Đan Đại Chí Tôn

Chương 1595

Cảnh giới của Hướng Vãn Tình cao hơn Hình Phù Đồ, thế nhưng thương thế nghiêm trọng, lại bị Hoàng Tuyền U Hồn Thư khống chế, chỉ có thể mặc cho tra tấn.

Nhưng... Hình Phù Đồ bỗng nhiên ngừng lại, nữ tử tuyệt thế hoạt sắc sinh hương như thế này, trực tiếp giết thật là đáng tiếc.

Trước tiên phải hưởng dụng một phen!

Hình Phù Đồ buông tay ra:

- Có nam tử khác chạm qua ngươi không?

- Không có.

Hướng Vãn Tình hấp hối.

- Trước khi chết, ta để cho ngươi nếm thử tư vị nam tử.

Hình Phù Đồ đứng lên, mở hai tay ra:

- Đến đây, tháo y phục cho ta, hầu hạ thật tốt, trước khi chết đừng để tiếc nuối.

Hướng Vãn Tình cố gắng kháng cự, nhưng thân thể lại như không bị khống chế mà bước tới, nhưng thương thế nghiêm trọng đã tăng thêm suy yếu, nàng cố gắng giãy dụa mấy lần, đều chật vật ngã ở trên đồng cỏ.

Hình Phù Đồ không có tức giận, ngược lại càng nhìn càng phát ra lửa.

Y phục xốc xếch, dáng người uyển chuyển, nhất là đường cong lúc nằm rạp trên mặt đất cố gắng mân mê, lộ ra ngoài nửa đôi chân dài trắng tuyết...

Quá câu hồn!

- Đừng động! Cứ như vậy!

Hình Phù Đồ kiềm chế không được, hai mắt giống như đang bốc lửa nhìn chằm chằm tư thái nằm sấp nhếch lên của nàng, tâm hỏa tán loạn, miệng đắng lưỡi khô, hắn thô lỗ xé mở y phục, đi đến sau lưng Hướng Vãn Tình.


Mãnh liệt đánh vào thị giác, kíc.h thích hắn tăng vọt Nhiệt tình.

Hồi tưởng mấy đời phía trước, giống như rất ít xuất hiện thời điểm xao động như thế.

Một thế này có thể đụng tới diệu nhân như thế này, vận khí không tệ.

- Ngươi cũng có ý đối với Khương Phàm, vậy mà hắn lại không có hưởng dụng. Là hắn không được, hay là giả vờ giả vịt? Ha ha... Ta còn thực sự nên đến cảm ơn hắn, để mỹ vị vốn nên thuộc về Bắc Thái Đế Quân, rơi xuống trên tay của ta.

Hình Phù Đồ càng xem càng kích động, sau khi nhắc nhở Hoàng trưởng lão phía ngoài đề cao cảnh giác, liền bắt đầu tháo đai lưng:

- Ngươi thuộc Khương Phàm, trả lời ta mấy vấn đề, hắn lấy ở đâu ra lực lượng khiêu chiến Vạn Đạo Thần Giáo?

- Hắn rất mạnh.

Hướng Vãn Tình gục ở chỗ này, ý thức kháng cự, linh hồn suy yếu, khóe mắt trượt xuống nước mắt khuất nhục.

- Còn có thể mạnh hơn thần giáo?

- Hắn có thể.

- Ha ha, ngươi thật đúng là để mắt hắn, tuy nhiên là may mắn bước vào Thiên phẩm mà thôi. Đúng rồi, Linh văn của hắn là gì?

Hình Phù Đồ cởi toàn bộ y phục, bắt lấy mép váy của Hướng Vãn Tình liền muốn nhấc lên.

Hướng Vãn Tình mệt mỏi nói nhỏ:

- Chu Tước.

Hình Phù Đồ đột nhiên ngừng lại, đôi mắt thâm thúy có chút ngưng tụ:

- Ngươi nói... Cái gì?

- Linh văn của hắn, Chu Tước.

- Ngươi lặp lại lần nữa?

- Chu Tước.

- Ngươi gặp qua? Ngươi biết?

- Ta thấy qua, ta không xác định, nhưng ta có suy đoán.

- Chu Tước? Chu Tước... Chu Tước...

Hình Phù Đồ càng nhăn mày càng chặt, đột nhiên nhớ lại tình cảnh nhìn thấy Khương Phàm trước đó, lúc ấy đã có loại cảm giác quen thuộc không hiểu thấu.

Chu Tước?

Kiều gia? Kiều Hinh sao!!

Kiều gia phản bội chạy trốn khỏi Cổ Hoa, chẳng lẽ có liên quan cùng Kiều Hinh?

Thế nhưng Kiều Hinh đã chết từ ngàn năm trước, xem như con rơi của Kiều gia, sau ngàn năm Kiều gia hẳn là đã quên lãng nàng mới đúng.

Nếu như không phải đột nhiên nhớ tới, hắn đều muốn quên cái tên Kiều Hinh kia.


