Đan Đại Chí Tôn

Chương 1142

Nhưng, đàn sói đầu lĩnh giận dữ gầm thét, toàn thân cuồn cuộn tử khí, như cơn lốc tàn phá bừa bãi toàn trường, đánh nát các loại Yêu thú liệt diễm, xua tan liệt diễm, hai mắt nó lạnh lẽo, tìm kiếm Khương Phàm trong lúc hỗn loạn. 

Linh Hồn cảnh thất trọng thiên có thực lực cường đại, tựa như Vương giả chiến trường. 

- Khương Phàm, ngươi đúng là ngu xuẩn, dám phục kích chúng ta? 

Hứa Cảnh Sơn thông qua mạch động đại địa, cảm nhận được vị trí Khương Phàm, cất bước phóng tới, nhấc lên trọng lực trận vực kinh khủng, đè sập đại địa, vỡ nát số lượng lớn thú triều xung quanh, ngay cả liệt diễm đang cuồn cuộn đều bị ép tới mặt đất. 

Khương Phàm đang muốn hóa thân thành Chu Tước Yêu Thể, lại bị trọng lực trận vực bao phủ. 

Trong chớp mắt, cảm giác giống như có một ngọn úi khổng lồ đánh vào trên thân, xương cốt toàn thân đều phát ra tiếng răng rắc giòn vang. 

Lục trọng thiên áp chế tứ trọng thiên toàn diện. 

Toàn thân Khương Phàm vặn vẹo, nằm rạp trên mặt đất, trận vực càng ngày càng mãnh liệt, thân thể tiếp tục chìm xuống, vùi vào trong đất bùn. 

Nhưng, mặt hắn lại không biểu tình, không có gào thét không có giãy dụa, mà là dán chặt lấy mặt đất, cảm ngộ đại địa. 

- Bắt hắn lại! 

Hứa Cảnh Sơn khống chế phạm vi trọng lực, tề tụ đến phạm vi mười mấy mét xung quanh Khương Phàm, áp chế nơi đó tiếp tục tăng vọt, mặt đất ầm ầm chìm xuống hơn hai mươi mét, da thịt Khương Phàm sụp ra, máu tươi văng khắp nơi, nhuộm đỏ hố sâu. 

- Khương Phàm, ngươi đây là tự chui đầu vào lưới! 

Bọn người Hứa Tòng Nhiên vén lui liệt diễm xung quanh, kích ra linh văn tiến lên. 

Đàn sói tru lên, theo đầu lĩnh vây quanh qua, đằng đằng sát khí, tức giận, tàn nhẫn. 

Khương Phàm chôn dưới đất, ý thức hoảng hốt, hết thảy mọi thứ xung quanh đột nhiên giống như biến mất. 

Không có đại địa, không có cây rừng, không có hỗn loạn, cũng không có người, hắn giống như đứng ở trong một không gian phiêu miểu mơ hồ, khoáng mạch đại địa, mạch nước ngầm, dung nham vặn vẹo, còn có linh lực nồng đậm, đều có thể thấy rõ ràng. 

Mà mê vụ thần bí kia, lần nữa xuất hiện ở trước mặt Khương Phàm. 

Uy thế kinh khủng, to lớn vô biên, phảng phất tương liên cùng tất cả địa tầng Cửu Châu Thập Tam Hải. 

Khương Phàm giơ tay lên, hướng về phía trước nhấn một cái, chạm đến chùm sáng thần bí. 

Một tiếng khẽ nói, quanh quẩn không gian vô tận mông lung: 

- Sơn Hà, Đại Táng! 

Ầm ầm... 

Ý thức Khương Phàm bỗng nhiên trở về tỉnh táo, máu tươi tinh hồng thẩm thấu mặt đất, tự phát xen lẫn thành hoa văn phức tạp, trong chớp mắt quét sạch địa tầng rộng lớn. 

Ngay sau đó, một tiếng ầm ầm trầm muộn vang lên bên tai Khương Phàm, quanh quẩn trong rừng rậm thâm thúy, thanh âm hùng hồn trầm thấp, để cho người ta cảm thấy khủng bố, đại địa đều chập trùng lún xuống mãnh liệt tại đây. 

Răng rắc... 

Đại địa sụp ra vết nứt tráng kiện, nhanh chóng lan tràn, phạm vi kinh người đạt tới hơn ba ngàn mét, những nơi vết nứt đi qua, núi cao bị xé nứt, cây rừng bị thôn phệ, số lượng lớn đàn sói rơi xuống. 

- A? 

