch. 

Xuống Địa Ngục, hắn không sợ! 

Nhưng... Nếu như bỏ lỡ thời gian cứu chữa tốt nhất cho Kiều Hinh thì sao? 

Sinh Tử Ngâm "Quỷ dị vừa đi vừa về" là có bí mật đặc biệt gì, hay là hoàn toàn dựa vào vận khí? 

Nếu như phải dùng Sinh Tử Ngâm, nhất định phải tại thời điểm uy hiếp sinh tử, mình có có thể tạo một trận giả chết hay không? 

Giả chết!! 

Giống như rất không tệ! 

Đến đâu giả chết? 

Luân Hồi bí cảnh hình như cũng có thể. 

Trêu chọc Chí Tôn Kim Thành, sau đó chết trước mặt bọn hắn. 

Lừa tất cả người muốn giết hắn một chút. 

Nhưng, nếu như mình chết rồi, chẳng phải không thể dùng Bất Tử Thiên Bia sao? 

Tìm Hướng Vãn Tình nói chuyện? 

Đúng, còn có Lan Nặc! 

Giữa bọn hắn ký kết khế ước "Tâm Dục Vô Ngân", nếu như mình ngăn cách bởi U Minh Địa Ngục, không thể mau chóng trưởng thành, không thể thăng hoa linh văn, rất dễ dàng từ từ bị ăn mòn, trở thành con rối của Lan Nặc. 

Tuy nhiên, Địa Ngục là hoàn cảnh đặc thù, hẳn là có thể triệt tiêu loại ảnh hưởng này. 

Còn có Đại Hoang Tù Thiên Trận, Phượng Bảo Nam gia nhập, bảy đại ấn đã được gom góp toàn bộ, lúc này mình lại rời khỏi, thích hợp không? 

- Địa Ngục... Địa Ngục... 

Khương Phàm suy nghĩ càng ngày càng sinh động, sau khi yên lặng tính toán bố trí chừng mười năm. 

- Ngươi phát ngốc cái gì đó? 

Thường Lăng đột nhiên xuất hiện sau lưng Khương Phàm, nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn. 

- Nhiếp túc lão phóng xuất cô rồi? 

Khương Phàm hoàn hồn lại. 

- Ngài ấy đi tìm dược liệu, ta vụng trộm chạy đến đây. 

Thường Lăng nhoẻn miệng cười, như trăm hoa đua nở, tươi đẹp thanh tú trong rừng cây. 

- Ở chỗ này đã quen chưa? 

Khương Phàm suy tính không sai biệt lắm, tâm tình cũng thông thấu. 

Thường Lăng hô hấp không khí mát mẻ, dựa vào Khương Phàm ngồi xuống. 

- Vừa mới bắt đầu có chút không quen, tuy nhiên thực lực luyện đan của Nhiếp túc lão xác thực vô cùng... 

Khương Phàm đứng lên, một mặt xấu hổ. 

- Ngươi thế nào? 

Thường Lăng kinh ngạc nhìn hắn. 

- Không có gì, ta đột nhiên nhớ tới còn có chút việc, ta đi trước. 

Khương Phàm lúng túng gương mặt nóng lên, dược hiệu mãnh liệt như vậy à. 

Chỉ là ngửi được chút mùi của Thường Lăng, đụng đụng cánh tay liền có phản ứng? 

Trong đầu lại toát ra hình ảnh mỹ diệu nhìn thấy trong bồn tắm đêm hôm đó. 

Vung đi không được!! 

Rõ ràng tựa như dung hợp cùng Thường Lăng ở bên cạnh! 

Thường Lăng khẽ giật mình: 

- Ngươi là ghét ta sao? 

- Không có không có, ta là thật có chuyện. 

Khương Phàm cuống quít muốn chạy, nhưng vừa tới chân núi, nhìn lại, vừa vặn đụng phải ánh mắt u oán của Thường Lăng, trong lòng của hắn mềm nhũn, cười khổ ngừng lại. 

