Đan Đại Chí Tôn

Chương 1093

Huyết mạch Thiên phẩm, mang ý nghĩa là Huyết mạch Hỗn Độn! 

- Phế hắn đi! Bất luận hậu quả gì, Hỗn Độn Tử Phủ chúng ta đều gánh chịu nổi! 

Ngu Chính Hùng nhắc nhở, sau đó mang theo một số tộc nhân đi đến sương phòng, tự mình tọa trấn. 

Hơn hai trăm truyền nhân toàn bộ đều đi đến một bên ở bên cạnh lôi đài, đám người ở đó nhanh chóng lui lại, tự phát trống đi mảng lớn chỗ ngồi. 

Ba vị người khổng lồ hơn bốn mét ngồi ở phía trước nhất, theo thứ tự là đại công tử Hỗn Độn Tử Phủ, Ngu Bá Khoan, đại tiểu thư Ngu Thanh Dao, còn có Ngũ công tử Ngu Kình Thương. 

Bọn hắn đều là tử đệ trực hệ, huyết mạch lại cường đại, có địa vị siêu phàm tại Hỗn Độn Tử Phủ. 

Nhất là Ngu Bá Khoan cùng Ngu Kình Thương, nếu như ai có thể thức tỉnh Huyết mạch Hỗn Độn, sẽ thành chủ nhân tương lai của hoàng tộc, khống chế lĩnh vực một phương. 

- Ngươi chính là Võ Hầu của Vương Quốc Hắc Ám, Khương Phàm. 

Ngu Thiên Khải đi đến lôi đài, uy mãnh hùng vĩ, bước chân nặng nề, hai mắt như hàn tinh tập trung vào Khương Phàm. 

- Ngươi chính là Ngu Thiên Khải, huyết mạch Thiên phẩm trong đại tân sinh Hỗn Độn Tử Phủ. 

Khương Phàm đứng dậy, giằng co với Ngu Thiên Khải. 

Hắn thực sự cảm nhận được áp bách, một loại áp bách đập vào mặt, thẩm thấu vào cả linh hồn. 

Nhưng áp bách mãnh liệt cũng kích thích huyết mạch của hắn, một cơn nóng hổi chảy xuôi ở toàn thân, phảng phất mỗi một giọt tinh huyết Kim Hoàng đều đang xao động, reo hò, gào thét. 

- Cái gì, cái gì? Thiên phẩm? 

- Ngu Thiên Khải? Ai nghe nói qua chưa? 

- Ông trời của ta ơi, huyết mạch còn có Thiên phẩm? Thế thì còn đánh như thế nào! 

Khán đài vang lên liên miên tiếng kinh hô, rất nhiều người nhịn không được đều đứng lên. 

Hỗn Độn Tử Phủ quả không hổ là hoàng tộc, huyết mạch đã rất khủng bố, lại còn có thể sinh ra Thiên phẩm. 

- Ngu Khuynh Thành còn tốt chứ? 

Ngu Thiên Khải chỉ đứng ở nơi đó mà đã cho người ta một loại khí thế cường đại như núi cao. 

Hai bàn tay cực to lớn giống như cối xay, vô cùng đáng chú ý, kim mân nơi lòng bàn tay là óng ánh nhất, cũng dày đặc nhất, phảng phất mỗi cái vân tay đều đang phát sáng. 

Khương Phàm lưu ý đến Ngu Thiên Khải hai tay: 

- Nàng rất muốn đến, nhưng thân thể quá hư nhược, còn cần điều dưỡng. 

- Tên hổn đản ngươi! 

Ngu Thiên Đạo và các tộc nhân giận dữ đứng dậy, con mắt sung huyết nhìn hằm hằm Khương Phàm, trong trường hợp này mà vẫn còn dám nhục nhã bọn hắn, đúng là muốn chết! 

- Ngươi biết hậu quả nếu làm như thế? 

Ngu Thiên Khải chậm rãi kéo căng hai tay, kim mân dày đặc tản mát ra để cho người ta hồi hộp, diễn võ trường rộng hai ngàn mét đã tràn ngập sự im lặng. 

- Nàng là chiến lợi phẩm của ta, ta muốn dùng như thế nào thì dùng như thế đó. Nếu như ta quan tâm hậu quả, lúc ấy đã sẽ không mang nàng đi. Đừng biểu hiện bi phẫn như thế, thắng làm vua thua làm giặc, từ xưa tói nay đã là như vậy, nếu như lúc trước ta rơi xuống trong tay các ngươi, ha ha, khả năng cũng không bằng một con chó. 

Khương Phàm dùng sức nắm chặt hai tay lại, năng lượng chiến trụ yên lặng trong hai tay bắt đầu khôi phục, kích phát ra lực lượng cường đại. 

