Đan Đại Chí Tôn

Chương 826

Càng làm cho bọn hắn rung động là, sâu trong mỗi tán cây đều có một kén cây giống như trái tim đang cuộn trào nhảy lên, ánh sáng chói mắt giống như từng mặt trời nhỏ.

- Ngũ Hành Thụ!

Dạ An Nhiên chấn kinh đến hoảng hốt.

Giống như đều có thể rõ ràng nghe được huyết dịch đang chảy xuôi trong cơ thể mình, nghe được cả tiếng trái tim đang đập.

Rất có thể chính là Ngũ Hành Thụ!

Một gốc Ngũ Hành Thụ hoàn toàn chín muồi!

Khó trách mầm non Ngũ Hành trong khí hải lại xao động như vậy.

- A?

Tiêu Phượng Ngô đột nhiên cảm giác khí hải bên trong đan điền nhấc lên gợn sóng, Đại Hoang Ấn đang yên lặng vậy mà đã thức tỉnh, từng luồng uy thế thần bí lại mênh mông khuấy động khuếch tán về toàn thân.

Cơ Lăng Huyên và Thương Hàn Nguyệt cũng đều ngạc nhiên khi cảm nhận được tình huống của Đại Hoang Ấn, giống như cự nhạc lao ra biển lớn, khuấy động khí hải nhấc lên mãnh liệt, trùng kích kinh mạch toàn thân đều đang lóe lên tia sáng.

Thổ nguyên lực, Thủy nguyên lực, Kim nguyên lực giữa thiên địa, đều nhận được dẫn dắt, không ngừng liên tục hội tụ tới bọn hắn.

Bọn hắn nhắm mắt lại, tuỳ tiện hưởng thụ.

Những năng lượng này quá tinh khiết, không chỉ gần như phong phú ở kinh mạch, ở khí hải, còn giống như đang gột rửa kinh mạch, linh hồn.

Năng lượng càng ngày càng mãnh liệt, biến thành mê vụ, biến thành linh dịch, bao phủ lấy bọn hắn.

Đại Hoang Ấn trong khí hải toàn diện khôi phục, tham lam thôn phệ lấy linh lực chí thuần tuyệt thế hiếm thấy.

- Cơ duyên.

Lâm Nam rung động nhìn bọn hắn.

Có thể kích thích Đại Hoang Ấn chủ động thức tỉnh, có thể tưởng tượng được năng lượng có bao nhiêu kỳ diệu, cũng có thể tưởng tượng được sẽ mang đến cho bọn người Tiêu Phượng Ngô thay đổi phi phàm.

- Bây giờ có phải chúng ta nên xông tới hay không?

Hàn Ngạo nhìn về phía Dạ An Nhiên, không kịp chờ đợi muốn nhìn kén cây bên trong tán cây là cái gì.

Kim Hầu, Đao Hoàng, Lâm Nam cũng đều nhìn về phía nàng.

Mảnh thế giới thần bí này khẳng định phủ bụi tại đáy hồ vô số năm tháng, ngay cả các lão yêu trong Thánh Sơn cũng không biết.

Bọn hắn có thể may mắn như vậy, đương nhiên là bởi vì Ngũ Hành Thụ trong cơ thể Dạ An Nhiên viên kia chỉ dẫn. Cho nên tình huống cụ thể phía dưới là như thế nào, Dạ An Nhiên rõ ràng nhất.

- Các ngươi ở lại đây, chỉ hấp thu linh lực, chớ lộn xộn, ta đi xuống nhìn trước.

Dạ An Nhiên có thể rõ ràng cảm nhận được sự cường đại phía dưới Ngũ Hành Thụ, cũng có thể là đã sinh ra linh trí.

Nó có thể chỉ dẫn mình đến, tiếp nhận mình, chưa chắc sẽ cho phép những người khác tới gần.

- Chúng ta chờ cô.

Sau khi Hàn Ngạo buông Dạ An Nhiên xuống, hắn rơi xuống trên núi cao bên cạnh.

Cơ Lăng Huyên, Tiêu Phượng Ngô, Thương Hàn Nguyệt, cũng đều chạy đến đỉnh núi, tiếp tục hấp thu năng lượng trong thiên địa, tư dưỡng Đại Hoang Ấn.

Bọn hắn đều có cảm giác kỳ diệu, Đại Hoang Ấn giống như muốn bắt đầu dung hợp cùng bọn hắn.

Đây đúng là cơ duyên!

Chính là đột nhiên như vậy! Chính là vui mừng như vậy!

