Đan Đại Chí Tôn

Chương 808

- Ngươi gọi là cao cao tại thượng, ngươi gọi là bá vương Yêu tộc, tuy nhiên lại chỉ là say mê bản thân trong không gian thu hẹp này!

- Trong mắt ta ngươi không hề tôn quý, không có bất kỳ uy nghi gì, ngươi chính là một con Ngũ Thải Điểu đáng thương, một kẻ nhận bi kịch nguyền rủa. Ngươi là như vậy, con của ngươi cũng như vậy! Ngươi đời đời kiếp kiếp đều như vậy! Lão tử không sợ chết, đến đây, giết ta đi! Các ngươi cũng ở lại nơi này mục nát đi!

Bành!

Ánh sáng ngũ sắc kinh khủng đập vào mặt, toàn thân Khương Phàm nổ tung, máu tươi vẩy ra, từ trên cao đánh tới mặt đất.

Khổng Tước Ngũ Sắc hóa thân hình người, từ trên trời giáng xuống, tia sáng lộng lẫy, nàng ở trên cao nhìn xuống Khương Phàm cả người là máu, bên trong ánh mắt lạnh như băng hiện ra cường quang giống như vòng xoáy.

Khương Phàm miệng đầy máu tươi, suy yếu thở dốc, nhưng ánh mắt càng ngày càng lăng lệ:

- Đừng tưởng rằng mình thông minh, ngươi có thể nhìn thấu ta, ta cũng có thể nhìn thấu ngươi. Ngươi muốn vây chết ta ở đây, nuôi đến Sinh Tử cảnh, xóa đi ký ức, vĩnh viễn hóa thân thành Chu Tước, khốn kiếp, ngươi nghĩ hay lắm, lão tử cho dù chết, cũng sẽ không thuận theo mong muốn của ngươi.

Tiểu Khổng Tước bị Khương Phàm gào thét cùng dữ tợn hù dọa, co quắp ở trên vai mẫu thân, cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn.

Khổng Tước Ngũ Sắc lạnh lùng nhìn Khương Phàm, tay phải mảnh khảnh từ từ giữ chặt, khí tức sắc bén lại đáng sợ vờn quanh tại đầu ngón tay.

- Đến đây, giết chết ta đi!

Khương Phàm đang muốn dữ tợn hét lớn, một thanh âm thô cuồng chấn động dãy núi.

- Khổng Tước Ngũ Sắc! Lúc nào lại nuôi một con người làm sủng vật rồi, đổi khẩu vị rồi sao?

Bát Tí Ác Viên từ đằng xa xông lại, đạp tan núi cao, bay lên không mấy ngàn thước, ầm vang rơi vào trong phế tích, nhấc lên mênh mông khí lãng.

Thân cao ba trăm mét, cường tráng thẳng tắp, tám cánh tay mỗi cái vượt qua trăm mét, cơ bắp như lão long quay quanh, phảng phất có thể xé rách bầu trời. Hai mắt sáng đỏ, hiện ra hung quang, mắt dọc trên trán giống như linh hồ kinh khủng, khuấy động khí tức hủy diệt.

- Nơi này không có chuyện của ngươi.

Giọng Khổng Tước Ngũ Sắc lạnh lẽo.

- Phía dưới có bảo vật xuất thế, ngươi lại ở nơi này chơi, ha ha...

Bát Tí Ác Viên cười lạnh hai tiếng, thả người nhảy xuống động sâu.

- Phía dưới có cái gì?

Khổng Tước Ngũ Sắc lạnh lùng nhìn Khương Phàm.

- Ông trời chuẩn bị mộ phần cho ngươi.

Một tiếng vang trầm, tia sáng ngũ sắc bạo kích Khương Phàm, đánh hắn máu me khắp người, nện ở trong phế tích.

Khổng Tước Ngũ Sắc cuốn lên Khương Phàm nửa chết nửa sống, hóa thân thành yêu, xuyên qua mấy ngàn mét sâu hố sâu, giáng lâm xuống Luyện Binh tràng.

Sau khi các bá chủ lặp đi lặp lại nghiên cứu luyện binh lô, không hề phát hiện được thứ gì, nhưng bọn chúng đều mơ hồ cảm giác nơi này trước đó hẳn là có rất nhiều thứ.

- Là ai phát hiện nơi này trước?

Kim Bằng giống như một vị Thần Linh cường đại, bễ nghễ toàn trường.

- Là ai!

Kỳ Lân Thú tràn ngập hung uy kinh khủng, mang đến cho bọn người Tô Triệt xa xa áp bách cực lớn.

- Di Lạc cổ địa!

Khương Phàm lau máu tươi trên khóe miệng, mệt mỏi đứng lên.

- Khổng Tước Ngũ Sắc, khẩu vị của ngươi thay đổi rồi, cũng bắt đầu nuôi con người làm chiến sủng sao?

