Đan Đại Chí Tôn

Chương 1196

Mặc dù tính tình Hứa Đan cao ngạo, lại gấp gáp, còn có chút tùy hứng, nhưng ở chung lâu, nàng vẫn có rất nhiều ưu điểm.

- Có tình cảm? Đây chẳng qua là ở chỗ này! Một khi rời khỏi U Minh Địa Ngục, gia tộc sẽ là vị trí đầu tiên trong nàng. Nếu có cơ hội, nàng sẽ nghĩ tất cả các biện pháp cầu cứu Chí Tôn Kim Thành. Các nếu ngươi quả thật muốn ở cùng nhau, điều kiện tiên quyết khẳng định cũng là ngươi ở rể Hứa gia, đổi thành họ Hứa.

Khương Phàm nói xong, quay đầu nhìn Hứa Đan:

- Đúng không?

Hứa Đan nước mắt đầy mặt, môi đỏ nhúc nhích, cuối cùng lại cũng không nói được chữ -không-.

Nếu có cơ hội, nàng đương nhiên muốn chạy trốn, nếu có cơ hội, nàng vẫn phải giết Khương Phàm.

Còn Lý Dần... Lý Dần có chút hoảng hốt, cũng ngây ngẩn cả người.

Đúng vậy, tại U Minh Địa Ngục nguy hiểm này, hai người bọn họ thuộc về sống nương tựa lẫn nhau, không có bất kỳ ảnh hưởng bên ngoài gì, bọn hắn ngoại trừ tu luyện, chính là tìm kiếm dược liệu, nguy hiểm, kích thích, càng kích tình. Liên quan giữa bọn họ cũng tự nhiên rất ổn định.

Nếu như rời khỏi nơi này, bọn hắn phải đối mặt với thế giới mênh mông, là các loại hiện thực lại tàn khốc.

Huống chi từ ban đầu bọn hắn chính là thù địch.

Nhất là chuyện của sư phụ cùng Chí Tôn Kim Thành, cơ hồ là kẻ thù sống chết không thể xóa bỏ.

Trong thạch điện an tĩnh âm lãnh, hai người đều trầm mặc.

- Hứa Đan, ngươi quên rồi sao, nơi này là Địa Ngục. Hơn ba năm, giấc mộng của ngươi cũng đã nên tỉnh lại rồi.

Trong thanh đồng tiểu tháp trên cổ Khương Phàm vung ra một sợi xiềng xích, cuốn lấy Hứa Đan.

Hứa Đan không có chống cự, không có cãi lộn, mặc cho xiềng xích từ cổ quấn khắp toàn thân, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía Lý Dần:


- Đây là mơ sao?

Lý Dần vẻ mặt ảm đạm:

- Ta... Không biết...

Hứa Đan mở miệng nói:

- Ngươi từng thích ta không?

- Ta thích.

- Ngươi sẽ còn thích ta không?

- Ta...

Lý Dần thở sâu, dũng cảm nói với Khương Phàm:

- Sư phụ, cho Hứa Đan một cơ hội đi.

- Cơ hội giết ta, hay là cơ hội hại ta?

- Mặc dù trước đó chúng ta với nàng là kẻ thù, nhưng không phải là bởi vì Hứa Đan có bao nhiêu đáng trách, cũng không phải bởi vì có ân oán gì cùng với bản nhân nàng, mà bởi vì nàng là người của Chí Tôn Kim Thành, nàng muốn bảo vệ tôn nghiêm gia tộc của nàng. Trong mấy năm này, chúng ta ở chung với nhau, ta hiểu rõ nàng là hạng người gì hơn. Dứt bỏ mặc kệ Chí Tôn Kim Thành, chúng ta cũng đều là đồng bạn. Xin sư phụ cho nàng một cơ hội, cũng cho ta một cơ hội.

Lý Dần chân thành khẩn cầu Khương Phàm.

Khương Phàm trầm mặc một lát:

- Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi xem nàng là nô, hay là nữ tử.

- Là nữ tử.

Lý Dần ngữ khí kiên định, không chần chờ chút nào.

Hứa Đan đắng chát cười, lắc đầu, để Lý Dần chớ nói nữa.

Lấy những gì nàng biết về Khương Phàm, cái tên điên tàn nhẫn lại tuyệt tình này, thái độ đối đãi nguy hiểm càng là đuổi tận giết tuyệt.

Mà thù hận giữa Chí Tôn Kim Thành cùng Khương Phàm thật sự không thể nào bởi vì cá nhân nàng mà xuất hiện chuyển hướng gì, cho nên Khương Phàm chắc chắn sẽ không giữ lại nàng.