Một mình Dạ An Nhiên nhảy vào trong vòng xoáy năng lượng khổng lồ phía dưới.

Vòng xoáy mãnh liệt cuồn cuộn chủ động mở rộng một con đường, tiếp dẫn Dạ An Nhiên đi đến.

- Đại cơ duyên!

Hàn Ngạo thật sự là rất rung động.

Ngũ Hành Thụ chân chính, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, lại phát triển đến vấn đề gì. Nói không chừng đã là Thần Thụ Thế Giới.

Khó có thể tưởng tượng được nó sẽ mang đến cho Dạ An Nhiên thay đổi gì.

Lâm Nam cũng rất rung động:

- Thời khắc nàng dung hợp Hạt giống Ngũ Hành thì đã nhất định cả đời này sẽ không bình thường. Khương Phàm đúng là cho nàng một món lễ lớn rồi.

Nếu như thời điểm tiếp thụ Hạt giống Ngũ Hành, mang ý nghĩa Dạ An Nhiên muốn mở ra một lữ trình sinh mệnh không bình thường, như vậy bây giờ đã tiếp xúc đến Ngũ Hành Thụ chân chính, thì mang ý nghĩa Dạ An Nhiên "Không tầm thường", có khả năng biến thành "Truyền kỳ".

Một đoạn truyền kỳ độc thuộc về Dạ An Nhiên.

Một đoạn truyền kỳ để thế giới vì thế mà chấn động.

- Đừng hâm mộ, nơi này tất cả đều là cơ duyên, các ngươi tranh thủ thời gian đi dạo khắp nơi xem.

Tiêu Phượng Ngô tuỳ tiện nhận lấy linh tuyền tẩy lễ, mặt mũi thoải mái tràn đầy say mê.

Hàn Ngạo lắc đầu:

- Đầu tiên cứ chờ chút đi đã. Nếu như không phải có Dạ An Nhiên, chúng ta đều vào không được, không được chủ nhân bên trong cho phép, không nên loạn đụng vào đồ ở đây, không nên thêm phiền cho bình yên.

Tiêu Phượng Ngô trợn trắng mắt:

- Nhìn cái bộ dạng sợ sệt của này ngươi! Ngươi vẫn là đầu rồng sao? Không có gan!

- Ngươi...

- Lâm Nam sư tỷ, đừng gả cho hắn, hắn không có gan, không có cách nào gieo hạt, nối dõi tông đường là vấn đề lớn.

- Cút cho ta!

Hàn Ngạo suýt chút nữa vung cánh lên hất bay hỗn đản này.

Lâm Nam rất bất đắc dĩ, gia hỏa này thật sự đúng là cực phẩm. Khương Phàm ném Tiêu Phượng Ngô vào Vô Hồi thánh địa, tựa như ném vào một con lừa hoangtrong bầy sói cao ngạo.

Cơ Lăng Huyên đắm chìm trong linh tuyền nồng đậm, nói:

- Chúng ta hấp thu linh lực đều không sao, các ngươi đi dạo khắp nơi hẳn là cũng không có gì đâu. Mau đi đi, chớ lãng phí cơ hội.

Thương Hàn Nguyệt nói:

- Ta chưa từng nghĩ tới chỉ là hấp thu linh lực liền có công hiệu tôi thể tẩy thần, các ngươi nhanh đi tìm nơi thử một chút, cũng nếm thử linh quả.

Tiểu Kim hầu, Đao Hoàng, Tịch Nhan quan sát vòng xoáy, quay người rời khỏi đỉnh núi, đến trong rừng rậm tìm kiếm Linh Bảo.

Lâm Nam cũng không băn khoăn nữa:

- Đi thôi, nhìn xung quanh. Linh Bảo nơi này đếm mãi không hết, chúng ta coi như đổ đầy nhẫn không gian, cũng như chín trâu mất sợi lông.

- Đi mau đi mau, Lâm Nam sư tỷ đều đã gọi ngươi, cố gắng nắm chắc.

Tiêu Phượng Ngô nháy mắt với Hàn Ngạo.

Hàn Ngạo nghiêm mặt rời khỏi, không còn dây dưa với hắn.

Hắn xem như đã hiểu, gia hỏa này chính là tên hỗn đản Khương Phàm kia cố ý lôi vào chọc tức hắn.

Bên trong vòng xoáy năng lượng, Ngũ Hành Thụ tiếp nhận Dạ An Nhiên.
Bình Luận (0)
Comment