Đan Đại Chí Tôn

Chương 595


Khương Phàm triệu tàn đao ra, nhẹ nhàng đụng đụng thân cây Thiết Long cổ thụ, vậy mà lại còn phát ra tiếng kim loại thanh thúy.

Tiểu gia hỏa bị k1ch thích, lập tức vung hai đầu chạc cây ra, muốn cuốn lấy tàn đao.

- Cái này không thể ăn!
Khương Phàm tranh thủ thời gian lấy tàn đao đi, đi tới phía trước Hoá Sinh Bát, để Thiết Long cổ thụ nhìn hắn.

Nếu bắt đầu trưởng thành, liền phải ở chung, bồi dưỡng tình cảm lên.

- Quyền thứ bảy, Yêu Báo Quyền!
- Quyền thứ tám! Huyễn Điêu Quyền!
- Quyền thứ chín! Thương Sư Quyền!
- Quyền thứ mười! Cuồng Viên Quyền!
Khương Phàm trong tiếng thở dài của Đan Hoàng, lần nữa bắt đầu nghiên cứu võ pháp, Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền!
Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền ảo diệu vô tận, mỗi một quyền đều có đặc điểm riêng biệt, có thể độc lập phóng thích, còn có thể liên hợp phát uy.

Khương Phàm muốn trước khi tranh đoạt Võ Hầu, đánh ra Thập Thú Bá Thế Quyền chân chính.

Yêu Báo Quyền, tốc độ chí thượng.

Không chỉ cần phải dẫn dắt linh văn mà cần ý thức khống chế hơn.

Huyễn Điêu Quyền, huyễn tượng mê loạn.

Lấy liệt diễm làm hỗ trợ, lay động ra vô số huyễn ảnh, cuối cùng tinh chuẩn tập kích mục tiêu.


Thương Sư Quyền, ẩn giấu càn khôn.

Hùng sư ngoại hình, sóng âm nội tàng, thời điểm nổ tung, năng lượng cùng thanh triều đồng thời bộc phát.

Cuồng Viên Quyền, cuồng dã vô địch.

Nhu cầu đối với linh lực cực lớn, có thể tại thời khắc phóng thích chủ động cướp đoạt số lượng lớn linh lực trong thân thể, hình thành Cuồng Viên hoàn chỉnh, vung lên song quyền liên tục điên cuồng tấn công.

Khương Phàm đắm chìm trong nghiên cứu thú quyền, cảm xúc chập trùng, nhiệt huyết sôi trào.

Đây mới là thứ hắn muốn.

Sau khi Khương Phàm nghiên cứu tương đối ổn, hắn lại đến Dược sơn Thiên Sư tông thu hồi số lượng lớn dược thảo, chính thức bế quan tu luyện.

Thần huyết mang cho Khương Phàm rất nhiều chỗ tốt, huyết khí bên ngoài Chiến Khu, linh nguyên trong khí hải cũng nhận được tẩm bổ.

Bốn bộ quyền này so với sáu bộ trước đó rõ ràng phức tạp hơn càng khó tu luyện hơn, nhưng ngược lại lúc tu luyện lại có cảm giác nhẹ nhõm, thuận buồm xuôi gió.

Sau sáu ngày!
Kim viêm nóng bỏng sôi trào khắp đỉnh núi, giống như núi lửa đang phun trào, thanh thế to lớn, chiếu thấu màn đêm.

Sâu trong liệt diễm, mười lăm hư ảnh mãnh thú như ẩn như hiện, giống như dục hỏa trùng sinh, bọn chúng sinh động như thật, kim quang lưu chuyển, dã tính lại uy nghiêm, tiếng thú rống hùng hồn vang vọng dãy núi.

Các đệ tử và trưởng lão Thiên Sư tông đều bị bừng tỉnh, đi đến bên ngoài viện, ngắm nhìn phương cạnh góc.

- Đó là nơi Khương Phàm bế quan mà?
- Đó là võ pháp gì sao, hay là vũ khí!
- Đó là thánh pháp Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền của Khương gia! Hắn vậy mà đã có thể sử dụng linh văn khống chế hơn mười con mãnh thú!
- Một con có thể oanh sát chúng ta, đồng thời khống chế mười mấy con, đó là năng lượng gì chứ?
- Không hổ là Thánh linh văn.

Chênh lệch thật xa, trách không được Vô Hồi thánh địa lại lặp đi lặp lại mời hắn.

Những âm thanh rung động sợ hãi than liên tiếp vang lên.

