Đan Đại Chí Tôn

Chương 497


Toàn thân Thẩm Đông Sơn rét run, hắn cắn răng muốn ra tay.

Thương Minh lại đưa tay phải chỉ về phía hai tên cường giả hoàng thất, lập tức bị huyết văn thẩm thấu, không đợi bọn hắn cầu xin tha thứ, bành bành hai tiếng, toàn bộ đều nổ tung.

Lục hoàng tử hít một ngụm khí lạnh, mau chóng ngậm miệng.

Bọn người Vương Liệt tê cả da đầu, cái này… phụ mẫu nó, đây là võ pháp gì?
- Các ngươi cũng không nên động! Nếu không sẽ cùng chết!
Thẩm Đông Sơn sợ hãi huyết trận, nhưng không có thỏa hiệp, hắn giơ hai tay lên trời, nắm trong tay lôi triều sôi trào giữa không trung, cường quang hừng hực, lôi uy cuồn cuộn, uy hiếp các đội viên Huyết Ngục.

Trạch viện của quốc quân đột nhiên bạo động, nhanh chóng oanh động cả quốc đô đang bình tĩnh.

Mấy ngàn người thủ vệ áo lam của quốc đô cùng rất nhiều các cường giả từ bên ngoài đều liên tiếp xuất hiện, ngóng nhìn chỗ ở của quốc quân.

Lôi triều cường thịnh cùng cột máu trùng thiên, k1ch thích thần kinh của bọn hắn.

Nơi đó là hạch tâm của Đan quốc! Làm sao có thể xuất hiện hỗn loạn?
Các cường giả hoàng thất tiềm phục tại các nơi kinh sợ, đã nói bí mật hành động, sao lại có hỗn loạn thế này?
- Tốt thay cho một tên Thương Minh.

Khương Phàm nhìn Thương Minh giống như ác quỷ ở phía dưới, còn có huyết sắc ngập trời, vừa khiếp sợ lại phấn chấn.

Không hổ là chi đội săn giết Khương gia đã từng dùng để chấn nhiếp Bắc Cương.

Là thống lĩnh, Thương Minh không phụ danh tiếng của nó!

- Khương Phàm, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Quốc quân nhìn Khương Phàm, giật mình như đang nằm mơ.

- Đã giải quyết xong chuyện của Ly Hỏa thánh địa.

Nghe nói Đan quốc và hoàng thất phát sinh chút không thoải mái, tới xem một chút, vừa vặn đụng phải hoàng thất đang cướp Thường Lăng đi, thuận tay cứu được.

Ngài yên tâm, bây giờ nàng rất an toàn.

- Giải quyết? Giải quyết như thế nào!
- Cái này sau này hãy nói.

Mọi người ở Thiên Sư tông tổn thất ba vị quốc lão, lần này ta tới cũng thay Thiên Sư tông đến nói lời xin lỗi, nguyện ý vì Đan quốc giải quyết nguy cơ lần này.

- Chuyện Thiên Sư tông không trách các ngươi, kẻ cầm đầu là hoàng thất và Ly Hỏa thánh địa.

Còn phần cơ này...!
Quốc quân Đan quốc lắc đầu, tiếc nuối lại thất vọng.

Làm sao cũng đều không có nghĩ đến, hoàng thất vậy mà lại dùng thủ đoạn như thế đến chế tài Đan quốc.

- Tô Nguyên Minh và Thường Ngọc Thư đều đã bị chúng ta khống chế, chỉ cần ngài nói là hoàng thất hại chết chư vị quốc lão, liền có thể nhấc lên cảm xúc phản kháng của Đan quốc.

Ta không phải đến xúi giục chiến tranh, ta thật tâm cảm giác hoàng thất sẽ không tha cho các ngươi.

Khương Phàm không tiếp tục nhiều lời để tránh việc quốc quân cảnh giác giống như Thường Lăng.

Nhưng, để Khương Phàm ngoài ý muốn chính là quốc quân không có quá răn dạy kịch liệt gì, mà cười khổ nói:
- Ta rất thất vọng với hoàng thất, bọn hắn đã không còn là hoàng thất đã từng trước kia nữa.

Khương Phàm kích động trong lòng, lập tức nói:
- Nếu như ngài nguyện ý lưu lại, ta sẽ nghĩ biện pháp phối hợp Đan quốc làm chút chuyện.

Nếu như ngài nguyện ý rời khỏi, La Phù sẽ tiếp nhận các ngươi.

- La Phù...!
Quốc quân Đan quốc khẽ nhíu mày.

Hắn chỉ nói là thất vọng, không muốn muốn chạy trốn tới La Phù.

