Đan Đại Chí Tôn

Chương 173


- Lại đoán xem?
- Dạ An Nhiên?
Khương Phàm thốt ra.

Thiếu nữ nhấc lên một cái màng mỏng óng ánh từ gương mặt kiều nộn, lại nhẹ nhàng thả xuống.

Đây là Ngọc Ngưng Giao, có thể hơi thay đổi dung mạo.

- Ta không tin!
Khương Phàm cảnh giác.

- Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ở đại hội giám bảo thành Bạch Hổ.

Lúc ở trong sơn động Đại Hoang, ngươi tỉnh dậy thì trên thân quấn lấy sợi đằng.

Còn muốn nói kỹ lưỡng hơn sao? Ngươi đến La Phù là bởi vì Khương gia sẽ đến.

Dạ An Nhiên yên nhiên cười khẽ, cho dù thay đổi bộ dáng, lại che không được một màn xinh đẹp động lòng người kia.

Khương Phàm buông xuống cảnh giác, đến gần đánh giá mặt của nàng.

- Không nhìn kỹ, thật đúng là nhìn không ra.

- Đến đây, ta chuẩn bị cho ngươi một chút.

Dạ An Nhiên xuất ra một đoàn Ngọc Ngưng Giao, bôi lên mặt Khương Phàm.


- Cổ thành dưới mặt đất so với chợ đen thì còn loạn lơn, ngươi tùy tiện thế này đi đến đó rất dễ dàng bị tiếp cận.

Đeo cái này vào, so với mang mặt nạ tốt hơn nhiều.

Khương Phàm nhíu mày:
- Cô không phải cũng muốn đi đấy chứ?
- Thiên Sư tông đã bảo trụ được địa vị trong mười tám tông, tạm thời không ai sẽ đến gây phiền toái, ta cũng nên tu luyện.

Dạ An Nhiên cẩn thận chuẩn bị tốt cho Khương Phàm, nhẹ gật đầu hài lòng, cũng không tệ lắm.

- Ta...!Không chuẩn bị đi cổ thành dưới mặt đất.

Khương Phàm do dự không biết làm sao cự tuyệt.

Hắn không quen ở cùng một chỗ với người khác, hắn đi cổ thành dưới mặt đất là bởi vì Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.

- Ta muốn đi! Ngươi có đi hay không, tùy ngươi.

Hôm nay Dạ An Nhiên đi theo Khương Phàm, nàng không chờ mong hai người có thể trở nên thân cận hơn, nhưng ít ra cũng sẽ không còn xa lạ như hiện tại.

Nếu không Khương Phàm ngày nào đó sẽ đi thật.

Thậm chí trong tương lai, thời gian nào đó, thời điểm nhắc đến Thiên Sư tông, trong đầu của hắn có lẽ sẽ chỉ có một ý niệm —— nơi đó à, ta từng ở qua.

Khương Phàm không có cách khác, chỉ có thể cùng nàng đi.

Tiểu xà không có nửa điểm không thích ứng, rất nhanh đã quen thuộc Dạ An Nhiên, vòng quanh nàng bay tới bay lui, còn thỉnh thoảng quấn đến trên tay, thân mật cúi cúi cái đầu nhỏ.

Khương Phàm nhìn thấy mà lắc đầu, tiểu gia hỏa này cũng không có hôn hắn như thế.

- Ngươi tìm được con tiểu xà này từ chỗ nào?
Dạ An Nhiên sinh ra ở La Phù, lớn lên ở La Phù, đối với chủng loại Yêu thú cũng coi như hiểu rõ, thế nhưng nàng chưa từng thấy dạng Yêu Xà này.

Không chỉ vô cùng có linh tính, còn có thể bay, thân thể mềm dẻo, lân phiến cứng rắn, nhất là cái đuôi, dài nhọn như đao, hiện ra hồng quang yêu dị.

Toàn thân tiểu gia hỏa này giống như đều là vũ khí!
Bây giờ nhìn đã rất dọa người, không tưởng tượng được khi trưởng thành thì bộ dáng sẽ đáng sợ đến thế bào.

- Mang ra từ Đại Hoang.

Vừa ấp ra không được mấy tháng.

Cụ thể là cái gì, ta cũng không rõ ràng.

Khương Phàm nhảy lên nhảy xuông giữa khu rừng, cảnh giác mãnh thú và tán tu các nơi.