Toàn thân Khương Phàm sôi trào liệt diễm, liên miên bất tuyệt cuốn về phía không trung.

Linh văn trên trán hắn hừng hực chói mắt, một mực nắm trong tay sư Hổ Tượng và chín kim viêm mãnh thú, cùng sáu con Liệp Lang.

Mười lăm con mãnh thú gào thét ở trên không, hung hãn uy mãnh cứ như có được linh hồn mãnh thú thật sự.

Khương Phàm tiếp tục khống chế, khiêu chiến cực hạn của linh văn.

Sau mười phút.

Khương Phàm ngẩng đầu thét dài, mười lăm con cự thú cũng cùng gào thét lên, âm thanh chấn động dãy núi, đạp trên cuồn cuộn liệt diễm cuồng dã lao lên trời.

Linh nguyên gáy to, linh văn nở rộ, mười lăm con mãnh thú ở trên trăm mét không trung kịch liệt va chạm, ù ù điếc tai, cường thế ngưng tụ thành một đầu thú liệt diễm dữ tợn uy nghiêm.


Đầu thú dữ dằn, to như thiên thạch.

Oanh!!
Một tiếng vang thật lớn, rung động cả dãy núi.

Thập Thú Bá Thế Quyền nổ tung ở vị trí năm trăm mét trên không trung, đinh tai nhức óc, liệt diễm cuồn cuộn hơn ba trăm mét.

- Hô...!
Khương Phàm kịch liệt th ở dốc, sắc mặt tái nhợt, sau khi không trung bình tĩnh nhìn, hắn lộ ra một nụ cười.

Đây mới thật sự là Thập Thú Bá Thế Quyền!
- Tiểu gia hỏa, lợi hại không.

Khương Phàm nháy mắt mấy cái với Thiết Long cổ thụ bên trong Hoá Sinh Bát, ăn vào mấy viên đan dược, điều trị huyết khí, bổ sung linh lực.

Thiết Long cổ thụ giống như có ý thức, thân thể méo một chút, bình tĩnh một lát, cho đến khi Khương Phàm lần nữa phóng thích liệt diễm, nghiên cứu võ pháp, nó mới tiếp tục hấp thu Kim Thân Dịch của mình.

Nhưng không đợi hừng đông, có đệ tử vội vã tới đây.

- Khương Phàm sư huynh, có người ở bên ngoài chờ ngươi.

Hắn nói hắn tên Phượng Bảo Nam, ngươi nhất định phải ra ngoài gặp.

- Phượng Bảo Nam?
Khương Phàm nhướn mày, đã nhiều ngày như vậy, còn chưa có rời khỏi La Phù sao?
- Sư huynh muốn gặp không? Bộ dáng hắn rất chật vật.

- Còn rất chật vật?
Khương Phàm thu Hoá Sinh Bát lại, đi đến trước Thiên Sư tông.

Y phục Phượng Bảo Nam tả tơi, tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, con mắt bò đầy tơ máu, dáng vẻ thất hồn lạc phách để Khương Phàm suýt chút nữa không nhận ra được.


Khương Phàm bước nhanh qua.

- Ngươi làm sao?
- Hoa Vị Yêu ta giao cho ngươi đâu?
Giọng Phượng Bảo Nam trầm thấp khàn khàn, con mắt đỏ hồng gắt gao tiếp cận Khương Phàm.

- Hoa Vị Yêu?
Khương Phàm trong lòng hơi hồi hộp một chút, bỗng nhiên có dự cảm thật không tốt.

- Hoa Vị Yêu đâu?
Phượng Bảo Nam đột nhiên nâng tay lên, hung hăng quất vào trên mặt Khương Phàm.

Thanh âm thanh thúy quanh quẩn bên ngoài tông môn trước tờ mờ sáng.

- Hỗn đản! Ngươi làm gì!
Một đám đệ tử giận dữ mắng mỏ, hỗn đản ở đâu ra, cũng dám khiêu khích đại đệ tử tông chủ của bọn hắn.

Khương Phàm đưa tay ngăn lại:
- Ta giao cho Xích Tiêu tông.

- Vì sao? Vì sao?!!
Tiếng Phượng Bảo Nam đột nhiên sắc nhọn, lại tát mặt Khương Phàm một cái.

Khương Phàm không có tránh:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Ta giao hắn cho ngươi! Không phải ngươi nên xử lý sạch sao? Tại sao lại thả đi!.

Bình Luận (0)
Comment