Đan Đại Chí Tôn

Chương 1549

- Một ngàn, còn giảm giá, ngươi thành tâm mua sao?

- Nếu như ta có, mười ngàn đều cho. Nhưng tới vội vàng, không mang nhiều như vậy.

- Ngươi nói bao nhiêu?

- Giảm giá bốn mươi phần trăm đi.

- Tại sao muốn giảm giá bốn mươi phần trăm?

Con mắt Chu Thanh Thọ nhìn lướt qua trước ngực căng phồng của nữ tử:

- Một đợt... Giảm giá bảy mươi phần trăm...

Nữ tử cười khúc khích, bị chọc cho mặt mũi đầy đỏ bừng, đôi bàn tay trắng như phấn nện một phát vào ngực Chu Thanh Thọ:

- Chán ghét.

Dương Biện ở phía xa nhìn mà lắc đầu:

- Lẳng lơ!!

Lý Dần ho nhẹ:

- Không nên nói con gái người ta như vậy.

- Ta nói tên cầm thú kia.

Dương Biện đi ra, vây quanh bên cạnh tìm hột.

Tạ Ninh nhìn cổ thụ trước mặt, càng xem càng quen thuộc, đi tới gần vu/ốt ve đường vân cổ lão, trong đầu đột nhiên hiện lên cái ý nghĩ.

Đây chẳng lẽ là Vĩnh Sinh Thần Thụ?

Bên trong Thái Cổ Thần Miếu phong tồn lấy rất nhiều bí mật, liền ngay cả Thượng Thương cổ thành đều có chút ghi chép.

Trước khi hắn tới đã đặc biệt đọc qua.

Truyền rằng Nhân tộc đã từng bồi dưỡng được Thần Thụ tượng trưng cho vĩnh sinh, để mà cải thiện thế yếu tuổi thọ của Nhân tộc, chỉ là sau này bởi vì nguyên nhân nào đó mà thất bại.

Tạ Ninh cúi đầu nhìn lá cây trên đất, lại liếc nhìn trái cây bên cạnh.

- Nếu như là thật...

Tạ Ninh đang muốn đưa tay lấy trái cây đi, một bàn tay lại duỗi tới trước.


- Thứ này rất thú vị sao.

Khương Phàm nhặt hột lên, giả bộ như rất tùy ý, sau đó rời khỏi.

- Dừng lại!

Tạ Ninh đứng dậy.

- Ta nói dừng lại!

Khương Phàm quay đầu:

- Ngươi đang kêu ta?

- Buông xuống.

- Thả cái gì?

- Đồ ngươi lấy đi.

- Trái cây này?

- Buông xuống.

- Dựa vào cái gì? Ta nhặt được mà.

- Ta bảo ngươi buông xuống thì liền để xuống.

Khương Phàm ha ha hai tiếng, thu hột vào bên trong thanh đồng tiểu tháp, quay người đi ra.

- Bảo ngươi buông xuống, ngươi nghe không hiểu?

Năm vị nam nữ gọi Khương Phàm, ánh mắt lạnh lẽo.

- Ai vừa mới là ở bên ngoài hô to, đồ tại Thượng Thương cổ thành thuộc về tất cả mọi người?

- Ai nhiều lời với ngươi, buông xuống.

- Không thả.

Khương Phàm lời còn chưa dứt, một nam tử nhấc lên một chưởng, đánh ra khí lãng cương mãnh, thẳng đến đầu Khương Phàm.

Khương Phàm như thiểm điện rút lui về phía sau, kéo dài khoảng cách.

Dương Biện, Lý Dần, Chu Thanh Thọ toàn bộ gom lại sau lưng Khương Phàm, sẵn sàng trận địa.

- Buông đồ xuống.

Giọng Tạ Ninh không lớn, lại mang theo uy thế không thể nghi ngờ.

Khương Phàm nói:

- Những thứ kia thuộc về tất cả mọi người, ai có thể lấy được là duyên phận của người đó, nó nên thuộc về người đó. Là ngươi… nói.

- Lời như vậy chỉ có thể để người như ta mà nói, ngươi còn chưa đủ tư cách. Buông nó xuống, không cần bởi vì một quả trái cây, mà mất mạng.

Tạ Ninh liếc mắt nhìn năm vị tùy tùng, loại chuyện này còn cần ta tự mình xử lý sao?

Tranh thủ thời gian giải quyết đi!

Năm vị tùy tùng thi lễ một cái, đi đến trước mặt Khương Phàm:

- Chúng ta là Thái Cổ Thần Miếu, hoàng đạo Tây Nam, ngươi không biết? Hay là chưa từng nghe qua? Chớ tìm phiền toái cho mình!

Đám người trong địa cung đều nhìn quanh về nơi này, ở đâu ra một tên điên, cũng dám đùa nghịch tính tình cùng Thái Cổ Thần Miếu.

- Cho!

Khương Phàm móc ra một cái hột, phóng tới trong tay cường giả Thần Miếu.

