Đan Đại Chí Tôn

Chương 647


Nhưng bạo loạn còn chưa có kết thúc, hắc phong lại từ trên trời giáng xuống, mang theo cương khí như lôi đình, trùng kích liệt diễm, xoắn nát cái hố.

Lửa mượn gió thổi, gió trợ hỏa uy, phía dưới vết nứt lập tức đại loạn.

Trong chủ sào sâu trong địa tầng, Thiên Tinh Nghĩ đều bị bừng tỉnh, nó phát ra tiếng gào rít tức giận.

Đại địa thổ khí mãnh liệt mà ra, thuận con đường ở các nơi, tiếng gào thét lao nhanh, đánh thẳng vào cuồng phong, xua tan liệt diễm.

Bầy kiến tức giận dốc toàn bộ lực lượng, theo thổ khí lao nhanh phóng tới bên ngoài.

- Lại đến đây, mở ra! Đánh xuống phía dưới!
Khương Phàm, Hàn Ngạo quơ hai cánh, ngạnh kháng trọng lực áp chế, liên tiếp phóng thích liệt diễm cùng cuồng phong đợt thứ hai, đợt thứ ba.

Ầm ầm...!
Bầy kiến dốc toàn bộ lực lượng bị tẩy lễ thảm liệt.

Hỏa tinh bạo kích, hỏa vũ sắc bén, lực xuyên thấu đều có thể so với mũi tên sắt, liên miên liên miên oanh sát Lưu Kim Nghĩ.

Thanh (âm thanh) triều tàn phá bừa bãi, kim viêm sôi trào, cuồng phong càng tăng lên càng hỗn loạn.

Giữa cái hố, con đường ở địa tầng đều liên tiếp sụp đổ, bị liệt diễm cuồng phong phá hủy.

Khi càng ngày càng nhiều bầy kiến điên cuồng tuôn ra, Khương Phàm liên tiếp phóng xuất ra mãnh hổ, cự tượng, Liệp Lang các loại thú quyền, điên cuồng phóng thích xuống phía dưới.


Hàn Ngạo ở phía sau không cam lòng, cương khí gào thét, vảy rồng bạo kích, tràn ngập đất trời kêu gọi bầy kiến hỗn loạn phía dưới.

Thiên Tinh Nghĩ ở trong chủ sào rít gào, thúc giục toàn bộ Yêu Nghĩ trong sào huyệt dưới đất giết ra ngoài, xử lý người xâm nhập.

- Khá ổn rồi!
Khương Phàm nhắc nhở Hàn Ngạo mau chóng rời khỏi, thừa dịp liệt diễm cuồng phong còn đang tàn phá bừa bãi, mở thiết lao thanh đồng tiểu tháp ra, đem tộc nhân Tử Phủ đang phát cuồng ở bên trong liên tiếp được phóng thích đi ra.

Từ thiết lao có trọng lực bình thường, đột nhiên xuất hiện tại nơi có trọng lực áp chế hơn một trăm lần, bọn hắn vội vàng không kịp chuẩn bị, toàn bộ đánh tới địa tầng hỗn loạn, kêu thảm nằm nhoài trong liệt diễm, cuồng phong.

- Mau trốn đi! Nơi này là tổ kiến!
Khương Phàm hô lớn một tiếng, chống đỡ trọng áp gấp trăm lần, điên cuồng huy động hai cánh, chạy trốn về phía không trung.

- Tổ kiến? Tổ kiến dưới mặt đất?
- Khương Phàm, tên hổn đản ngươi, ngươi đem ném chúng ta tới nơi này làm đồ ăn sao?
Các tộc nhân Tử Phủ quá sợ hãi, dốc hết toàn lực chống thân thể lên, ngưng tụ Tử Hồn Đao ác chiến với bầy kiến.

Liên tiếp hỗn loạn, rốt cuộc cũng đã chọc giận Thiên Tinh Nghĩ bên trong địa tầng, nó rít gào lên rồi rời khỏi chủ sào, tự mình xông ra ngoài.

Đầu lĩnh đã xuất hiện, bầy kiến phía ngoài toàn bộ điên cuồng lên, nhào về phía tộc nhân Tử Phủ.

- Thật là đi rồi? Khương Phàm coi như có chút bản sự.

Cơ Lăng Huyên xuất hiện từ bên trong địa tầng, phóng xuất ra ba bộ Bất Diệt Kim Thân, đi theo nàng tiềm nhập vào chủ sào Thiên Tinh Nghĩ.

Chủ sào rất rộng rãi, vách đá bằng phẳng sắc lạnh, nhìn vô cùng cứng rắn.