Trong này còn cất giấu bí mật gì sao?

- Chu Tước... Khương Phàm... Phần Thiên Thần Hoàng?

Toàn thân Hình Phù Đồ nổi lên cơn ác hàn, lại ngay sau đó bị nhiệt lưu sôi trào bao phủ.

- Phần Thiên Thần Hoàng... Ha ha... Phần Thiên Thần Hoàng! Ha ha, ha ha ha... Ngươi trùng sinh rồi?!

Hình Phù Đồ đứng dậy, đầy rẫy cuồng nhiệt.

Trách không được Khương Phàm cuồng ngạo, xem thường thiên hạ, càng không sợ hoàng tộc hoàng đạo như vậy, thì ra là Thần Hoàng trùng sinh.

Bí mật này lại bị hắn đụng phải!

- Ông trời không tệ với ta! Nuốt Chu Tước, đời này ta có thể bước lên Thánh Hoàng! Ha ha, ha ha ha...

Hình Phù Đồ một tay bóp lấy Hướng Vãn Tình, nhét vào bên trong linh châu, cao giọng hô to:

- Hoàng trưởng lão, mang ta đi Thượng Thương cổ thành, dùng tốc độ nhanh nhất của ngươi, ha ha ha...

Thượng Thương cổ thành!

Khương Phàm bế quan tám ngày ở trước Chu Tước Thần Cung.

Lúc bắt đầu cảm giác năm ba ngày có thể đi ra, nhưng ngọc tỉ truyền quốc phong ấn quốc vận sau khi cảm ứng được hắn tồn tại, đã bắt đầu xao động kịch liệt, không ngừng liên tục tràn vào thân thể của hắn.

Đây không phải năng lượng thực chất, mà là chúc phúc, là khí vận, có công dụng kỳ diệu phi phàm. Bất luận là tốc độ tu luyện, hay là cảm ngộ chiều sâu, đều sẽ tăng cường cực lớn, càng quan trọng hơn là k.ích thích linh văn!

Thương Sinh Tạo Hóa bởi vì quốc vận, bắt đầu cùng thân thể sinh ra giao hòa càng sâu, cùng hai loại táng diệt truyền thừa sơn hà, Nhật Nguyệt Tinh Thần đối kháng va chạm bắt đầu yếu bớt, Thiên phẩm linh văn của hắn rốt cuộc cũng bắt đầu tăng cường, phảng phất chạm đến vấn đề Thánh Vương.

Đương nhiên, Thánh Linh Thiên phẩm muốn chân chính bước lên Thánh Vương Thiên phẩm còn khó hơn lên trời, Khương Phàm còn cần tiếp tục tìm kiếm cơ duyên khác.

Sau tám ngày, Khương Phàm từ biệt Thiên Hậu, rời khỏi vực sâu.

- Có người đi ra!

Các cường giả tụ tập trên núi cao đột nhiên xao động, vừa chấn kinh lại càng khó có thể tin mà nhìn nam tử từ trong sương mù đi ra kia hơn.

Từ sau khi phát hiện vực sâu cho đến bây giờ, trước sau đã có vài trăm người tiến vào, nhưng đều không có một kẻ nào còn sống đi ra.


Người này làm thế nào làm được?

- Chính là hắn?

Sau khi Khương Quỳ, Khương Qua, Khương Bá bí mật rời khỏi, một mực tiềm phục tại bên ngoài vực sâu, chính là đang đợi cái gọi là Chủ nhân của bọn hắn.

Khương Phàm cảm giác được bọn hắn đang ở gần đó, cũng chú ý tới ánh mắt của bọn hắn, nhưng không để ý đến, mà là huy động liệt diễm bay thẳng lên trời.

Dãy núi xao động.

- Ngăn hắn lại!

- Khẳng định hắn đã đạt được bảo bối.

- Hỏi hắn tình huống phía dưới một chút!

- Nhanh nhanh nhanh, đừng để hắn chạy.

Hơn ngàn người bay lên không chặn đường, bầu không khí tăng vọt, oanh oanh liệt liệt.

Còn có càng nhiều người thì tiến lên xông về vực sâu.

Đã có người đi ra, nói rõ một chút không phải là hẳn phải chết.

Đã có người đi ra, nói rõ bọn hắn cũng có thể!

Ầm ầm!!

Khương Phàm đột nhiên dừng ở khung trời, liệt diễm cuồn cuộn, tuôn ra khắp nơi.

Kim quang sáng tỏ giống như mặt trời rơi xuống, để vô số người mở mắt không ra, ngay sau đó, âm vang tranh vang hủy diệt đất trời, chói tai nhức óc, lấy ngàn sợi hỏa vũ giống như lôi đình xé rách trường không, tràn ngập đất trời nổ bắn ra bốn phương tám hướng, sắc bén thấu xương, thiên hỏa bao quanh.

Bình Luận (0)
Comment