Đan Đại Chí Tôn

Chương 798

- Tên là Hỗn Độn, là nguyên lực vạn vật. Nó là một trong những Thần Hỏa xuất hiện sớm nhất giữa thiên địa, cũng là Thần Hỏa sinh ra nhiều hỏa diễm nhất. Dùng để luyện đan, có thể giao phó khí tức đặc biệt cho đan dược, nghe nói còn có rất lớn tỷ lệ để phẩm chất đan dược thăng hoa. Dùng để luyện chế vũ khí, cũng sẽ giao phó uy lực Hỗn Độn nhất định cho vũ khí.

- Ta có thể khống chế không?

Toàn thân Khương Phàm sôi trào nhiệt huyết.

Rung động, kích động, chờ mong.

- Rất đáng tiếc là không thể.

- Vì sao?

- Nó sắp dập tắt.

- Không phải nó đang đốt rất tốt sao?

- Thứ ngươi nhìn thấy bây giờ chỉ là huyễn ảnh còn sót lại của nó, là thời khắc huy hoàng rực rỡ nhất của nó.

- Thứ ta nhìn thấy chỉ là huyễn tượng?

Khương Phàm khẽ giật mình, nhắm lại hai mắt, một lần nữa quan sát, một lần nữa cảm nhận.

Quang ảnh vẫn rung động như vậy, để linh lực toàn thân đều đang xao động.

Nhưng, suy nghĩ kỹ một chút, nếu như tràng cảnh có thể rung động như thế, linh lực xao động cũng không sẽ chỉ như vậy.

- Hỗn Độn Nguyên Hỏa mặc dù rất nhanh sẽ dập tắt, nhưng hẳn là còn còn sót lại hỏa chủng yếu ớt, nếu không sẽ không chống đỡ nổi hình ảnh như thế này, ngươi xuống dưới thử một chút đi. Nếu như còn có thể dùng, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh có thể thức tỉnh hỏa nhãn thứ hai.

- Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh tổng cộng có chín vòng xoáy, tương ứng với chín loại Thánh Hỏa. Chín loại Thánh Hỏa tề tụ liền có thể phóng thích toàn diện uy thế của Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.

- Nhưng Thánh Hỏa chỉ là trụ cột, nếu như có thể dùng Thần Hỏa, uy lực khẳng định càng mạnh.

Đây cũng là nguyên nhân Đan Hoàng một mực không có nhắc nhở Khương Phàm thức tỉnh hỏa diễm thứ hai.

Hắn chờ mong Khương Phàm có thể gặp được hỏa diễm càng đặc thù, đến xứng đôi với Chu Tước Chi Hỏa mà Khương Phàm dùng để thức tỉnh Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh —— Diệt Thế Phần Thiên Viêm.

- Cùng đi, phá vỡ bình chướng.

Khương Phàm tế ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, vung ra toàn lực, hung hăng đánh tới bình chướng nhìn như không thể phá vỡ.

Ầm ầm!

Bình chướng oanh minh kịch liệt, ánh sáng cuồn cuộn, giống như đại dương mênh mông chập trùng, tràng diện rung động mà khủng bố.

Nhưng, cảnh tượng khủng bố, năng lượng lại không có bao nhiêu.

- Đổi ta đến! Thánh Nhân Quả, lại là Thần Binh, ngươi đơn giản chính là vật biểu tượng của Điểu gia ta!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu kích động bay lên không, liền muốn đâm xuống.

Nhưng, bình chướng sau khi kịch liệt nhấc lên đã trực tiếp sụp đổ, liên miên chôn vùi, lại im ắng biến mất.

- Phá được rồi? Ha ha, tới, tới, Thần Binh của ta, ta...

Hỏa Diễm Huyễn Điểu kích động, huy động liệt diễm liền muốn phóng tới phía dưới.

Nhưng, sau khi biến mất, phía dưới lại là một màu đen kịt.

Nào có sóng cả, nào có đỉnh lô nguy nga, nào có Thần Binh.

- Xảy ra chuyện gì? Ta hoa mắt rồi sao?

Hỏa Diễm Huyễn Điểu dùng sức nhắm lại hai mắt, khó có thể tin được mà nhìn phía dưới, hoảng hốt một lát, lại nhắm mắt lại:

- Chờ một lát, con mắt ta có chút vấn đề, chậm rãi.

- Đừng chậm, thứ chúng ta nhìn thấy chính là huyễn ảnh.

