Đan Đại Chí Tôn

Chương 1182

- Tình huống tại Côn Lôn Quỷ Giới phức tạp, không bài trừ có nhãn tuyến(*) của Đế Quân, Thần Hoàng hẳn là sẽ không tuỳ tiện mạo hiểm. Cho nên...

(*) Bí mật tìm tòi tung tích hoặc chỉ người dẫn đường.

Diêm bá chần chờ một lát, lắc đầu, nói:

- Xin Thiên Hậu tha tội, thần đã giấu người một chuyện.

- Nói.

- Sau khi Thần Hoàng kết thúc việc tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn, ngài ấy đã đi qua Cổ Hoa hoàng thành, vào ở Kiều gia, cũng thay Kiều gia cướp đoạt vị trí đầu tiên trong cửu đại gia Cổ Hoa.

Cổ Hoa?

Thiên Hậu trầm mặc, trên gương mặt trắng nõn non nớt hiện ra vài tia thần tình phức tạp.

Diêm bá xoay người xin lỗi:

- Sau khi nghi thức thần triều tế trời kết thúc, thần du tẩu các nơi ở Thương Huyền, tìm kiếm vết tích Kim Thai mà bọn Dịch Vương để lại. Thần cũng không tiếp tục chú ý tới chuyện của Cổ Hoa hoàng thành, nhưng cũng đã được nghe nói một chút lời đồn.

- Kiều Hinh sau đó kết hôn sinh con, đặt tên là Kiều Vô Hối, cho đến khi mười năm sau, Thương Huyền hoàng đạo liên hợp xóa đi di tích thần triều, nàng mới được ban cho chết. Nhưng... Khi Thần Hoàng đột nhiên tiến về Cổ Hoa, sau khi vào ở Kiều gia, thần đã nhìn trộm bí địa Kiều gia, lại nhìn thấy quan tài thủy tinh của Kiều Hinh vẫn còn, Kiều Vô Hối vẫn còn sống, túc trực bên linh cữu của nàng.

- Thần Hoàng, từng mấy lần ngồi quỳ chân trước quan tài, vì nàng mà rơi lệ. Lần này Thần Hoàng đột nhiên giả chết, xông vào U Minh Địa Ngục, rất có thể là vì Kiều Hinh.

Thiên Hậu cụp tầm mắt xuống, trầm mặc thật lâu, đứng lên nói:


- Mang ta đến Kiều gia Cổ Hoa....



Khương Phàm bị những bàn tay đen ngòm hỗn loạn kéo lấy, đang vặn vẹo trong bóng tối nhanh chóng nhấc lên.

Giống như vô số ác quỷ đang tranh đoạt thân thể của hắn, toàn thân trải rộng vết móng vuốt, bên tai quanh quẩn những tiếng hét thê lương.

Khương Phàm kịch liệt giãy dụa, đầu óc quay cuồng.

Hắn cảm giác giống như thật phải chết, toàn thân đau nhức kịch liệt khó chịu, từ xương cốt đến huyết nhục, từ linh hồn đến linh văn giống như đều đang suy yếu, tiêu vong.

Nhưng hắn vẫn cưỡng ép nhịn xuống, phản kháng xúc động, mặc cho móng vuốt cào cấu, thân thể vẫn vặn vẹo, rơi xuống bên trong bóng tối vô tận.

Không biết qua bao lâu, những tiếng hét đột nhiên cao vút một trận, sau đó không có còn tiếng động nào nữa, móng vuốt sắc bén cũng liên tiếp biến mất.

m thanh trầm đục, Khương Phàm nện trên sàn nhà cứng rắn giá lạnh. Toàn thân giống như tan ra thành từng mảnh, đau đớn suy yếu, một hồi lâu mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.

Khương Phàm mệt mỏi ho khan vài tiếng, run rẩy chống người lên.

Nơi này là một cổ điện bị tàn phá, cột đá nghiêng lệch, mặt đất bừa bộn, không biết đã hoang phế qua bao nhiêu năm tháng.

Trong cái khe trên mặt đất, vách tường chui ra rất nhiều bụi cây màu đen tinh mịn, kết lấy những bông hoa nhỏ màu u lam, cho cung điện đổ nát mang đến hào quang nhỏ yếu, lại có vẻ càng thêm âm trầm khủng bố.

Khương Phàm ăn chút dược thảo, điều trị huyết khí, chữa trị thương thế, cảnh giác nhìn xung quanh một chút.

Nơi này vô cùng âm lãnh, là loại cảm giác chưa bao giờ thể nghiệm qua, lạnh đến xương cốt, lạnh đến linh hồn.

