Đan Đại Chí Tôn

Chương 694

Ngu Khuynh Thành ngồi liệt ở nơi đó, ánh mắt hoảng hốt, khó có thể tin.

- Kết thúc?

Hàn Ngạo, Lý Dần, cùng bọn người Liễu Như Yên cũng đều có chút cảm giác hoảng hốt không cách nào nói rõ.

Võ Hầu đời đầu tiên, cứ như vậy ra đời?

Lại là Khương Phàm!

Lâm Thiên Lộc, Bạch Nguyệt đều trao đổi ánh mắt.

Võ Hầu đời đầu tiên tại Vương Quốc Hắc Ám, thuộc về Khương Phàm? Thuộc về Vô Hồi thánh địa?

Chẳng phải là mang ý nghĩa, Vô Hồi thánh địa có được quyền lợi tùy tiện chi phối Hỗn Độn Tử Phủ, Chí Tôn Kim Thành, thậm chí Đại Tự Tại điện hay sao?

Đây là nằm mơ sao?

Nếu như Thánh Chủ biết tin tức này...

Hướng Vãn Tình đã đợi lại đợi, sau khi liên tục xác nhận, lộ ra nụ cười sáng rỡ:

- Lần thi đấu khiêu chiến Võ Hầu này chính thức kết thúc, người thắng trận cuối cùng, Khương Phàm!

Ù ù!

Đài cao oanh minh, lan tràn ra tầng tầng cầu thang, từ chỗ cao một mực ngả vào diễn võ trường.

Hướng Vãn Tình giẫm lên thềm đá, dáng dấp yểu điệu đi đến diễn võ trường, dáng người thướt tha, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, để mấy vạn nam tử toàn trường tim đập thình thịch, cũng làm cho vô số nữ tử ảm đạm phai mờ.

Phần vận vị này, loại khí chất này, cái phong tình này, cho dù là thiếu nữ xinh đẹp thanh xuân tịnh lệ cũng đều có mấy phần hâm mộ.

- Thi đấu khiêu chiến Võ Hầu, người thắng trận cuối cùng, Khương Phàm! Võ Hầu đời đầu tiên của Vương Quốc Hắc Ám, Khương Phàm!

Hướng Vãn Tình đi đến lôi đài, tay ngọc thon thon nắm chặt cổ tay Khương Phàm, giơ lên cao cao, biểu hiện ra với toàn trường.

Bầu không khí lại lập tức sôi trào trong nháy mắt, mặc dù vừa mới náo ra chút trò cười, nhưng cuối cùng Khương Phàm vẫn đứng vững, thắng được thắng lợi cuối cùng nhất.

- Võ Hầu! Võ Hầu!

- Võ Hầu, Khương Phàm!

Toàn trường reo hò, bầu không khí tăng vọt.

Rốt cuộc Vương Quốc Hắc Ám cũng sinh ra Võ Hầu đời đầu tiên, đây cũng không phải là hư danh, đây mới thực sự là biểu tượng của thực lực, càng mang ý nghĩa quyền lợi!

Hướng Vãn Tình tiếp tục tuyên bố trong bầu không khí cao vút này.

- Dựa theo quy củ thi đấu khiêu chiến Võ Hầu, Hỗn Độn Tử Phủ, Chí Tôn Kim Thành, Vô Hồi thánh địa, còn có Đại Tự Tại điện, sẽ đưa cho Khương Phàm một khối Bất Tử Thiên Bia. Từ hôm nay trở đi, cho đến chết, Khương Phàm có thể vào bất cứ lúc nào, dưới bất kỳ tình huống gì, bằng vào bất cứ một khối Bất Tử Thiên Bia nào, hiệu lệnh chủ nhân đối ứng. Chủ nhân nhất định phải vô điều kiện tiếp nhận Bất Tử Thiên Bia hiệu lệnh, cũng không tiếc bất cứ giá nào phối hợp bất kỳ yêu cầu gì của Khương Phàm. Nhưng, giới hạn chỉ một lần. Việc này, do Đại Tự Tại điện chứng kiến, cũng nhắc nhở chấp hành.

- Vì để ngăn ngừa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Đại Tự Tại điện sẽ tặng cho Khương Phàm một kiện Hồn khí đặc biệt, có thể bảo hộ linh hồn Khương Phàm, cũng có thể ghi chép lại thời điểm Khương Phàm gặp phải chuyện ngoài ý muốn mà chết, sẽ ghi lại hết thảy sự kiện phát sinh xung quanh hắn.