Hứa Đan yên lặng cúi đầu xuống, nên tỉnh mộng, nàng đáng chết.

Hơn ba năm này, rốt cuộc là mộng đẹp, hay là ác mộng?

Nhưng...

Lúc Hứa Đan đang chán nản, xiềng xích trên người lại đột nhiên tháo xuống.


Hứa Đan khó có thể tin được mà nhìn Khương Phàm, đây là ý gì?

- Tạ ơn sư phụ.

Lý Dần vui mừng, tranh thủ thời gian đi đến bên cạnh Hứa Đan, nhắc nhở nàng mau nói tạ ơn.

Hứa Đan lau đi khóe mắt nước mắt, nhìn Khương Phàm ở sau lưng, bỗng nhiên nói:

- Tên hổn đản ngươi thăm dò ta?

- Ngươi hẳn là nghe Lý Dần, cám ơn ta.

Khương Phàm không muốn khống chế nàng, ngoại trừ là bởi vì hơn ba năm nàng bỏ ra, càng quan trọng hơn là nàng đã thành người của Lý Dần, lại còn là mối tình đầu u mê của Lý Dần.

Mặc dù hắn làm sư phụ, nhưng còn không đến mức ngu xuẩn thay đồ đệ xử tử nữ tử của hắn.

Huống chi tình huống Lý Dần rất đặc thù, nếu như để lại khúc mắc, chắc chắn tương lai sẽ phát sinh biến cố khó có thể tưởng tượng được.

Mà ở trong lòng Khương Phàm, một mình Lý Dần đã bù đắp được ba đến năm cái Chí Tôn Kim Thành!

- Chết tiệt, lão nương ta thật cám ơn ngươi!

Hứa Đan nghiến răng nghiến lợi.

- Tôn trọng sư phụ chút.

Lý Dần nhíu mày nhắc nhở.

Hứa Đan hừ một tiếng, ngồi vào bên cạnh tức giận.

Tuy nhiên, nàng thật có chút kinh ngạc, Khương Phàm lại có thể tha cho nàng. Liền không sợ nàng len lén mật báo? Liền không sợ nàng tìm cơ hội giết hắn sao? Hay là, Hứa Đan đột nhiên giật mình, hỗn đản này hẳn là còn đang quan sát nàng.

Nếu như nàng có bất kỳ cử động khác thường, tuyệt đối xử tử!

- Kiểm tra thi thể cho ta, nhìn bên trong có lực lượng sinh mệnh hay không.


Khương Phàm phóng Thiết Long cổ thụ ra.

Thiết Long cổ thụ đã cao đến hai mét, thoát khỏi Hoá Sinh Bát.

Thân cây thẳng tắp, không thể phá vỡ, bên trong vỏ cây hiện ra đường vân hai màu đỏ thẫm, phân biệt xen lẫn thành hai con mắt một đỏ một đen, nhìn vô cùng tà ý.

Nhánh cây chỉ có sáu cái, nhìn tinh tế kiều nộn, lại có thể mở ra hư không, ngay cả kính tượng của Hứa Đan đều có thể xé rách được.

Khi Khương Phàm bế quan trong ba năm, Thiết Long cổ thụ từ đầu đến cuối luôn được hắn bày ở bên cạnh, dốc lòng dạy bảo, bây giờ linh trí đã được khai phát ra, rất dễ dàng liền lĩnh hội được ý tứ của Khương Phàm.

Thiết Long cổ thụ duỗi cái cành non mịn ra, đâm vào trong thân thể thây khô.

Cành cây nở rộ lên ánh sáng màu xanh nồng đậm, lan tràn ra vô số cành non giống như tơ mỏng khắp toàn thân hắn, tìm kiếm mỗi một góc.

Thật lâu... Thiết Long cổ thụ rút cành về, không có cái gì phát hiện.

- Tiếp tục tra!

Khương Phàm chưa từ bỏ ý định.

Bộ thi thể này nếu quả như thật sự đã phế đi, Huyết Thụ trên đầu hoàn toàn có thể rời khỏi nó, thông qua linh quả rời khỏi Địa Ngục, đến nhân gian tùy ý săn mồi con người. Không cần thiết ở lại nơi này, chờ đợi Sinh Tử Ngâm ném xuống ăn.

Nhưng, Huyết Thụ từ đầu đến cuối vẫn cắm rễ trong thi thể.

Hoặc là nó không thể rời bỏ, hoặc chính là thân thể không cho phép nó rời khỏi.

Nói cách khác, trong bộ thân thể này ẩn giấu đi loại hình Huyết Thai, một mực đang góp nhặt năng lượng, chờ đợi trùng sinh.

Bình Luận (0)
Comment