Đan Đại Chí Tôn

Chương 192


Một đệ tử tới sắp bắt được nàng.

- Chậm đã, đổi kẻ khác đi.

Tống Thiên Hùng hạ đao xuống.

- Đổi kẻ khác?
Vị đệ tử kia sững sờ.

- Nha đầu này lúc ấy không để ý tình huống, cứng rắn muốn xin Lãnh Văn Thanh cứu Khương Phàm đi.

Hai người nói không chừng là có tư tình gì đó.

Giữ lại, chờ Khương Phàm tới lại giết.

Ngay trước mặt hắn!
Tống Thiên Hùng đi xuống hình đài, lại vung lên một giọt máu tươi, vẩy hướng về phía hình, giọt máu rơi xuống trên người một nữ nhân khác.

- Giết ta đi, ta không muốn đổi người.

Giết ta đi...!
Yến Khinh Vũ hư nhược giãy dụa, lại bị gắt gao đè lại.

Đệ tử Cửu Tiêu cung quả thực đã ném ra nữ nhân khác kia, tại trước bàn hình...!Chém đầu!
Lại một ngày đầy nắng trôi qua.

Thành Khôi Binh cổ lão dần dần khôi phục sinh khí.

Tam hoàng tử lau trán, có chút mệt mỏi.

- Điện hạ, nếu không ngài nghỉ ngơi trước một hồi?

Nữ tỳ đưa tới cho hắn một cái khăn lông ướt.

- Chờ một lát nữa!!
Tam hoàng tử nhất định phải chờ đến khi người của Khương gia xuất hiện.

Bọn người Bạch Ngao Thương âm thầm nhếch miệng, phụ mẫu nó, phải đứng mấy ngày nữa đây?
Không, ngươi là đang ngồi.

Chúng ta đứng đây, chân đều cứng hết cả!
- Ta vẫn kiên trì ý kiến của ta.

Thời gian kéo càng lâu, nói rõ bọn hắn mưu đồ càng sâu.

Tam ca, ngươi sẽ gặp nguy hiểm!
Cửu công chúa tiếp tục nhắc nhở.

Nữ tỳ chau mày, vị công chúa này thật sự quá đáng ghét!
Bình thường không phải rất thân cận với Đại hoàng tử sao? Tại sao phải tới đây.

Cố ý xem gia chủ của nàng thành trò cười?
- Lại đi hỏi một chút! Nhìn thấy ai đang lãnh đạm lười biếng, nghiêm trị cho ta...!
Tam hoàng tử đang muốn đưa tay phân phó, sắc mặt hơi đổi.

Bọn người Bạch Ngao Thương cùng lúc cảnh giác, ngẩng đầu nhìn về phía không trung.

- A!!
m thanh gầm lên giận dữ, rung động trời cao.

Liệt diễm mãnh liệt quét sạch trời cao hơn một ngàn mét, sáng sớm quang diệu thành Khôi Binh.

Như một mặt trời thứ hai đột nhiên xuất hiện ở trên trời.

Một nam tử hùng tráng nhảy xuống mãnh cầm, liệt diễm sôi trào trùng thiên, vung lấy trọng đao thẳng hướng nơi cao nhất toà tửu lâu này.

Nhanh chóng lao xuống.

Thế như thiên thạch!
- Đến rồi! Bắt sống cho ta!
Tam hoàng tử bỗng nhiên đứng dậy, quả nhiên bọn hắn đã tới.

Hắn không chỉ có là bố trí tam trọng vòng vây tại pháp trường, dưới mặt đất tại tửu lâu này cũng bố trí rất nhiều cường giả.

Bắt giặc trước bắt vua?
Ngươi cần chính là ta!
Ta cần chính là ngươi!
- Bảo vệ tốt điện hạ.

Bạch Ngao Thương, Triệu Nguyên Bá, Lý Thanh Dương, còn có bọn người Khương Hồng Dương sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Ầm ầm!
Tửu lâu kịch liệt lay động, cửa sổ đong đưa.

Mười mấy sợi dây leo tráng kiện phá tan mặt đất, giống như rắn lớn đáng sợ quấn quanh lấy tửu lâu, phóng lên tận trời.

Lục mang ngập trời, âm thanh chấn động cổ thành.


Phảng phất một gốc đại thụ thông thiên ầm vang đứng vững tại nơi đó, rất nhiều chạc cây cấp tốc tăng sinh, càng ngày càng Tươi tốt.