Hứa Cảnh Sơn nôn nao, thực lực của ta tăng cường sao? 

- Hứa Cảnh Sơn, ngươi điên rồi? 

Hứa Tòng Nhiên lớn tiếng kêu lên đầy sợ hãi, kinh hoảng nhìn sơn hà đang sụp đổ xung quanh. 

Đại địa chập trùng lên xuống, kịch liệt lại nóng nảy, kéo ra vết nứt vô tận, nơi xa, những con sông giống như nhấc lên thủy triều cuồn cuộn, tràn ngập đất trời, bao phủ cánh rừng. 

Khí tức khủng bố kia cỗ đột nhiên hiện lên, chật ních thiên địa, thẩm thấu linh hồn của bọn hắn, trong thoáng chốc bọn hắn đã cảm thấy đại địa đang tức giận, cảm nhận được khí tức tai nạn. 

Tử Lân Cự Lang là Yêu thú, bọn chúng mẫn cảm nhất, bọn chúng sợ hãi, điên cuồng chạy trốn. 

Nhưng, phạm vi quá lớn, cuối cùng đã quét sạch hơn ba ngàn bảy trăm mét. 

Núi cao rừng rậm, triệt để hoắc loạn. 

Không chỉ có cảnh tượng tai nạn vô cùng khủng bố, tất cả năng lượng núi sông đều hỗn loạn mất khống chế. 

Hứa Cảnh Sơn vô ý thức liền muốn kích thích linh văn, khống chế tràng diện, lại phát hiện năng lượng xung quanh không nhận hắn khống chế, ngay cả linh lực thả ra từ trong khí hải đảo mắt cũng đã mất khống chế. 

Đám người Hứa Tòng Nhiên muốn chạy trốn, nhưng thật giống như bị triều dâng vô hình bao phủ, rơi xuống vết nứt. 

Đàn sói lao nhanh, lại không có chỗ để trốn, bởi vì toàn bộ cánh rừng đều đang sụp đổ. 

Bọn hắn bị thôn phệ, bị mai táng, nham thổ nặng nề hòa với khí tức tai nạn vô tình che mất bọn hắn. 

Càng kinh khủng chính là, bọn hắn cảm giác mình đang già yếu, có một lực lượng thần bí đang thôn phệ khí tức sinh mệnh của bọn hắn. 

Khương Phàm thức tỉnh từ không gian thần bí, khiếp sợ nhìn xung quanh. 

Mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng, cũng vô cùng chờ mong, nhưng tràng diện này, thanh thế này, còn có khí tức hủy diệt mai táng vạn vật kia trong lúc vô hình tràn ngập ra, để hắn đều cảm nhận được sợ hãi. 

Không hổ là Hồng Hoang cấm thuật! 

Bây giờ hắn vẫn chỉ là vừa mới lĩnh ngộ liền đã có uy lực và năng lượng như thế, tương lai hoàn toàn khống chế được thì sẽ kinh khủng đến cỡ nào? 

Nếu như đạt tới Niết Bàn cảnh, thậm chí vấn đề Thánh Nhân, chẳng phải là phất tay liền có thể hủy diệt vạn dặm sơn hà sao? 

Sơn Hà Đại Táng đã có uy lực như thế, Chư Thiên ngũ đại táng khác thì thế nào? 

Tuy nhiên... 

Ngay sau đó Khương Phàm đã cảm nhận được cảm giác suy yếu mãnh liệt! 

Linh lực không có bị tiêu hao, linh nguyên cũng rất sinh động, nhưng huyết khí toàn thân cùng tinh khí thần đều nhận ảnh hưởng cực lớn, có cảm giác suy yếu tản ra chiều sâu từ trong ra ngoài, tựa như là bệnh nặng một trận. 

- Sư phụ! Ngài chôn Tô Lăng rồi! 

Không trung truyền đến tiếng Lý Dần lo lắng la lên. 

Lý Dần bị Khương Phàm an bài làm mồi dụ, nghe động tĩnh bên ngoài liền đi ra. Hóa thân thành Bất Tử Điểu, chuẩn bị giúp một chút. 

Kết quả đại địa lún xuống, núi sông rung chuyển, trong nháy mắt đã quét sạch mấy ngàn thước, Tô Lăng đang buồn ngủ trong sơn cốc đều bị chôn xuống dưới. 

- Tô Lăng? 

Khương Phàm biến sắc, lập tức muốn ngăn cản, lại phát hiện tràng diện kịch biến của sơn hà táng diệt đã không nhận khống chế của hắn.
Bình Luận (0)
Comment