- Danh tự thì sao?
- Tiểu Thương, Tiểu Binh, Tiểu Đao, gọi cái gì nó cũng đều nghe hiểu.

- Thật tùy ý.

Dạ An Nhiên dở khóc dở cười.

Cổ thành dưới mặt đất, phạm vi sụp đổ đạt hơn ba trăm dặm, mê vụ cuồn cuộn, sâu không thấy đáy, tựa như là hố trời không đáy làm cho người khác e ngại.

Biên giới hố sâu treo lượng lớn bậc thang dây leo, cũng bao quanh thềm đá đơn sơ.

Số lượng lớn tán tu ra ra vào vào, còn có rất nhiều tông môn cưỡi mãnh cầm Linh thú mà tới.

Khương Phàm hiếu kỳ nhìn quanh, giữa không trung mây mù cuồn cuộn, chiếu xuống mảng lớn bạch quang (tia sáng trắng).

Một đầu Yêu thú giống như Thiên Mã huy động cánh chim trắng noãn phá tan nồng vụ, từ trên trời giáng xuống.

- Độc Giác Thú của Thánh Nữ tông? A, đó là...!
Dạ An Nhiên ngưng mắt nhìn ra xa:
- Thánh Nữ Tịch Dao?
Độc Giác Thú xoay quanh giữa không trung, tiếng gáy to tê minh, trên lưng là một vị thiếu nữ mỹ lệ, dung nhan xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành.

Da thịt như ngọc, áo khoác như tuyết, mái tóc nổi bật dưới Độc Giác Thú trắng noãn, càng thánh khiết cao quý, giống như tiên tử từ trên trời giáng xuống.

Chỉ là trên trán lấp lóe hồng quang, lộ ra yêu dị mà quỷ bí.

- Đại hội La Phù vừa mới kết thúc, làm sao nàng lại tới chỗ này?
Dạ An Nhiên nhẹ giọng tự hỏi.

Lúc này, trong cổ thành dưới mặt đất quanh quẩn phát ra từng trận tê minh, lượng lớn Độc Giác Thú mang theo rất nhiều nữ tử xinh đẹp phá tan bụi mù, xông lên trời, vờn quanh đến xung quanh Tịch Dao giống như đang nói chút gì đó, Tịch Dao vung tay lên, toàn bộ các nàng cưỡi Độc Giác Thú tản ra, trở lại cổ thành dưới mặt đất.

Tịch Dao cũng cưỡi Độc Giác Thú vọt xuống dưới.

- Đuổi theo ta.


Khương Phàm không có tâm tư quản chuyện của Thánh Nữ tông, thả người nhảy xuống hố sâu, bắt lấy bậc thang dây leo cấp tốc chìm xuống.

Dạ An Nhiên dở khóc dở cười, bên cạnh có thềm đá, như thế không phải thô lỗ sao, ta là nữ hài tử mà.

Từ bên ngoài nhìn xuống, phạm vi sụp đổ có ba trăm dặm, phía dưới lại bị đào móc khắp nơi, phạm vi càng lớn càng sâu.

Bụi mù cuồn cuộn, tầm nhìn không đến ba mươi mét.

Nơi này đầy phế tích, lượng lớn hố sâu dâng lên ánh lửa cháy hừng hực.

Cảnh tượng rách nát thê lương khắp chốn.

Nói là cổ thành nhưng sớm đã không thấy hình dáng thành trì.

Đừng nói là Linh Bảo, coi như tường đá gạch ngói cũng đều bị dọn đi rồi.

Nhưng vẫn là có rất nhiều tán tu khắp nơi tìm kiếm, không biết mệt mà đào lấy hố sâu, tìm kiếm bảo bối.

Có người còn cố ý làm chút đồ rách rưới, làm bộ là may mắn phát hiện bảo bối, náo ra chút thanh thế, sau đó mang đi ra ngoài bán.

- Phạm vi nơi này vô cùng lớn, đi đến mười ngày nửa tháng đều chuyển không hết.

Ngươi thật dự định ở chỗ này tìm vận may?
Dạ An Nhiên trước đó đã không ôm hi vọng gì đối với nơi này, sau khi nhìn thấy tình huống phía dưới, càng không ôm hy vọng..

Bình Luận (0)
Comment