Đan Đại Chí Tôn

Chương 1407

- Sí Thiên giới đã tồn tại mấy vạn năm. Tháng năm lâu dài như thế, lại còn là thế lực nghiên cứu đan thuật, bên trong cất giấu quá nhiều bí mật. Cùng hoàng đạo Tây Nam - Thái Cổ Thần Miếu, đều chứng kiến quá nhiều thế lực chập trùng lên xuống, duy chỉ có chúng ta sừng sững không ngã.

Sau khi nói đến đây, trong lòng Triệu Thế Hùng tuôn ra tự hào vô hạn.

Nhưng, nhìn gương mặt Khương Phàm gần ngay trước mắt này, trong đầu lại lần nữa hiện ra liên tiếp những ngôn ngữ ngày đó hắn đả kích mình.

Khương Phàm hỏi:

- Vạn Đạo Thần Giáo, Huyền Nguyệt hoàng triều, Cổ Hoa hoàng thành, đều đến Chiến quốc sao?

- Bọn hắn đều phái đại biểu tới, bây giờ đang ở trong thành. Người của Vạn Đạo Thần Giáo là tỷ tỷ của Điêu Lãnh Phong, Điêu Lãnh Nguyệt. Thánh phẩm linh văn, Linh Hồn cảnh đỉnh phong.

- Người của Huyền Nguyệt hoàng triều là Đại hoàng tử, Tiêu Lạc Triều, Thánh phẩm linh văn, Sinh Tử cảnh.

- Người của Cổ Hoa hoàng thành là thê tử của Đại hoàng tử, người sống sót của Tô gia, Tô Huyên. Bọn hắn còn có rất nhiều cường giả đi cùng, tiềm phục tại trong hoang dã phía ngoài Chiến quốc.

Khương Phàm thầm nghĩ thật đặc sắc.

- Chí Tôn Kim Thành tới rồi sao?

- Thiên phẩm linh văn, Hứa Như Lai.

Triệu Thế Hùng nhắc đến Hứa Như Lai, thể hiện hơi có chút dị dạng.

Hắn đã sớm tiếp xúc cùng Hứa Như Lai, tên đó đã từng là phật ấn thánh văn, bây giờ lại Phật Đà thiên văn, xác thực danh bất hư truyền.


- Trước tiên mang ta đi chiếu cố Hứa Như Lai.

Khương Phàm truyền ý thức vào tầng thứ ba của thanh đồng tiểu tháp.

- Hứa Đan, hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi thật sự đã quyết định rời khỏi?

- Ta muốn trở về nhìn xem.

Hứa Đan đứng trong cánh rừng, thái độ kiên quyết.

Mặt mũi Lý Dần lại tràn đầy đắng chát:

- Vì sao lại đột nhiên như vậy? Trước đó không phải nói là muốn cùng nhau đến Trung Vực sao?

- Kim Thành khẳng định sẽ nhúng tay chuyện Đại Hoang, thời gian kéo càng lâu, thù hận càng nghiêm trọng hơn. Nếu như ngày nào Kim Thành giết người thân của Khương Phàm, ta sợ Khương Phàm giết ta giải hận.

- Đều đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn không rõ tính cách sư phụ?

- Ta ngay cả chàng cũng không hiểu được, làm sao ta lại có thể hiểu hắn? Ta cũng hỏi chàng một lần cuối cùng, chàng có nguyện ý đi theo ta không?

- Ta...

- Tốt, ta đã hiểu. Ta hầu hạ chàng nhiều năm như vậy, coi như cho chó ăn.

Hứa Đan cắn răng, nói lời tuyệt tình nhất, chỉ là ánh mắt của nàng có chút lấp lóe, không dám nhìn thẳng mắt Lý Dần, hai tay trong tay áo cũng nắm thật chặt, tận lực khống chế cảm xúc.

- Ta chưa từng xem chuyện giữa chúng ta là trò đùa, ta là thật tâm yêu nàng, ta cũng thật sự rất hy vọng có thể vĩnh viễn quý giá nàng. Nàng có thể chờ một chút hay không, ba năm... Năm năm... Cho ta thời gian, ta nhất định sẽ nghĩ cách xử lý tốt chuyện Kim Thành, ta sẽ còn tự mình đến Kim Thành cầu hôn, nở mày nở mặt cưới nàng.

Hứa Đan khó thở giận dữ mắng mỏ.

- Ba năm, năm năm? Đến lúc đó Khương Phàm đã cùng Chí Tôn Kim Thành như nước với lửa, coi Khương Phàm nổi giận thật, thời điểm muốn giết ta, chàng ngăn được sao?