Ngoại trừ trong cung điện có hào quang nhỏ yếu, bên ngoài đều là một mảnh đen kịt, giống như một tấm màn đen.

Nếu như không phải bên ngoài phiêu đãng tiếng quỷ ngữ khóc khóc ríu rít, hắn thậm chí còn hoài nghi mình đang lưu lạc trong hư không.

- Sư phụ, ngài tới qua Địa Ngục à... A!!!

Khương Phàm vừa mới chuyển người, chợt một tấm mặt mo tái nhợt khô cạn cứ như vậy đột ngột xuất hiện ở trước mặt hắn.

Trong nháy mắt, Khương Phàm cảm giác ba hồn bảy vía của mình đã bay hết ra ngoài, tê cả da đầu, toàn thân giống như bị điện giật, phù phù an vị tại nơi đó.

Ở phía sau hắn có một lão nhân giống như thây khô đang quỳ, con mắt xanh mơn mởn, câu câu theo dõi hắn.

Toàn thân lão nhân treo đầy xiềng xích, một mặt tiến vào trong thịt, khảm trên xương cốt, một mặt vững vàng đóng ở trên mặt đất, giống như bị cầm tù tại nơi này.

Trên gáy của hắn lại mọc ra một gốc Huyết Thụ chừng một mét!


Số lượng lớn sợi rễ đâm vào đầu, chui vào phía sau lưng, thân cành màu đỏ như máu cứng cáp thẳng hướng lên trên; chạc cây vô cùng tươi tốt, phía trên còn mang theo mười mấy quả trái cây màu đen.

- Tiền bối, ngươi chết rồi sao?

Khương Phàm chưa tỉnh hồn, toàn thân rét run, khẩn trương nhìn chằm chằm lão nhân.

Lão nhân thờ ơ, nhưng bờ môi khô quắt hơi nhúc nhích, giống như đang làm gì đó.

- Vị tiền bối này, ta là bị kéo vào đây, không có ý muốn mạo phạm.

Khương Phàm cố gắng bình phục cảm xúc, vụng trộm liếc mắt nhìn gốc Huyết Thụ quỷ dị kia.

Trong đầu còn có thể mọc ra cây, đây cũng là lần đầu tiên thấy được.

- Khương Phàm...

Giọng Đan Hoàng vang lên trong đầu Khương Phàm, tuy nhiên không còn bình tĩnh trước đó, mà là yếu ớt phiêu hốt.

- Sư phụ, ngài làm sao thế?

Khương Phàm xiết chặt trong lòng, sẽ không lại liên luỵ đến lão nhân gia ông ta chứ.

- Ta còn tốt, là ngươi...

- Ta? Ta tốt mà, không có việc gì.

Khương Phàm kiểm tra thân thể.

Cánh tay, cái chân vẫn còn, không có thiếu cái gì cả.

Chính là thân thể có chút yếu, chờ một chút..., Khương Phàm đột nhiên ngưng tụ con ngươi, ngốc tại nơi đó.


- Ngươi... Ai...

Giọng Đan Hoàng phiêu hốt, thăm thẳm than nhẹ.

- Ta... Ta...

Mắt Khương Phàm trừng lớn, toàn thân nổi lên cỗ khí lạnh.

Thân thể của hắn xác thực rất hoàn chỉnh, nhưng linh nguyên lại yên lặng, khí hải khô kiệt, kinh mạch khô quắt, ngay cả trái tim thứ hai đều đã biến mất, càng không thể tin hơn chính là, hắn hoảng hốt cảm giác cảnh giới đang thoái hóa.

- Sinh Tử Ngâm... Sinh sinh tử tử. Lấy sinh muốn chết, lấy cái chết cầu sinh. Cái này, có lẽ chính là cái giá.

Đan Hoàng quay quanh trên linh hồn Khương Phàm, trong lúc Khương Phàm rơi xuống U Minh, hắn rõ ràng cảm nhận được quá trình thoái hóa của thân thể.

Từ hài cốt đến huyết nhục, từ linh hồn đến linh văn, đều đang thoái hóa, đều đang suy yếu.

Bây giờ, Khương Phàm hoàn toàn không có cảnh giới!

- Không thể nào, ta chỉ là suy yếu, ta ăn chút dược thảo liền có thể tốt.

Khương Phàm luống cuống.

Hắn từ Bạch Hổ quan đi đến bây giờ, không dễ dàng, thật sự rất không dễ dàng.

Hắn từ Linh Anh cảnh trưởng thành đến Linh Hồn cảnh, bỏ ra quá nhiều tâm huyết, quá nhiều cố gắng, cũng càng trải qua quá nhiều sinh sinh tử tử, sao có thể nói không có liền mất ráo được.

Bình Luận (0)
Comment