Đan Đại Chí Tôn

Chương 1353

- Ngươi có thể tin tưởng ta.

- Đương nhiên tin tưởng, U Mộng tin tưởng mỗi vị công tử tiến đến đây.

U Mộng nhìn xung quanh gian phòng tao nhã tĩnh mỹ lịch sự, cười nhẹ nhàng, đôi mắt đẹp trong vắt, nhưng lại hốt hoảng:

- Trong căn phòng này, mỗi một ngày đều là một giấc mộng, nhiều loại mộng. Trong mộng, hết thảy, ta đều sẽ cho là thật. Tại một khắc công tử tiến đến đây, ta, hôm nay đã nằm mộng... Bắt đầu...

Khương Phàm nhìn nữ tử mỹ lệ, hơi nhíu lông mày lên.

Nhìn ra được nữ tử này đã triệt để chết lặng.

Chết lặng cuộc sống ở nơi này, chết lặng sinh mệnh của mình.

Nàng đã xem mình như con rối, phối hợp với mỗi một nam tử nào đó tiến đến.

Nàng không có phản kháng, mà là tận tâm phối hợp với bọn hắn, tin tưởng bọn hắn, hư giả còn sống.

Có lẽ như thế này, mới có thể để cho nàng quên đi hiện thực, quên đi đau đớn.

- U Mộng cô nương, ta thật có thể mang ngươi đi.

Khương Phàm dẫn xuất hắc khí từ trong thanh đồng tiểu tháp, rộng mở cửa nhà lao.


U Mộng hoảng hốt, ánh mắt lại nhanh chóng khôi phục thanh tỉnh:

- Công tử, ngài biết phía sau Hồng Quán là thế lực phương nào không? Là Bá Vương phủ! Chỉ bằng hành động bây giờ của ngài, Bá Vương phủ liền đã có thể bắt lấy ngài.

- Ta không sợ Bá Vương phủ.

- Người trong thiên hạ không có ai không sợ Bá Vương phủ. Công tử, nếu như ngài thật không phải đến hưởng dụng U Mộng, bây giờ có thể rời khỏi. Tuy nhiên, tiền vẫn không thể lấy lại.

- U Mộng cô nương, ta không phải cố ý để cho ngươi nhớ lại những chuyện thương tâm, chỉ là tảng đá kia của ngươi đối với ta quá quan trọng. Ta có thể cam đoan, bất luận như thế nào, đều sẽ ngươi mang ra khỏi Hồng Quán.

- Công tử hiểu lầm, ta không muốn rời khỏi Hồng Quán. Ta thuộc về nơi này, ta... Cần nơi này.

U Mộng sau khi nói đến đây, trong đôi mắt sáng rỡ hiện lên từng tia ưu thương, nhưng cũng chỉ là lóe lên một cái rồi biến mất.

Khương Phàm chần chờ một lát, nói:

- Nếu nơi này là Hồng Quán, ta là tới tiêu phí. Ta có thể hưởng dụng thân thể của ngươi, cũng có thể hưởng dụng bí mật của ngươi. U Mộng cô nương, ra cái giá.

U Mộng vẫn lắc đầu:

- U Mộng tại Hồng Quán chỉ bán thân không bán tình, cũng không bán qua lại, không bán hồi ức.

- Ta chỗ này có rất nhiều đan dược, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Mỗi một viên, đều là tam phẩm trở lên.

Khương Phàm lấy ra hơn năm mươi viên thuốc từ trong thanh đồng tiểu tháp, bày đầy bàn.

Thời điểm hắn đang nghe U Mộng nói nàng cần nơi này, liền có thể đoán được khẳng định là nàng có lo lắng, có bất đắc dĩ.

Nếu như thế, cũng chỉ có thể trao đổi ích lợi.

U Mộng nhìn tràn đầy một bàn đan dược, do dự.

Nàng đã nằm mơ tại nơi này quá lâu, nàng không nguyện ý đụng vào thế giới thật, không nguyện ý lại hồi tưởng những ký ức đã từng kia.

Thế nhưng...

U Mộng buồn bã cười một tiếng, vẫn mở miệng.

- Nếu công tử nguyện ý khẳng khái, U Mộng cũng sẽ trực tiếp. Khối ngọc thạch này là có người treo ở trên người ta, trừ phi ta chết đi, nếu không cầm không xong. Quê hương của ta tại Thập Vạn Đại Sơn xa xôi, phụ thân lại là đầu lĩnh của bộ lạc. Bộ lạc của chúng ta là bộ lạc Lôi Vân, xem như một thế lực tương đối mạnh ở nơi đó. Ta còn có hai tỷ tỷ, một ca ca.