Một gốc linh chi cỡ lớn đang ở chính giữa chủ sào, tỏa ra tia sáng mỹ lệ kỳ dị, còn tung bay thuốc bột giống như bụi mù.

Linh chi giống như là cây già, sinh trưởng số lượng lớn sợi rễ, trải rộng chủ sào, vung vào trong vách đá cứng rắn.

Không thể tưởng tượng nổi.

Đây là linh chi sao?
Cơ Lăng Huyên nói thầm một câu, bắt lấy linh chi liền muốn rời khỏi, kết quả lại không có bắt động được.

Linh chi giống như là một pho tượng, vô cùng nặng nề.

Cơ Lăng Huyên kinh ngạc, ngưng tụ trường đao kim loại sắc bén, chém về phía dưới đáy linh chi.

Nhưng...!
Keng!!

Linh chi lại cứng như sắt thép, chẳng những không bị chém đứt, ngược lại khi va chạm lại phát ra tiếng oanh minh điếc tai.

- Cái này sao có thể?
Sắc mặt Cơ Lăng Huyên hơi biến đổi, lực lượng của mình rõ ràng là mạnh nhất, vậy mà lại chém không đứt một gốc linh chi?
- Lại lần nữa!
Cơ Lăng Huyên hít một hơi, hai tay nắm chắc đao kim loại, toàn lực bổ về phía linh chi.

Linh chi oanh minh, kéo theo chủ sào đều đang lay động, nhưng vẫn là không nhúc nhích tí nào, nhưng ngay cả vết tích cũng đều không có.

- Không thể nào, khẳng định là có vấn đề.

Cơ Lăng Huyên cẩn thận quan sát linh chi, rất nhanh đã chú ý tới sợi rễ.

Số lượng những sợi rễ này quá nhiều, mà linh chi bình thường nào có sợi rễ gì.

Có thể là linh chi nương tựa theo sợi rễ, cùng địa tầng xâu chuỗi ở một chỗ.

- Thử một chút!
Cơ Lăng Huyên vung đao kim loại lên, toàn lực chém về một sợi rễ.

Sợi rễ rất cứng rắn, cũng chấn khởi tiếng kim loại chói tai, nhưng rõ ràng đã để lại vết tích.

- Toàn bộ động cho ta, chặt đứt sợi rễ!
Cơ Lăng Huyên thét lên ra lệnh ba bộ Bất Diệt Kim Thân khác, lựa chọn một sợi rễ, toàn lực chém vào.

Thương thương thương...!
Tiếng va chạm kịch liệt quanh quẩn chủ sào, cũng chấn động cả vách đá.

Thiên Tinh Nghĩ giết tới bên ngoài, đang muốn chỉ huy bầy kiến phối hợp hành động, liên hợp giảo sát người xâm nhập, lại nghe được sâu trong địa tầng dày đặc tiếng oanh minh.


Nó không lo được chém giết ở phía ngoài, lập tức lo lắng phóng tới chủ sào sâu trong địa tầng.

- Đừng có ngừng! Nhanh nhanh nhanh!
Cơ Lăng Huyên điên cuồng chém vào sợi rễ, bình quân đều là mười đao ở hai bên, mới có thể chém đứt một sợi.

Cũng may ba có bộ Bất Diệt Kim Thân phối hợp, sợi rễ liên tiếp tách ra, tia sáng mỹ lệ cường thịnh của linh chi rốt cuộc cũng bắt đầu ảm đạm.

Khi Cơ Lăng Huyên chặt đứt hơn phân nửa thời điểm, bên ngoài chủ sào liền truyền đến Thiên Tinh Nghĩ gào rít.

- Ngăn nó lại!
Cơ Lăng Huyên hét lớn, ngưng tụ lại tàn đao cứng cỏi, sử dụng lực lượng toàn thân, bổ vào bên trên linh chi.

Keng!
Độ cứng linh chi đã giảm lớn, theo tiếng vang mà đứt.

Rống...!
Thiên Tinh Nghĩ phát ra tiếng gào thét như dã thú, chấn vỡ con đường, nhào vào chủ sào, đối diện vừa vặn đụng phải ba bộ Bất Diệt Kim Thân.

- Bạo!
Cơ Lăng Huyên dứt khoát dẫn nổ ba bộ Bất Diệt Kim Thân.

Bất Diệt Kim Thân không có biểu hiện, không có ý thức, nhận lấy chỉ lệnh liên tiếp sải bước phóng tới Thiên Tinh Nghĩ..

Bình Luận (0)
Comment