Đan Đại Chí Tôn

Chương 967

Khương Phàm bay lên năm trăm mét, hai cánh chỉ lên trời, nhấc lên mênh mông ngọn lửa màu vàng óng.

Sau khi tiến vào Linh Hồn cảnh, quy mô khí hải đã tăng vọt, năng lượng thả ra càng thêm tự nhiên.

Liệt diễm lao nhanh như những con sóng lớn, ở trên không hình thành thủy triều màu vàng, thanh thế mãnh liệt, rọi khắp nơi trên lôi tràng.

Nhiệt độ nóng bỏng bóp méo không gian.

- Ổn định! Tất cả ổn định!

Bọn người Hoàng Phủ Chính Thiên đều làm bộ muốn xuất kích, lại đều cưỡng ép nhịn xuống.

Bọn hắn không rõ ràng thực lực thật sự của Khương Phàm, trước tiên nhất định phải ổn định, cũng phải phối hợp tốt, nếu không rất dễ dàng bị Khương Phàm tiêu diệt từng người một.

Nếu như đều đã nghiêm túc lại còn bị Khương Phàm đánh trọng thương, bọn hắn thật không còn mặt mũi nhìn người khác.

Tuy nhiên, chiến thuật của bọn hắn rất chính xác, thế nhưng vẫn đánh giá thấp thực lực của Khương Phàm.

Khương Phàm liên tiếp vỗ cánh, liệt diễm vén trời, biển lửa bạo động, tạo thành hai mặt trời khác.

Mặt trời oanh minh, kịch liệt xoay tròn, khuấy động năng lượng kinh người.

Cường quang chói mắt, chiếu rọi khắp nơi.

Giờ khắc này, bọn chúng lại cùng mặt trời giữa hư không sinh ra cộng minh, thật giống như hai mặt trời con, tiếp dẫn vô tận ánh nắng bao phủ cả vùng đất trời này.

- Quá chói mắt, ta không nhìn thấy cái gì cả.

- Đây cũng là võ pháp sao?

- Uy lực thái dương thật mạnh.

- Chí Tôn thánh văn quả nhiên bất phàm, đưa tay ra chính là cảnh tượng hoành tráng kinh người này.

Diễn võ trường bị ánh sáng vô tận bao phủ, trước mắt hơn hai trăm ngàn người tất cả đều là kim quang, cái gì cũng đều không thấy được.

- Hoàng Phủ Chính Thiên, đừng đợi nữa, ra tay đi!

Đường Tư Đồ hô to, quả quyết xuất kích.

Trường mâu trong tay nổ bắn ra trời cao, năm trăm chiến binh sau lưng cùng hô to lên, toàn bộ trường mâu tinh phách được phóng đi.

Hoàng Phủ Chính Thiên cũng đã nhận ra uy thế đến từ không trung, hắn cầm kiếm lao đến Khương Phàm, kiếm khí bén nhọn nhanh chóng ngưng tụ ở xung quanh, hình thành lít nha lít nhít vòng xoáy, trong mỗi vòng xoáy đều dựng dục một cây kiếm sắc.

Trọn vẹn tám trăm thanh kiếm.

Đây chính là cực hạn của Chí Tôn thánh văn, thẳng bức gần đến Thiên văn Thiên Dương Kiếm.

- Thái Dương Thánh Quyền.

Khương Phàm khống chế hai mặt trời rơi xuống, ánh sáng lại lần nữa tăng vọt, kim quang bao phủ hoàn toàn diễn võ trường.

Không gian diễn võ trường nổi lên gợn sóng, giống như muốn bị đốt thấu.

Chí Tôn thánh văn bộc phát toàn diện thực lực!

Giờ khắc này Khương Phàm không hề giữ lại chút nào!

Bọn hắn chăm chú, hắn càng chăm chú!

Ầm ầm!

Mặt trời oanh kích, ánh sáng vô biên, cơ hồ muốn chọc mù ánh mắt của bọn người Hoàng Phủ Chính Thiên.

- Giết!!

Đường Tư Đồ cùng Hoàng Phủ Chính Thiên sau khi khóa chặt mặt trời, dứt khoát nhắm mắt lại, khí thế dâng cao, bộc phát toàn lực.

Kiếm triều xé rách không gian.

Tinh phách băng phong thiên địa.

Bạo tạc kinh người bỗng nhiên phóng thích ở trên không, thanh thế kịch liệt chấn động trời cao, quét sạch toàn bộ lôi tràng.

Đám người tại diễn võ trường cực lực muốn thấy rõ ràng tình huống, nhưng bây giờ mắt lại mở không ra.