- Ngươi có việc thì mau lên, tự ta ngồi một chút. 

Thường Lăng tránh khỏi ánh mắt Khương Phàm, kiều nhan mỹ lệ làm rung động lòng người không có nụ cười, giống như thanh lãnh cao ngạo trước mặt người khác. 

- Ta mấy ngày nay có chút đặc thù. 

Khương Phàm khóc không ra nước mắt. 

- Ừm. Ta hiểu. 

Thường Lăng bình tĩnh đáp một tiếng, đôi mắt đẹp như sao, nhìn qua dãy núi. 

Áo trắng lướt nhẹ, ưu nhã thánh khiết. 

Gió núi thổi lên tóc đen nhu thuận, khẽ trêu gương mặt trắng noãn như ngọc. 

- Ta cùng cô trò chuyện? 

Khương Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, nghiệp chướng thật, đang tốt mà tại sao lại ăn giọt Sinh Mệnh Cam Lộ kia làm chi. 

Cũng may mắn chỉ là ăn một giọt, nếu là đều đổ vào một bình, trong khoảng thời gian này khẳng định có ba cái chân đi đường. 

- Không cần. Ta mệt mỏi nên ra tới ngồi một chút, quen rồi. 

- Ta đi đây? 

- Ở bên ngoài chú ý an toàn. 

- Cô cũng luyện đan thật tốt, không cần lo lắng phụ thân cô. 

- Ừm. 

Thường Lăng vẫn nhìn qua nơi xa, bình tĩnh tự nhiên, chỉ là đôi môi đỏ thắm có chút mấp máy. 

Khương Phàm do dự mãi, thở dài, ngồi ở cách đó không xa: 

- Chúng ta như thế này trò chuyện chút. 

- Không cần đâu, ta đi ra ngồi một lát, rất nhanh sẽ trở về. 

- Ta vừa mới là liều lĩnh, lỗ mãng, thật không phải trốn tránh cô. Ta... ừm... Ta trúng độc. 

- Trúng độc? 

Thường Lăng im lặng, người rất thông minh, thời điểm nói dối nhất định phải nhược trí như vậy sao? 

- Cô biết Sinh Mệnh Cam Lộ không? 

Lông mày xinh đẹp của Thường Lăng có chút giương lên, con ngươi sáng ngời rốt cuộc cũng nhìn về phía Khương Phàm. 

- Một loại thuốc rất đặc biệt, lúc đầu ta không biết, liền ăn. Sau đó... độc tính này rất lớn, có thể khiến người ta suy yếu vô lực, linh lực tiêu tán, còn có thể... ừm... Có thể thông qua thể vị khuếch tán. Ta sợ ảnh hưởng đến cô, cho nên... Giữ vững khoảng cách. 

Khương Phàm ấp úng giải thích. 

- Sinh Mệnh Cam Lộ trong Ly Hỏa thánh địa? 

- Đúng, chính là chỗ đó. 

- Bao lâu. 

- Năm ngày. Ta không phải cố ý trốn tránh cô, là không muốn ảnh hưởng cô. 

Thường Lăng nhìn một lát, môi đỏ khẽ mím môi, lộ ra ý cười: 

- Ta biết. 

- Tạ ơn đã hiểu, chúng ta cứ như vậy ngồi một lát? 

- Ta biết Sinh Mệnh Cam Lộ. 

- A, biết sao... Vậy liền... Cô biết?? 

Khương Phàm trừng mắt, lại đứng lên. 

Thường Lăng dùng sức mím chặt môi đỏ, muốn kiềm chế, nhưng lại bật cười. 

Nàng tranh thủ thời gian che miệng lại, nhưng bây giờ nhịn không được, thân thể mềm mại run rẩy, cười đến run cả người. 

Khương Phàm dở khóc dở cười, gương mặt nóng lên, xấu hổ đến chật vật. 

Đến!! 

Mới trở về một ngày, đều khoe cái xấu ở trước mặt hai nữ tử. 

Hình tượng của ta a!!.
Bình Luận (0)
Comment