Thành Khôi Binh kinh động, vô số ánh mắt nhìn về phía trong thành.

Tới rồi?
Khương Hồng Võ đến thật rồi!
Xung quanh tửu lâu, rất nhiều thân ảnh theo dây leo thẳng lên trời cao.

- Khương Hồng Võ, ta chờ ngươi rất lâu rồi.

Một người cao tới ba mét, cơ bắp khoa trương, hùng tráng như thú, toàn thân bốc lên huyết quang đáng sợ.

Hắn nhìn hằm hằm không trung, mượn dây leo trùng kích, bỗng nhiên bạo tạc.

Cự đao rộng rãi, phong mang lạnh thấu xương.

Hắn gầm lên giận dữ, đối đầu liệt diễm cuồn cuộn, chỉ lên trời cao bổ ra một đao cuồng mãnh.

Khương Hồng Võ từ trên trời giáng xuống, trong liệt diễm cuồng triều vung mạnh đao mà trảm, vũ động liệt diễm sôi trào.

Keng!!
Ầm ầm!
Tiếng đao chói tai!
Hỏa triều bạo động to lớn.

Người kia giống như đụng phải vách đá, toàn thân run rẩy, đại đao vỡ vụn, phun ra ngoài một ngụm máu tươi, hắn ngửa mặt nhìn lên, đưa tay đánh tới dây leo đại thụ.

Nhưng ngay sau đó, trên đỉnh đại thụ, những cường giả khác liên tiếp xuất thủ, hướng về phía Khương Hồng Võ phóng thích võ pháp, thanh thế cực lớn.

Lôi triều oanh minh, chói mắt mãnh liệt, như thiên lôi cuồng vũ vung roi giữa trời, xé rách hết thảy mọi thứ.

Cự thạch gào thét, thạch đao vỡ vụn, trùng thiên phách trảm, số lượng đạt tới một trăm chuôi, mỗi một chuôi đều hơn trăm mét.

Hàn quang lấp lóe, linh lực ngưng tụ thành hàng ngàn hàng vạn ngân châm, dày đặc lại bén nhọn, nhanh chóng đánh về phía không trung.

Càng có hàn phong gào thét, băng t1nh trùng thiên hóa thành hơn mười đạo băng quyền cứng rắn rét lạnh, bạo kích thiên khung.

Năng lượng sôi trào, võ pháp thành hình, toàn bộ vọt tới không trung.

Một bà lão xuất hiện từ tán cây đang nở rộ, tóc dài loạn vũ, hai con ngươi phát ra tia sáng như thực chất.


- Khương Hồng Võ, tiếp ta một kích.

Bà đưa tay giơ lên trời, cuồng phong gào thét cuốn về phía không trung hình thành gió lốc khổng lồ quấn lấy những cường giả khác đánh ra tất cả thế công.

Giống như một Ác Long phát cuồng, gầm thét đánh về phía Khương Hồng Võ.

Sắc mặt vô số người đại biến.

Một màn này quả quá rung động!
Nhất định là cường giả của Hoàng gia!
Khương Hồng Võ tránh cũng không thể tránh, hắn điên cuồng phóng thích ra trùng điệp liệt diễm, liên miên bất tuyệt mà lao nhanh, toàn thân căng cứng, đụng vào gió lốc như triều dâng kia.

Ầm ầm!
Thiên khung bạo động, năng lượng mất khống chế.

Khương Hồng Võ giống như một Man thú, ở bên trong mạnh mẽ đâm tới, nhanh chóng lao xuống, ngạnh kháng lấy thế công kinh khủng, từ trên xuống dưới, quán xuyên trận gió lốc kinh khủng kia.

- Aaa…!!
Khương Hồng Võ máu me khắp người, sát thế kinh thiên vọt thẳng đến tửu lâu.

- Bắt sống cho ta!! Nhìn chằm chằm xung quanh, nghiêm phòng Huyết Ngục đánh lén.

Tam hoàng tử theo dây leo tiếp cận không trung, hai tay nắm chặt, bắt lấy, nhất định phải bắt lấy.

Bọn người Bạch Ngao Thương sẵn sàng trận địa đón quân địch, bọn hắn đều không nghĩ đến Khương Hồng Võ vậy mà lại trực tiếp giết xuống như thế.

Quá đột nhiên, cũng quá hung tàn.

May mắn là đã sớm chuẩn bị, nếu không một kích đã có thể tiến vào tửu lâu, giết bọn hắn trở tay không kịp..

Bình Luận (0)
Comment