- Sớm như thế này chẳng phải tốt sao.

Cường giả Thần Miếu cầm hột, giao cho Tạ Ninh.

Tạ Ninh cầm qua hột, đang muốn kiểm tra, nhướng mày, đó là cái cái gì?


Rõ ràng là một viên Bồ Đề Tử nho nhỏ.

- Ngươi dám đùa ta...

Tạ Ninh vừa quay đầu, bốn người Khương Phàm đã phóng lên tận trời, thoát khỏi địa cung.

- Vương Liệt, bắt bọn hắn lại cho ta, không cần lo chết hay sống.

Tạ Ninh một tiếng thét lên ra lệnh, một vị cường giả Thần Miếu chân đạp liệt diễm, phóng lên tận trời.

- Không biết sống chết.

Tạ Ninh không ngờ mình lại bị một tên tán tu khiêu khích.

Bốn người kia cũng là não tàn, cũng dám khiêu chiến cùng hoàng đạo, cũng bởi vì một hột trái cây.

Tạ Ninh đang muốn lại tìm cái hột khác nghiên cứu một chút, thế nhưng... Trước đó giống như khắp nơi đều, vậy mà bây giờ đều không còn nữa.

Tạ Ninh vòng quanh dạo qua đại thụ một vòng, một cái cũng bị mất!

- Ai nhặt hột trên đất rồi?

Ánh mắt Tạ Ninh lập tức lăng liệt lên, ngữ khí nghiêm khắc.

- Ta nhặt được.

- Ta cũng nhặt được một viên.

- Ta nhặt được.

Bảy người lần lượt nhấc tay.

- Giao ra.

- Không có.

- Các ngươi cũng nghĩ khiêu khích ta?

Bảy người liền nói không dám.

- Ta vừa nhặt được liền bị mua đi.

- Ta cũng thế.

- Ta cũng bị đổi đi.

- Giống như chính là bốn người kia.

Bảy người nói xong đều sửng sốt một chút, bọn hắn thu thập hột làm gì?

Tạ Ninh nhìn lá khô trên mặt đất, lại nhìn cây già tàn lụi, bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.

Chẳng lẽ người kia đoán được thân phận của cổ thụ?

Không thể nào!


Loại truyền thuyết về Thần Thụ này đã sớm biến mất, thế gian chỉ sợ chỉ có Thái Cổ Thần Miếu mới có ghi chép linh tinh.

Vì sao bọn hắn lại cướp hột đi?

Chẳng lẽ là cảm giác hột trong địa cung là bảo bối duy nhất.

- Đuổi theo cho ta, bắt sống!

Tạ Ninh chân đạp kim quang, phóng lên tận trời.

Lúc này, trong hố sâu đột nhiên truyền đến oanh minh kịch liệt, bụi đất cuồn cuộn cùng với năng lượng đang dâng lên, chảy ngược hơn ba ngàn mét, va chạm địa cung.

Tạ Ninh vừa mới xông vào địa cung, vội vàng không kịp chuẩn bị, bị vô tình đánh vào trên mặt đất.

Bên ngoài, có đánh nhau!

Khương Phàm xông ra khỏi địa cung, quay người liền triệu ra tàn đao.

- Tế Thiên Thức!!

Khương Phàm giơ cao tàn đao, tiếng rống bá liệt.

Thiêu đốt huyết mạch, thiêu đốt tiềm chất, thiêu đốt linh hồn, mượn lực Thương Thiên, phóng thích tàn đao, thức thứ ba.

Tàn đao oanh minh kịch liệt, đinh tai nhức óc, tử khí dâng lên ngập trời.

Cùng lúc đó, Sơn Hà Đại Táng kích phát, không phải phóng thích chân chính, mà là dẫn phát khí thế tai nạn kia.

Đây là Tế Thiên Thức cùng Sơn Hà Đại Táng giao hòa hoàn mỹ.

Ầm ầm!

Phạm vi núi rừng hơn năm mươi dặm mãnh liệt rung chuyển, một lại uy lực tai nạn làm đại địa vỡ nát, núi cao chôn vùi, cánh rừng khô kiệt, tràn ngập đất trời bao phủ tới, tuôn hướng đao khí mà tàn đao thả ra.

- A!!

Khương Phàm cuồng dã luân động tàn đao, khí thế bàng bạc, tử khí bay lên trời, uy thế tai nạn vờn quanh.

Sơn Hà Pháp Chỉ, cuồng bá vô địch.

Đao quang tai nạn từ trên trời giáng xuống, thẳng đến hố sâu.

Vương Liệt sôi trào liệt diễm vừa muốn lao ra, sắc mặt đột nhiên biến đổi, cái phần tai nạn kia chỉ là tràn ngập đất trời bao phủ xuống tới, lại giống như thế giới sụp đổ ở trước mặt hắn, cảm giác khủng bố thẩm thấu linh hồn.

Bình Luận (0)
Comment