Trên lôi tràng, Tô Cao Nghĩa đứng tại chỗ, sẵn sàng nghênh chiến, uy lực huyết mạch phun trào trong xương máu, răng nanh to lên, bảy quả cầu năng lượng rung động ở trong miệng, phảng phất bảy viên Sát Lục Tinh Thần, kịch liệt tranh minh.

Đây là Bạch Hổ truyền thừa mà hắn đã thức tỉnh, uy lực Bạch Hổ chân chính.

Mặc dù Bạo Phong Cự Hổ của Tô gia có huyết mạch Bạch Hổ, nhưng muốn vượt qua cự hổ, trực tiếp thức tỉnh Bạch Hổ truyền thừa, khả năng vô cùng khó.

Có đôi khi liên tục đến đời thứ ba đều ra không được một người, nhưng Tô Cao Nghĩa đã thức tỉnh, điều này cũng làm cho hắn sớm bị dự định là gia chủ hạ nhiệm của Tô gia.

Ầm ầm!

Không trung vẫn còn tiếp tục bạo tạc, Khương Phàm lại đột nhiên phá tan liệt diễm cùng năng lượng, lao thẳng tới Tô Cao Nghĩa.

- Rống!

Mắt Tô Cao Nghĩa phát ra ánh sáng, hắn không sợ hãi chút nào.

Đây chính là Bạch Hổ truyền thừa!

Bạch Hổ chính là Vạn Thú Chi Vương, Sát Lục Chi Thần!

Ầm ầm!

Bảy quả cầu năng lượng nháy mắt đã tăng vọt, giống như bảy viên đại tinh, tất cả đều là uy lực sát phạt kinh khủng, bạo kích Khương Phàm.

Trong chốc lát, uy lực vạn thú khuấy động diễn võ trường, để vô số thú văn sợ đến vỡ mật.

Nhưng, Khương Phàm không có tránh né, hắn vẫn lao tới.

Hai cánh chấn động, tốc độ tăng vọt.

Toàn thân hắn cuồn cuộn liệt diễm, một uy thế cường đại xé rách càn khôn, săn giết chúng sinh bộc phát cùng lúc, theo sát uy lực vạn thú của Bạch Hổ cuồn cuộn khắp đất trời, khiến cho càng nhiều thú văn ở diễn võ trường hồi hộp.

Ầm ầm!

Chu Tước Bác Thiên Thuật hiển nhiên càng hơn một bậc, thắng ở chỗ huyết mạch Khương Phàm viễn siêu hơn Tô Cao Nghĩa, càng thắng hơn ở linh văn của Khương Phàm có thể nghiền ép Tô Cao Nghĩa.

Trong chớp mắt, hắn liên kích bảy viên đại tinh, thẳng tiến không lùi, nương theo lấy bảy trận oanh minh cuồng liệt, vỡ nát không gian, hung hăng chộp tới Tô Cao Nghĩa.

- Không thể nào.

Sắc mặt Tô Cao Nghĩa đại biến, giữa lúc đang kinh hồn, hắn phát ra tiếng gào thét cuồng liệt, vung lên móng vuốt hung hăng đánh qua.

Khí tức sát phạt cuồn cuộn, móng vuốt hiện ra kim quang, lực lượng tăng vọt mấy lần.

Khương Phàm mãnh liệt xoay chuyển, hai cánh như đao, âm thanh phốc phốc, cường thế chặt đứt vuốt hổ kia.

Rống!

Tô Cao Nghĩa gào lên đau đớn, chật vật vén lui.

Khương Phàm vỗ cánh, hình thể tăng vọt đến hơn mười mét, móng vuốt đánh lên trên đầu Bạch Hổ.

Vuốt dài sắc bén mở ra da thịt hài cốt, thẳng tới đầu, kéo lấy Tô Cao Nghĩa hất lên trời cao.

Từ tập kích đến săn bắt, toàn bộ quá trình chỉ ngắn ngủi khoảng năm giây mà thôi!

Ánh sáng đã tản ra hơn phân nửa, mười mấy vạn người đều đã có thể mở mắt, nhưng hình ảnh xông vào tầm mắt lại để sắc mặt bọn họ đại biến, theo bản năng toàn thể đã đứng dậy nhìn.

- Tốt!!

Bọn người Kiều Thiên Mạch phấn chấn hô to, mặc dù không thể thấy rõ ràng cụ thể tình huống, nhưng một màn này quá kích thích, quá rung động.

- Tô Cao Nghĩa...
Bình Luận (0)
Comment