Đan Đại Chí Tôn

Chương 1124

- Thật sao? Ngươi đã khách khí như vậy, có qua có lại, ta sẽ lột da ngươi. 

- Ha ha, giữ vững lại phần phách lối này, đừng đến lúc đó kêu phụ thân gọi phụ mẫu cầu xin tha thứ. 

- Triệu tập nhiều người chút, nếu không kẻ kêu phụ thân gọi phụ mẫu có thể là ngươi đấy. 

- Như ngươi mong muốn! Chí Tôn Kim Thành chúng ta cam đoan làm đủ cấp bậc lễ nghĩa! 

Hứa Đan lui lại hai bước, phân phó ở hai bên: 

- Trước tiên đưa Khương Phàm đến Luân Hồi bí cảnh, sau đó chúng ta liền đến. 

- Đi thôi, đi pháp trường. 

Hai vị tộc nhân mang theo Khương Phàm đi đến chiến xa màu vàng óng trước mặt, chiến xa ù ù, nhảy vọt lên, chạy tới Xích Chi đại liệt cốc. 

- Phái tộc ít nhân mang theo thị vệ đến Luân Hồi bí cảnh bắt sống Khương Phàm. 

Hứa Đan máu me khắp người, muốn trở về điều trị, thuận tiện tắm rửa một chút. 

Hứa Vĩnh Thọ xuất hiện tại tế đàn, sắc mặt âm trầm dọa người. 

- Thúc phụ ( phó thống lĩnh). 

Số lượng lớn tộc nhân nhao nhao hành lễ. 

- Người đâu? 

- Đã đưa qua, chúng ta sẽ đuổi theo. 

- Bắt sống cho ta! Hiểu chưa? 

- Đã hiểu! Chúng ta sẽ không giết hắn, chúng ta sẽ hung hăng tra tấn hắn, tra tấn đến mức để hắn nửa tàn phế, tra tấn đến khi hắn sống không bằng chết. 

- Đừng lại để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta gánh không nổi người này. 

Hứa Vĩnh Thọ rời khỏi tế đàn không gian, chạy tới tòa điện cao nhất Chí Tôn Kim Thành tại kia. 

Hắn muốn đích thân giải thích tình huống cùng tộc trưởng và các tộc lão, nhất là chuyện Luân Hồi bí cảnh mở ra toàn diện với Vô Hồi thánh địa, còn có chuyện Khương Phàm ban bố Bất Tử Thiên Bia. 

Xích Chi đại liệt cốc! 

Nó không phải một cái khe lớn, mà là vết nứt đáng sợ đếm mãi không hết, xé rách mấy vạn dặm đại địa Tây Bắc Bộ. 

Giống như những vết thương thật lớn, tràn ngập thê lương cùng bi tráng. 

Vết nứt rộng nhất có thể đạt tới mười mấy hai mươi dặm, dài nhất là kéo dài ra hơn hai ngàn dặm. 

Rung động, tráng quan! 

Rất nhiều vết nứt giống như Thương Long gào thét khắp đại địa. Rất nhiều vết nứt giăng ở khắp nơi, cuồng dã lan tràn. Rất nhiều vết nứt sâu không thấy đáy, phảng phất liên tiếp đến Cửu U Địa Ngục. 

Gió mạnh gào thét quanh năm xoay quanh sâu trong vết nứt, thanh âm ngột ngạt như ma hống, liên tiếp, ngày đêm không ngớt. 

Nơi này không thể nghi ngờ là hình dạng mặt đất tự nhiên hùng vĩ nhất tại đại địa Tây Bắc Bộ. 

Nhưng, điều thật sự để Xích Chi đại liệt cốc vang danh thiên hạ là bên trong bề bộn vết nứt lại có vết nứt giống như thật xé mở Sinh Tử Lưỡng (hai) Giới, liên kéo đến không gian thần bí lại mênh mông. 

Luân Hồi bí cảnh cũng theo Xích Chi đại liệt cốc danh chấn đại địa Tây Bắc. 

Thời điểm Khương Phàm đáp lấy chiến xa chạy tới nơi này, cũng bị cảnh tượng mênh mông trước mắt kích thích. 

Số lượng vết nứt cực kỳ khổng lồ, cuồng dã xen lẫn, vô cùng hùng tráng. 

Từ chỗ cao nhìn xuống, mỗi vết nứt đều như sâu không thấy đáy, đen kịt khiếp người. 

Nhưng mỗi vết nứt trên vách núi cheo leo cũng đều mọc đầy đại thụ cứng cáp, cũng trải rộng rất nhiều hang động mãnh cầm. 

Rất nhiều vết nứt thâm thúy khổng lồ, có thác nước, có hồ nước, có rừng cây, sinh cơ bừng bừng, giống như từng cái thế giới dưới đất độc lập. 