Lý Dần ảm đạm, trầm mặc.

Hứa Đan nhìn bộ dáng của hắn, trong lòng đắng chát, quay người đưa lưng về phía hắn.

Lý Dần nhúc nhích môi, nói nhỏ:

- Nàng... Về Kim Thành trước đi, ta sẽ đi tìm nàng.

- Đừng ngây thơ, tình cảm giữa chúng ta chính là một giấc mộng. Bây giờ, mộng nên tỉnh.

Hứa Đan tuyệt nhiên đi tới trong rừng cây rậm rạp, cố nén nước mắt đang tràn mi mà ra.


Khương Phàm thấy thái độ kiên quyết của Hứa Đan, cũng không còn lắm miệng, vừa vặn dùng nàng khuyên lui Chí Tôn Kim Thành.

Dù chỉ là tạm thời.

Chí Tôn Kim Thành bao cả tòa tửu lâu ở chỗ thành khu thứ hai của Thương Linh hầu phủ. Tử Lân Cự Lang tượng trưng cho thân phận Kim Thành bao vây tửu lâu, khí tức sát lục nồng đậm tràn ngập cả con phố dài, để hơn phân nửa khu ngã tư đều lâm vào an tĩnh.

Hơn một tháng, từ đầu đến cuối không có người nào dám tới gần nơi này.

Khi Triệu Thế Hùng mang theo Khương Phàm đi đến con phố dài này, Tử Lân Cự Lang ở phía ngoài tửu lâu lập tức phát ra tiếng gào trầm thấp.

Cự lang trong tửu lâu liên tiếp cảnh giác, số lượng lớn cường giả Kim Thành mở hai mắt ra, ánh mắt lạnh lùng xuyên qua cửa sổ, nhìn cùng một phương hướng.

- Trưởng lão tam đẳng Sí Thiên giới - Khương Phàm, tiếp Kim Thành - Phật Đà Hứa Như Lai.

Khương Phàm báo Thân phần, thanh âm cao vút quanh quẩn tại con phố dài.

- Sao Khương Phàm lại còn là trưởng lão của Sí Thiên giới? Còn nhận định là tam đẳng rồi?

- Không phải Điêu Lãnh Phong cùng Bá Vương là bị mời đến Sí Thiên giới sao, làm sao không có mang hắn đi.

- Hắn lại còn có thể đường hoàng đến đây như thế, quá phách lối.

- Có chút kỳ lạ.

Đáy mắt của các cường giả Chí Tôn Kim Thành lộ ra hung quang.

- Mời hắn vào.

Hứa Như Lai xếp bằng ở tầng cao nhất, toàn thân phổ chiếu phật quang, thần thánh trang nghiêm.

Trong khi phật quang lấp lóe, lại như có ngàn vạn phật ảnh như ẩn như hiện, lưu lại phật ngữ phiêu miểu mà xa xăm.


Một người ngồi một mình, phảng phất vạn phật tụng kinh.

Dáng vẻ trang nghiêm làm cho lòng người sinh kính sợ.

Khương Phàm và Triệu Thế Hùng đi qua tầng tầng phong tỏa, tại mấy trăm đôi mắt tràn ngập sát khí đưa tiễn đi đến tầng cao nhất.

- Hứa Như Lai, đã lâu không gặp.

Khương Phàm đi đến gian phòng.

Nơi này giống như đại dương màu vàng óng, phật quang lập lòe như thấm vào trong không gian. Đừng nói là Triệu Thế Hùng ở phía sau, ngay cả Khương Phàm cũng cảm giác mình đột nhiên an bình hơn rất nhiều.

- Chúc mừng.

Hứa Như Lai mở hai mắt ra, uy nghiêm lấp lóe ở trong đôi mắt, phát ra phật quang lập lòe.

Khương Phàm đi ra, Điêu Lãnh Phong lại không đi ra, nói rõ Sí Thiên giới thà rằng đắc tội Vạn Đạo Thần Giáo, cũng không nguyện ý buông tay Khương Phàm.

Đây là tại dưới tình huống Tác Ngọc Đường đã trở thành trưởng lão của Sí Thiên giới.

Không thể không thừa nhận, năng lực ứng phó với biến cố của Khương Phàm thật là khác hẳn với người bình thường.

Khương Phàm nói thẳng:

- Chúng ta đều là quen biết đã lâu, cũng không cần vòng quanh. Ta muốn xin mời Chí Tôn Kim Thành tạm thời rời khỏi Nam Bộ, trong vòng nửa năm, không được trở về.

Bình Luận (0)
Comment