Đan Đại Chí Tôn

Chương 947

Có một số loại cây, sau khi vỏ cây tróc ra sẽ chết, có một số đại thụ đặc biệt, vỏ cây có thể sẽ giữ lại thời gian tương đối dài.

- Dùng lực lượng của ngươi, tận lực giữ vững lại lực lượng sinh mệnh này, nhìn xem tương lai sẽ có hiệu quả gì.

Khương Phàm không hy vọng xa vời có thể đem vỏ cây mọc ra mầm cây, nhưng nói không chừng tương lai lúc nào sẽ dùng đến.

Ví dụ như, thông qua vỏ cây, tìm tới bản thể của nó.

- Ta thử nhìn một chút, dù sao chỉ là dùng hai trăm tinh tệ để mua.

Phượng Bảo Nam dâng lên ánh sáng màu hồng đặc biệt, rót vào bên trong vỏ cây.

- Huynh ký huyết thư với Tô Cao Nghĩa, có phải có chút xúc động rồi hay không? Tô gia là gia tộc trong duy nhất trong cửu đại gia giữ vững quan hệ thông gia cùng hoàng thất Cổ Hoa, cũng là tử trung cho hoàng thất, hoàng thất rất coi trọng con mãnh hổ này, ngoài sáng trong tối đến giúp đỡ.

- Tô Cao Nghĩa có khả năng sẽ thông qua gia tộc bọn họ, trong lúc thi đấu bài vị đó điều chỉnh thứ tự xuất trận, tránh cho trực tiếp đối kháng với ngươi, như thế hắn sẽ có thể tại thời điểm cuối cùng ba đối một, cùng Hoàng Phủ Chính Thiên hợp tác.

- Kiếm linh văn cùng Thú linh văn hợp tác, tùy tiện lại phối hợp thêm các linh văn khác, huynh thật cảm giác mình có thể gánh vác được?

- Không thử một chút làm sao biết.

Khương Phàm không để ý.

Hắn đã là Chí Tôn thánh văn, còn thức tỉnh tinh huyết Kim Hoàng, người mang Chu Tước truyền thừa, có tư cách khinh thường đồng cấp, cũng nhất định phải có thể khinh thường đồng cấp.

Nếu như không làm được, sao xứng với Thần Hoàng luân hồi.

- Huynh nên nghĩ rõ ràng, nếu thật là chết trên lôi đài, có tấm huyết thư này ở đây, Kiều gia không dám báo thù, hoàng thất càng không cho phép Kiều gia báo thù.

- Ngươi nói tấm huyết thư này, thật có hiệu quả?

- Huynh đem huyết thư đưa đến hoàng thất, hoàng thất có thể cho huynh quyền uy cam đoan nhất.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

- Tốt? Cái gì tốt, huynh phải chết, Kiều gia không dám báo thù, Vô Hồi thánh địa càng không thể can thiệp sự vụ hoàng tộc, huynh sẽ chết vô ích.

- Ta làm việc, có chừng mực.

Sâu trong Kiều gia!

Một u ảnh quỷ bí lướt qua phía sau núi lờ mờ yên tĩnh, không một tiếng động đi tới bên ngoài U Cốc.

Sau khi chú ý tới trong u cốc có người, u ảnh phát ra âm thanh rất nhỏ.

Kiều Linh Vận lập tức giật mình, nhìn quanh phía ngoài.

- Tiếp tục tu luyện.

Kiều Vô Hối mang thân thể còng lưng, đi ra U Cốc.

U ảnh phiêu đãng, bên trong có một thân ảnh gầy gò quỳ một chân trên đất, trình lên ngọc bài Kiều gia.

- Có tử đệ Kiều gia Khương Phàm, giao dịch Hoàn Hồn Đan tại Ác Nhân cốc. Người này khiến cho quốc vương cảnh giác, đặc biệt xin hỏi lão tổ, thân phận người này ra sao.

Đi Ác Nhân cốc rồi?

Kiều Vô Hối cầm qua ngọc bài, tiện tay chuyển một tấm bài máu:

- Truyền lệnh ta, sát thủ ở bên ngoài Ác Nhân cốc, buông xuống tất cả nhiệm vụ, trong vòng nửa tháng, toàn thể tập kết! Truyền lệnh Khương Diễm, lấy thân phận Ác Nhân Vương, tập kết mười hai Huyết Sát, trong vòng nửa tháng, tề tụ tại Ác Nhân cốc! Một tên cũng không thể thiếu!