Ù ù... 

Chiến xa chở Khương Phàm chạy năm ngày năm đêm mới đi đến được địa giới trung ương của Xích Chi đại liệt cốc. 

Vết nứt ở nơi này càng rộng lớn hơn, càng thâm thúy cũng càng thê lương hơn. 

Trong đó có một cái khe to lớn lượn vòng lan tràn mấy trăm dặm, bên trong còn có số lượng mãnh cầm khổng lồ, giống như là vệ sĩ đang tuần tra, bảo vệ lãnh địa của mình. 

Thị vệ Chí Tôn Kim Thành ném cho Khương Phàm một cái ngọc bài, lạnh lùng nói: 

- Phía dưới cùng chính là Luân Hồi bí cảnh, cầm ngọc bài, đi đến chờ chết đi. 

Khương Phàm tiếp được ngọc bài, ngưng tụ hỏa dực thả người nhảy xuống. 

- Thu... 

Trong cái khe lớn, mấy trăm hơn ngàn con mãnh cầm nhanh chóng bay lên không, lượn vòng vây Khương Phàm lại, mắt đầy rẫy hung quang. 

Khương Phàm giơ cao ngọc bài lên, lao xuống phía dưới. 

Càng là hướng xuống, số lượng mãnh cầm càng nhiều, cũng đều thành đàn xoay quanh, nhìn Khương Phàm giống như đang nhìn con mồi. 

Khương Phàm không để ý đến sự uy hiếp của bọn chúng, hắn từ trên hướng xuống lao xuống hơn năm ngàn mét, giống như là xuyên qua "Gió xoáy" mà mãnh cầm tạo thành, cuối cùng rơi xuống dưới đáy. 

Nơi này không hề tăm tối, ngược lại đầy đủ màu sắc, sáng tỏ lộng lẫy, giống như là tiến vào trong rừng rậm thâm thúy. 

Ngoại trừ cây rừng rậm rạp, còn có ba tòa cung điện nguy nga, ở riêng ba nơi. 

Mỗi tòa cung điện đều cao tới trăm trượng, bên ngoài đều khảm nạm lít nha lít nhít tinh thạch, tỏa ra ánh sáng, chiếu thấu màn đêm. 

Một tòa cung điện màu đỏ, trên tấm biển viết Đại La Thiên. Một tòa cung điện màu vàng, trên tấm biển viết Chí Tôn Kim Thành. Một tòa cung điện màu tím, trên tấm biển lại viết Phạm Thiên thư viện. 

Bọn hắn chính là chưởng khống giả liên hợp tại Luân Hồi bí cảnh. 

Đại La Thiên là một ngọn núi toa lớn nguy nga, ở phía Tây Nam Xích Chi đại liệt cốc, núi cao ba vạn mét, cao vút tới trong mây, giống như trụ trời, ngọn núi khổng lồ trọn vẹn trấn áp mười mấy cái khe lớn xung quanh. 

Đại La Thiên cũng là chủ nhân của Xích Chi đại liệt cốc, nơi đó chiếm cứ rất nhiều Yêu tộc kinh khủng, thống trị tất cả Yêu thú trong khe nứt lớn. 

Phạm Thiên thư viện là thư viện nổi danh nhất Tây Bắc Bộ, nội tình hùng hậu, bồi dưỡng được vô số cường giả, trong đó rất nhiều người đều đã khai tông lập phái, hùng bá một phương. 

Tại Tây Bắc Bộ, thanh danh Thiên Thư viện có thể so với thánh địa, đuổi sát hoàng tộc. 

Ba bên bọn hắn đều bởi vì vị trí địa lý lại cùng có địa vị, liên hợp khống chế chỗ Luân Hồi bí cảnh này. 

Bất kể là ai, muốn tiến vào Luân Hồi bí cảnh thăm dò, đều cần được bọn hắn đồng ý. 

Phía trước cung điện màu tím, bầu không khí náo nhiệt. Một đám nam nữ tử mặc áo bào tím tụ tập ở nơi đó, đang hưng phấn mà nhìn xung quanh. 

- Những lời ta nhắc nhở, các ngươi đều nhớ kỹ? Luân Hồi bí cảnh vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không được chủ quan. 

Một vị đạo sư mỹ nữ lãnh diễm trắng tuyết chính nghiêm túc nhắc nhở bọn hắn. 

- Bạch Ly đạo sư yên tâm đi, chúng ta vì trận lịch luyện này mà đã được huấn luyện ba tháng, không có việc gì đâu. 

- Chúng ta đi đến là tìm kiếm cơ duyên, không phải đi chịu chết, gặp được nguy hiểm chúng ta sẽ tránh khỏi.
Bình Luận (0)
Comment