Khương Phàm nhìn không gian đen như mực, ít nhiều có chút thất lạc.

Nhưng, khi bình chướng hoàn toàn tiêu tán, trong chốc lát, tia sáng lại đột nhiên nở rộ một lần nữa, quét sạch Khương Phàm cùng Hỏa Diễm Huyễn Điểu, tràn qua địa tầng nặng nề, xông ra núi cao đổ sụp, dội thẳng mấy vạn mét lên trời cao.

Giống như là phóng thích sau cùng, lại như là lưu luyến sau cùng.

Ánh sáng cuồn cuộn, rọi khắp mấy trăm dặm sơn hà.

Uy thế vô biên khiến cho vạn dặm Vĩnh Hằng Thánh Sơn sợ hãi.

Trong quang hải mênh mông, liệt diễm đang phập phồng, tòa đỉnh lô nguy nga khổng lồ kia nâng giơ cao lên giống như Thương Thiên, rung động lòng người. Phảng phất Thượng Cổ Thần Linh xuất hiện, uy thế vô tận, nghiêm nghị dân chúng.

Năm thanh Thần Binh vờn quanh ở hai bên.

Ánh sáng thông thiên đạt địa, giống như Cự Long cuộn quanh trụ trời, giống như Tinh Hà diệu Cửu Châu, giống như Thần Hoàng hét to vói dân chúng, giống như con đường Sinh Tử nghịch loạn luân hồi, giống như núi lớn vạn cổ ngăn chặn thời không.

Uy thế không cách nào nói rõ, tràn ngập tại mênh mông Vĩnh Hằng Thánh Sơn, đánh thẳng vào mỗi một một sinh linh.

Bất luận là Yêu thú bình thường hay là hung cầm mãnh thú đang ngủ say, ngay cả những người lịch luyện, thám hiểm ở các nơi, đều tại thời khắc này phóng tới núi cao, nhìn về ánh sáng phương xa.

Rung động, điên cuồng, dần dần hiện lên ở trên mỗi gương mặt, lắc lư trong mỗi ánh mắt.

- Đó là nơi chúng ta rời khỏi?

- Đó là nơi Vạn Linh Huyết Thụ kiếp trước trấn thủ?

Bọn người Lan Nặc rung động nhìn qua quang ảnh bàng bạc gần ngay trước mắt.

- Theo ta đi qua.

Tô Thiên Tịch cuốn bọn người Tô Triệt lên, yêu khí cuồn cuộn khắp trời cao, như cự thú Hoang Cổ thức tỉnh, tràn ngập khí thế rung động, hắn dậm chân phóng tới, một bước ba ngàn mét, cho đến khi lao ra ngoài ngàn dặm.

Rống!!

Núi cao lay động, mặt đất sụt lún, vết nứt lan tràn.

Một con Bát Tí Ác Viên toàn thân bao trùm nham thạch cùng rêu xanh thật dày, từ bên trong địa tầng leo ra, thân cao ba trăm mét, cuồng lực ngập trời, con mắt giống như huyết hà nhìn hằm hằm phương xa, một con mắt dọc trên trán chậm rãi mở ra, khí tức hủy diệt như Cửu Thiên Lôi Đình.

Tại đỉnh Vĩnh Hằng Thánh Sơn, kim quang nở rộ, giống như mặt trời lên không, rọi khắp vài trăm mét đất trời.

Một con Kim Sí Đại Bằng giương cánh ba ngàn mét, ánh sáng cuồn cuộn, hung uy vô biên, hai con mắt như Thần Linh, bễ nghễ tám phương, quan sát dân chúng. Nó vỗ cánh một kích, cuồng phong gào thét, thiên khung vỡ nát, mang theo khí tức cái thế, nhào về phía đỉnh lô Thần Binh sôi trào phương xa.

Ngay sau đó, Kỳ Lân Thú, Cự Phong Long, Khổng Tước các loại, số lượng lớn các bá chủ Vĩnh Hằng Thánh Sơn, từ lãnh địa của riêng mình xuất hiện, phảng phất Chư Thần tề tụ, sôi trào khí thế khủng bố vô biên vô tận, chạy tới cùng một phương hướng.

Khi ánh sáng tiêu tán, luyện binh tràng trở lại với bóng đêm, duy chỉ có tòa đỉnh lô nguy nga như núi kia còn tỏa ra tia sáng yếu ớt.
Bình Luận (0)
Comment