U ảnh ngẩng đầu, ánh mắt cách mặt nạ nhìn Kiều Vô Hối:

- Xin hỏi lão tổ, nguyên nhân ra sao?

Kiều Vô Hối còng lưng thân thể, đi trở về sơn cốc, chỉ lưu một câu:

- Gặp chủ tử!

U ảnh ngẩng đầu, ánh mắt lắc lư, ngóng nhìn thân ảnh lão nhân kia thật lâu.

Ác Nhân cốc vẫn luôn có một truyền thuyết xa xưa —— phía trên Ác Nhân Vương có lão tổ, phía trên lão tổ có Thần Chủ!

Ác Nhân cốc có được tổ chức sát thủ khổng lồ, không chỉ cực hạn tại Cổ Hoa hoàng thành, còn có nơi khác ở phương bắc.

Số lượng sát thủ trong danh sách, hơn vạn!

Hạch tâm sát thủ, hơn ngàn.

Thành viên hạch tâm, trên trăm.

Nhưng, người có tư cách biết được truyền thuyết này, tại Ác Nhân cốc không cao hơn ba mươi người.

Biết thân phận thật sự của lão tổ, chỉ có Ác Nhân Vương cùng mười hai Huyết Sát.

Mà Thần Chủ là ai?

Không ai biết, bao gồm cả Ác Nhân Vương!

- Chủ tử? Chẳng lẽ chính là Thần Chủ trong truyền thuyết?

U ảnh dần dần phiêu tán, biến mất trong màn đêm.

Khương Phàm vào đêm khuya đã về tới Kiều gia, đầu tiên là bái phỏng Kiều Vạn Niên:

- Đem tấm huyết thư này trình lên hoàng thất, trong lúc thi đấu bài vị đó, ta muốn mệnh Tô Cao Nghĩa!

Kiều Vạn Niên cầm qua huyết thư nhìn kỹ xong lại kinh ngạc nhìn Khương Phàm:

- Tiểu tổ, Tô Cao Nghĩa là trưởng tử Tô gia, lại là vị hôn phu của Ngũ công chúa hoàng thất, ngươi khẳng định muốn định ước sinh tử với hắn?

- Diễn võ tranh tài không có ý nghĩa, gặp chút máu mới kích tình. Ta ký, hắn cũng đã ký.

- Tiểu tổ, thi đấu bài vị chưa bao giờ có qua tiền lệ như vậy, nếu ngài nhấc lên sinh tử chiến, tính chất sẽ thay đổi.

Kiều Vạn Niên lo lắng chính là an toàn của Khương Phàm.

Nếu như chỉ là luận võ, Khương Phàm thua thì thua, nếu quả thật muốn thấy máu chảy, phải có lo lắng cho tính mạng Khương Phàm.

Tử đệ các gia tộc mặc dù ngang ngược càn rỡ, kiêu căng bá đạo, nhìn không có bản lãnh gì, nhưng nếu thật là hung ác lên, thủ đoạn gì cũng đều sẽ dùng đến.

- Ngươi không cần xoắn xuýt, nên xoắn xuýt là hoàng thất. Ngươi cũng không cần đảm nhiệm trách nhiệm gì, chỉ cần hoàng thất đồng ý, hết thảy hậu quả bọn hắn gánh chịu.

- Tiểu tổ, không suy nghĩ lại một chút? Ta không phải sợ hậu quả, ta là sợ ngài...

- Ta phụ trách giết Tô Cao Nghĩa, ngươi phụ trách ứng phó Tô gia.

Khương Phàm đang muốn rời khỏi, quay đầu lại nói:

- Tô gia, Đường gia, Hoàng Phủ gia, một lần ứng phó ba đại gia, ngươi có áp lực không?

Kiều Vạn Niên nghiêm nét mặt nói:

- Kiều gia chỉ là làm việc điệu thấp, không phải nhát gan nhu nhược. Kiều gia có nội tình, cũng có thực lực, càng có quyết đoán.

Khương Phàm gật đầu:

- Vậy là tốt rồi. Bắt bọn hắn luyện tay một chút, đem huyết tính đè ép ngàn năm khôi phục cho ta. Nếu như Kiều gia có lực lượng bí ẩn gì, có bố trí đặc thù gì, cũng đều điều động cho ta. Nhiều nhất hai mươi năm, ta phải dùng Kiều gia. Thanh đao cùn Kiều gia này có thể mài sắc bén hay không, lại có thể sắc bén tới trình độ nào, thì phải xem biểu hiện của ngươi.
Bình Luận (0)
Comment