Nhưng...!Quốc quân rất rõ ràng hoàng thất sẽ không dễ dàng tha cho Đan quốc.

Coi như bây giờ tạm thời thỏa hiệp, nhưng tương lai vẫn sẽ dùng thủ đoạn khác đến chế tài!
Coi như bây giờ Nhân Hoàng lựa chọn nhận lầm, nhưng tương lai Lục hoàng tử thì sao?
- Khương Phàm, tên hỗn đản đáng giận!
Lục hoàng tử nhìn qua thân ảnh giữa không trung kia, sắc mặt vô cùng khó coi.


Hỗn đản này là khắc tinh của hoàng thất Lang Gia sao?
Chỗ nào cũng đều có hắn!
Ở khắp nơi phá hư mọi chuyện!
Khó lòng phòng bị!
Sắc mặt Thẩm Đông Sơn càng khó coi hơn, nếu Huyết Ngục đã xuất hiện ở đây mà không có một dấu hiệu nào, chẳng lẽ là Tô Nguyên Minh làm phản rồi?
Thường Ngọc Thư thì sao!
Không có hai vị quốc lão như bọn họ phối hợp, lý do hoàng thất bọn hắn xuất hiện ở nơi này để cho ai giải thích? Ai còn có thể tin tưởng bọn họ!
Bọn hắn rõ ràng chính là người xâm nhập!
Nguy hiểm!
Nhưng...!Không đúng.

Khương Hồng Võ rõ ràng đã bị Ly Hỏa thánh địa bắt đi, Khương Phàm và Huyết Ngục không đi cứu Khương Hồng Võ lại chạy đến nơi đây làm gì?
Bọn gia hỏa này làm việc hoàn toàn không theo lẽ thường sao?
Khương Phàm mang theo quốc quân từ trên cao rơi xuống trong đội ngũ Huyết Ngục.

- Phụ thân!
Thường Lăng kích động chạy tới, dùng sức ôm lấy quốc quân, cứ việc nghĩ nội tâm kiên cường, giờ phút này vẫn không nhịn được mà đỏ hai mắt lên.

- Thường Lăng?
Thẩm Đông Sơn và Lục hoàng tử đều trừng to mắt, tại sao nàng lại ở chỗ này?
Chẳng lẽ Huyết Ngục lúc tiến vào, còn thuận tay cứu được Thường Lăng?
Quan Hoa Vinh chết ở đâu rồi!
- Cửu công chúa đâu?
Thẩm Đông Sơn luống cuống, Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, Đinh Linh Lung, Sở Uyên, Lục Tử Ngâm cũng còn trong tay Thiên Sư tông, Cửu công chúa lại bị khống chế rồi sao?
Vương Liệt chỉ vào Khương Phàm giận dữ mắng mỏ.

- Thường Ngọc Thư quốc lão đâu!
- Ở chỗ này.

Một vị đội viên Huyết Ngục đè ép Thường Ngọc Thư toàn thân đầy máu tươi đi đến phía trước.


Thường Ngọc Thư tóc tai bù xù, chật vật không chịu nổi.

Cả một đời sống an nhàn sung sướng, chưa từng nhận qua loại đau đớn này, mặt đều bóp méo hết cả.

- Quốc quân...!Ngươi muốn nhấc lên chiến tranh trong Đan quốc à...!
Thường Ngọc Thư nhìn thấy vừa muốn giận dữ mắng mỏ, Khương Phàm ở phía trước đã nâng một quyền đánh vào trên miệng hắn.

Răng rắc!
Bảy cái răng vỡ ngay lập tức, máu tươi phun đầy miệng.

- Các ngươi...!
Thường Ngọc Thư mở lớn cái miệng đầy máu tươi.

- Im miệng!
Khương Phàm lại nâng một quyền đánh vào trên bụng Thường Ngọc Thư.

Thường Ngọc Thư sao có thể chịu được nắm đấm của Khương Phàm, thân thể bỗng nhiên cong lại, quỳ trên mặt đất, miệng mở lớn, tròng mắt đều giống như muốn rơi ra tới.

Vương Liệt gầm thét.

- Hỗn đản! Các ngươi đang làm cái gì, mau thả ngài ấy ra!
- Ngươi sợ là một kẻ ngu rồi, gào to hai tiếng thì có thể thả sao? Chặt cho ta!
Khương Phàm phất tay, đội viên Huyết Ngục sau lưng quay người nâng đao, chặt đứt cánh tay bên phải của Thường Ngọc Thư.

- Aaa… !!.

Bình Luận (0)
Comment