Đáy mắt Ngu Thiên Khải hiện lên tia sắt lạnh: 

- Ta nghe bọn hắn nói qua, tranh tài trong Đại Tự Tại điện, mỗi trận đều phải áp tiền đặt cược. 

- Ngươi cược cái gì? 

- Ta đặt ba cái, đầu tiên, Ngu Khuynh Thành tự do. Thứ hai, vận mệnh của ngươi. Thứ ba, Bất Tử Thiên Bia của Hỗn Độn Tử Phủ. 

- Ta tiếp ba cái đặt cược này của ngươi. Ngươi cũng tiếp ta ba cái, đầu tiên, tự do của Ngu Thanh Dao. Thứ hai, ta muốn Kỳ Lân chiến kỹ. Thứ ba, Hỗn Độn Tử Phủ nhất định phải vô điều kiện tiếp nhận bất cứ chỉ lệnh hành động gì của Bất Tử Thiên Bia, cũng trăm phần trăm hoàn thành. 

- Khương Phàm, ngươi thật sống đủ rồi sao? 

Đám người Tử Phủ lại lần nữa nổi giận, mỗi câu nói của tên hỗn đản này đơn giản đều đang khiêu chiến cực hạn nhẫn nại của bọn hắn. 

Ngu Khuynh Thành thì thôi, lại còn muốn Đại tiểu thư Ngu Thanh Dao của bọn hắn? 

Hắn xem nữ tử của Hỗn Độn Tử Phủ là cái gì rồi? 

Còn Kỳ Lân chiến kỹ, đây chính là chiến kỹ truyền thừa của bọn hắn. 

Khương Phàm giằng co với Ngu Thiên Khải: 

- Tiền đặt cược đủ lớn, mới đủ kích thích. Ta tiếp nhận ba cái điều kiện kia của ngươi, ngươi có dám tiếp ba cái điều kiện này của ta hay không? 

Ngu Thiên Khải không có nhìn Ngu Thanh Dao, trực tiếp tỏ thái độ: 

- Ta tiếp! Xin mời Đại Tự Tại điện làm chứng! 

Ngu Thanh Dao ngồi ở dưới đài, bình tĩnh lại lạnh lùng, nàng tin tưởng Ngu Thiên Khải khẳng định sẽ thắng, không có bất kỳ lo lắng gì. 

Hôm nay nàng tự mình tới, chính là nhìn Ngu Thiên Khải ngược đánh Khương Phàm như thế nào, cũng là tới đón Ngu Khuynh Thành về nhà. 

Hướng Vãn Tình tự mình xuất hiện trên đài cao, tuyên cáo với diễn võ trường: 

- Đại Tự Tại điện sẽ nghĩ ra thích chú cờ bạc, giao cho người phụ trách của Vô Hồi thánh địa và Hỗn Độn Tử Phủ lấy huyết ấn ký kết. 

Khương Phàm cùng Ngu Thiên Khải giằng co một lát, đồng thời đưa tay, cao giọng hô to: 

- Mời! 

Giọng Hướng Vãn Tình trong trẻo, truyền khắp mấy vạn người trong toàn trường: 

- Diễn võ trường luận võ, chính thức bắt đầu. Khương Phàm, Vô Hồi thánh địa, nghênh chiến Ngu Thiên Khải, Hỗn Độn Tử Phủ. Chí Tôn thánh văn, giao đấu Thiên phẩm huyết mạch. 

- Chí Tôn thánh văn? 

Đám người đang chuẩn bị reo hò lập tức xôn xao. 

Khương Phàm biến đổi đến Chí Tôn Thánh phẩm rồi? 

Trách không được lại phách lối như vậy! 

Trước đó hắn từng lấy Đại Thừa thánh văn khiêu chiến Chí Tôn thánh văn, Hứa Thiên Kỳ, liên tiếp đánh bại Chí Tôn Thánh phẩm, huyết mạch Ngu Kình Thương, bây giờ linh văn biến đổi, khẳng định là đã mạnh hơn. 

Nhưng, Thánh phẩm chung quy vẫn là Thánh phẩm. Chênh lệch với Thiên phẩm, so với lục phẩm cùng Thánh phẩm còn muốn lớn hơn. 

- Tranh tài... Chính thức bắt đầu! 

Hướng Vãn Tình tuyên cáo một tiếng, Khương Phàm và Ngu Thiên Khải vận sức chờ phát động khí thế mãnh liệt phóng xuất ra ngoài. 

Răng rắc!! 

Mặt sàn dưới chân Ngu Thiên Khải sụp ra vết nứt, toàn thân tăng vọt kim quang, cơ thể phồng lên, khuấy động khí thế kinh khủng, ngang nhiên lao đến Khương Phàm. 

Hai tay hai chân Khương Phàm hóa thành vuốt thú, liên tục công kích mặt đất, nhanh chóng lao đến Ngu Thiên Khải.
Bình Luận (0)
Comment