Kim Bằng ánh mắt lạnh lùng xuyên thấu qua cường quang ngũ sắc, thấy được Khương Phàm.

- Khương Phàm?

Bọn người Tô Triệt thật bất ngờ, tiểu tử này làm sao cưỡi lại Khổng Tước Ngũ Sắc đến đây?

Khương Phàm tiếp tục hô to:

- Người của Di Lạc cổ địa đang truy tìm Vạn Linh Huyết Thụ, ngoài ý muốn phát hiện ra nơi này.

- Vạn Linh Huyết Thụ?

Các bá chủ đồng loạt nhìn về phía Khương Phàm, ánh mắt kinh khủng giống như là thần binh lợi nhận, để cho linh hồn người ta đều sợ hãi.

Ngay cả Khổng Tước Ngũ Sắc cũng ngoài ý muốn.

Khương Phàm đứng bên trong cường quang hô to:

- Ngàn lần chính xác! Là Vạn Linh Huyết Thụ! Bọn hắn phát hiện ra nơi này, bắt đi Vạn Linh Huyết Thụ, còn muốn giết ta, che giấu tin tức.

Cự Phong Long nhấc đầu rồng lên, long ngâm kinh thiên:

- Tiểu gia hỏa, ngươi biết Vạn Linh Huyết Thụ?

Khương Phàm nói:

- Là chính bọn hắn nói. Mầm cây kia có thể sử dụng rễ cây đi di chuyển, trên đỉnh đầu còn có một quả trái cây màu đỏ như máu.

- Vạn Linh Huyết Thụ trùng sinh rồi?

- Ba ngàn năm, vậy mà nó lại trùng sinh tại lúc này.

- Năm đó nó căn bản cũng không có chết.

- Vạn Linh Huyết Thụ tuyệt đối không thể trưởng thành.

Các bá chủ nhao nhao hét lên dầy giận dữ, con mắt to lớn càn quét trong bóng đêm.

Khổng Tước Ngũ Sắc cảnh cáo Khương Phàm:

- Ngươi phải phụ trách vì mỗi câu nói ngươi, nếu có nửa câu hư giả, không ai có thể giữ được ngươi.

- Chính là Di Lạc cổ địa, chính là Vạn Linh Huyết Thụ.

- Người đâu?

- Sớm chạy rồi! Hẳn là chạy về lãnh địa của bọn hắn.

Khương Phàm vừa nói xong, Kỳ Lân Thú nhấc lên lôi triều đầy trời, là kẻ đầu tiên xông ra khỏi luyện binh tràng dưới mặt đất.

Cự Phong Long, Bát Tí Ác Viên các loại liên tiếp khởi hành.

Ngay cả Tô Thiên Tịch đều ném bọn người Tô Triệt, theo sát xông ra ngoài.

Nhưng...

Khi bọn hắn một lần nữa trở về mặt đất, cường giả Di Lạc cổ địa cũng lần theo tia sáng nở rộ trước đó chạy tới nơi này, vừa vặn tiếp nhận một đoàn người Lan Nặc đang thoát khỏi.

- Chúng ta đã đạt được Vạn Linh Huyết Thụ, đi mau!

Lan Nặc không lo được giải thích, lập tức thúc giục vị cường giả kia.

- Vạn Linh Huyết Thụ? Nó trùng sinh rồi?

Cường giả tóc trắng xoá lập tức bay lên không, bằng tốc độ nhanh nhất phóng tới Thánh Sơn.

Rống!

Bát Tí Ác Viên phát ra tiếng gào thét chấn thiên động địa, đạp tan mặt đất, phóng lên tận trời, đuổi tới.

- Để lại Vạn Linh Huyết Thụ, các ngươi không gánh nổi!

Kỳ Lân Thú sôi trào lôi đình, lướt qua bầu trời, ngay sau đó Khổng Tước Ngũ Sắc và những tên còn lại cũng đều đuổi theo.

Lúc này, còn có số lượng lớn bá chủ Yêu tộc đang đuổi tới nơi này, thanh thế kinh khủng như muốn đạp nát vạn dặm sơn hà này, cũng mang đến áp bách to lớn cho những người đang lịch luyện khác.

Khi chúng nó nhìn thấy bọn Kim Bằng đang cùng một phương xông, mặc dù không rõ tình huống, nhưng cũng oanh oanh liệt liệt đi theo.

Khương Phàm lấp lóe ánh mắt, thừa dịp tất cả lực chú ý của Khổng Tước đều ở phía trước, hắn đột nhiên bay lên không, nhanh chóng thoát khỏi.

Khổng Tước quay đầu lườm Khương Phàm một chút, ánh mắt rất lạnh, nhưng không có đuổi theo, tiếp tục xông đến Thánh Sơn.
Bình Luận (0)
Comment