- Linh văn của tỷ muội chúng ta rất bình thường, đều là ba bốn phẩm. Nhưng ca ca ta, lại đã thức tỉnh lục phẩm linh văn.

- Hắn rất cố gắng tu luyện, cũng nhận bộ lạc bồi dưỡng. Cuộc sống của chúng ta... Rất bình tĩnh... Rất hạnh phúc...

- Nhưng hết thảy tất cả đều đã thay đổi vào năm năm trước. Đó là vào sáng sớm một ngày bình thường, bộ lạc ra ngoài tu luyện, đi săn, cứu được một nam tử. Thương thế hắn rất nặng, đã hôn mê, trong ngực còn ôm một tiểu nữ hài nhi.

- Phụ thân thấy bọn hắn đáng thương liền mang về bộ lạc, dùng rất nhiều dược liệu quý giá, muốn cứu sống bọn hắn. Thật đáng tiếc, bọn hắn không có chịu nổi, tại khuya hôm đó liền chết. Nam tử kia đến chết vẫn đều ôm tiểu nữ hài nhi, mà tiểu nữ hài nhi lại một mực ôm một cái hộp ngọc.

- Chúng ta mở hộp ngọc ra, bên trong là hai viên ngọc thạch như thế này. Phụ thân tưởng rằng một loại bảo bối nào đó, liền thử dùng lôi điện kích thích, chỉ là ngọc thạch không phản ứng chút nào. Chí ít tại lúc ấy, chúng ta tưởng rằng không phản ứng chút nào. Ba ngày sau, vào đêm khuya...

U Mộng mở rộng giấc mộng của mình, đụng vào những ký ức đã từng.

Sắc mặt nàng tái nhợt, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run rẩy, hai mắt mông lung đung đưa sợ hãi.

- Một đám người thần bí xông vào bộ lạc, mang hai bộ thi thể kia đi, tru diệt toàn bộ bộ lạc, chỉ để lại ca ca cùng ta. Bọn hắn mang ngọc thạch trên người chúng ta, lấy thân phận nô lệ, đưa đến Bá Vương Chiến Quốc. Từ đó về sau, ta thành hoa khôi nơi này, ca ca thành thị vệ nơi này.

Khương Phàm nhìn bộ dáng U Mộng buồn bã, không đành lòng, nhưng vẫn kiên trì hỏi:

- Ngươi còn nhớ rõ bộ dáng đôi phụ tử kia không?

- Quên rồi. Lúc ấy đều là phụ thân và mọi người xử lý.

- Đám người thần bí kia thì sao?

- Ta lúc ấy đang say ngủ, nghe bên ngoài có động tĩnh, khi đi ra, đã là một mảnh huyết quang. Từ đó về sau, ta từ đầu đến cuối bị mang theo mặt nạ, cái gì cũng đều không nhìn thấy, bị bán thẳng vào Hồng Quán.

U Mộng đau đớn nhắm mắt lại, thực sự không nguyện ý nhớ lại tình cảnh giống như ác mộng lúc ấy.


- Tại sao bọn hắn lại muốn bán các ngươi tới nơi này?

- Không biết.

U Mộng vô lực lắc đầu.

Khương Phàm âm thầm suy nghĩ, đám người thần bí kia hẳn là đuổi theo Niết Bàn Thạch.

Đồ sát toàn bộ lạc, lại chỉ để lại huynh muội bọn họ, còn mang ở trên người đưa đến nơi này.

Chẳng lẽ là... Mồi nhử?

Bọn hắn đang dùng hai huynh muội này làm mồi dụ, dẫn dụ người truy tìm Niết Bàn Thạch!

Ai đang bố cục?

Ai biết Niết Bàn Thạch!

Người dẫn dụ là ai, là thân tộc đôi phụ tử kia sao?

Tại sao muốn đưa tới nơi này, bởi vì nơi này là nơi náo nhiệt nhất, phồn hoa nhất Nam Bộ sao?

Nếu phía sau Hồng Quán là Bá Vương phủ, có thể nào là có liên quan cùng Bá Vương phủ hay không, hay là thế lực khác?

Bình Luận (0)
Comment