- Nếu như Hồn khí ghi chép có liên quan với Hỗn Độn Tử Phủ, Chí Tôn Kim Thành, thậm chí Vô Hồi thánh địa, Đại Tự Tại điện sẽ tự mình chấp hành trừng trị.

Hứa Vãn Tình vừa nói, đôi mắt sáng tỏ lại cường điệu nhìn về phía Hỗn Độn Tử Phủ, Đại Tự Tại điện.

Nói bóng gió, không cần mưu toan xử tử Khương Phàm đến giải trừ hạn chế của Bất Tử Thiên Bia.

Bầu không khí thoáng trở nên quái dị, mặc dù nghe rất phấn chấn lòng người, nhưng tế phẩm đó, rõ ràng Đại Tự Tại điện đã mang theo vài phần cảnh cáo thậm chí uy hiếp.

Đại Tự Tại điện giám sát như thế nào, nếu như nhắc nhở, thì trừng trị như thế nào?

Hỗn Độn Tử Phủ cùng Chí Tôn Kim Thành ở thế giới bên ngoài rất có thể đạt tới vấn đề hoàng tộc, đồng thời phân thuộc ở địa vực hoàn toàn khác, càng có được lực ảnh hưởng không thể lường được.

Chẳng lẽ Đại Tự Tại điện ở bên ngoài thế giới còn có thân phận càng đặc biệt hơn?

Hướng Vãn Tình tiếp tục tuyên bố:

- Dựa theo giao dịch giữa Khương Phàm và Hỗn Độn Tử Phủ, từ hôm nay trở đi Ngu Khuynh Thành chính thức trở thành Chiến Nô của Khương Phàm, vĩnh viễn không được thay đổi. Để cam đoan hiệp nghị chủ nô tiếp tục hữu hiệu, Khương Phàm và Ngu Khuynh Thành sẽ ký kết linh hồn huyết khế tại Đại Tự Tại điện. Sau này, chỉ cần một cái ý nghĩ của Khương Phàm, linh hồn Ngu Khuynh Thành liền sẽ nhận khống chế tương ứng, ví dụ như tra tấn, tước đoạt, thậm chí là... Biến mất...

Sắc mặt Ngu Khuynh Thành đã trắng bệt, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía sương phòng Hỗn Độn Tử Phủ.

Nhưng hai cường giả mặc huyết bào đã chạy tới trước mặt nàng, không đợi Hỗn Độn Tử Phủ làm ra phản ứng gì, đã cuốn nàng đi, biến mất không còn bóng dáng.

- Đáng chết!

Ngu Thiên Đạo tức giận, nhưng không có xúc động.

Căn cứ điều tra của bọn hắn, lúc trước Đại Tự Tại điện đã bí mật điều tới rất nhiều cường giả, không tiếc mọi thứ duy trì trật tự thi đấu khiêu chiến Võ Hầu, thời điểm này gây sự sẽ chỉ tự rước lấy nhục.

- Chẳng lẽ chúng ta phải nhịn như thế?

Trong sương phòng Hỗn Độn Tử Phủ, tất cả tộc nhân đều dùng sức nắm chặt nắm đấm.

Bọn họ cũng đều biết Đại Tự Tại điện không đơn giản, ở bên ngoài có lực ảnh hưởng kinh người, nhưng bọn hắn thực sự không cam tâm cứ bị khống chế như vậy.

Dù là chỉ là cơ hội điều động một lần!

Bọn hắn chính là hoàng tộc, hoàng tộc cao cao tại thượng, há có thể bị người khác sai sử, lại còn là một tên tiểu tử thánh địa.

- Nhịn!

Ngu Chính Hùng trầm giọng quát tháo.

Việc đã đến nước này, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống, sau đó lại nghĩ biện pháp khác ứng phó.

Hướng Vãn Tình nắm lấy Khương Phàm tay, cười nhẹ nhàng hỏi:

- Bây giờ đến phiên Võ Hầu chúng ta, có gì muốn nói hay không?

- Đại Tự Tại điện xác định có thể giám sát bọn hắn?

- Đương nhiên có thể!

- Nếu ta là bị bọn hắn giết chết thật, các ngươi xử lý như thế nào?

Khương Phàm không chút khách khí mà hỏi một câu, để vô số người âm thầm nhếch miệng, ngươi thật là dám nói.

- Nghiêm trị!

- Làm sao nghiêm trị?
Bình Luận (0)
Comment