Dẫn Đường Cậu Ấy Không Muốn Yêu Đương

Chương 11

Là tinh thần thể, hiển nhiên các con vật không có phiền não rụng lông, chỉ cần chủ nhân dồi dào tinh thần lực thì chúng nó có thể vĩnh viễn duy trì trạng thái hoàn mỹ nhất.

 

Nếu không phải tinh thần thể giao cảm với lính gác dẫn đường thì chắc chắn đem chúng nó ra ngoài cho thuê làm thú cưng sẽ kiếm được bộn tiền.

 

Kiểu thú cưng không cần lo ăn lo uống, không cần đi dạo đúng giờ, không cần quét dọn vệ sinh thì ai mà không muốn chứ?

 

Nếu thật thế thì Giản Đăng chắc chắn con sư tử trước mắt sẽ là con xuất sắc nhất, lúc này cái bờm màu nâu của nó dưới ánh nắng có viền vàng nhạt, hiện ra uy nghiêm không thể xâm phạm.

 

Đời trước Giản đăng cũng từng nuôi chó mèo, nhưng cậu quá bận nên không thể đảm bảo bầu bạn đủ với chúng nó nên đã từ bỏ.

 

Không ngờ đời này cậu lại có "thú cưng" theo kiểu khác, tiếc là nhóc hươu trắng chỗ nào cũng tốt, chỉ là đôi gạc trên đầu nó hơi cứng.

 

Mà hiển nhiên sư tử lông xù không gặp phiền não đó.

 

Tiếc không thể công khai sờ nó được.

 

Mang tâm tình tiếc nuối đứng dậy, Giản Đăng cưỡng ép bản thân làm lơ sư tử đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, kết quả là sư tử lớn cũng theo cậu vào.

 

Giản Đăng đứng trước bồn cầu nhất thời không biết có nên tiếp tục không.

 

Cậu là "người bình thường" nên sẽ không biết trong phòng còn có một con sư tử lớn mới đúng, nếu đứng nữa sẽ trì hoãn khá lâu.

 

Giản Đăng nghĩ đều là đàn ông con trai cả, cấu tạo s1nh lý giống nhau hết mà, có gì ghê gớm đâu.

 

Ngay khi cậu định c ởi quần, khoé mắt Giản Đăng thấy sư tử đã biến mất.

 

"......"

 

Cuối cùng Giản Đăng cũng giấu được vẻ mất tự nhiên, khi ra khỏi phòng ngủ cậu thấy sư tử lớn đang rầu rĩ không vui nằm trong phòng khách, dáng vẻ như vừa bị răn đe xong.

 

Hoắc Yến Hành bưng bữa sáng trong tay bước ra khỏi bếp, ra hiệu Giản Đăng đến ăn sáng.

 

Giản Đăng mặt không đổi sắc đi ngang qua sư tử, cậu ngồi vào bàn ăn, kết quả sư tử cũng nhắm mắt theo đuôi cậu.

 

Cảm giác được mắt cá chân bị đuôi sư tử quấn lấy, Giản Đăng như suy tư gì đó, ở một trình độ nhất định thì tinh thần thể sẽ thể hiện suy nghĩ hoặc cảm xúc của chủ nhân, sư tử thích quấn lấy cậu như vậy, chẳng lẽ Hoắc Yến Hành...?

 

Thấy Giản Đăng kín đáo nhìn mình, động tác ngồi xuống của Hoắc Yến Hành thoáng khựng lại: "... Sao vậy?"

 

Anh lặng lẽ liếc nhìn sư tử đang nằm bên chân Giản Đăng, chỉ có thể vờ như không thấy gì: "Bữa sáng không hợp khẩu vị?"

 

"Không có." Giản Đăng vội cúi đầu nhai mấy miếng, tinh thần thể cũng có suy nghĩ của chính mình, không thể cái gì cũng đổ lên đầu chủ nhân được, sao Hoắc Yến Hành có thể muốn sát lại gần cậu được?

 

Tránh để Hoắc Yến Hành dò hỏi, Giản Đăng nói sang chuyện khác: "Không ngờ đàn anh sẽ nấu ăn thôi ạ."

 

Cậu còn tưởng Hoắc Yến Hành là kiểu coi phòng bếp là phòng trang trí ngày nào cũng ăn dịch dinh dưỡng giống mình.

 

Hoắc Yến Hành làm đồ ngọt chứ không nấu cơm lúng búng đáp, quyết định lát nữa sẽ đọc thêm mấy quyển sách dạy nấu ăn.

 

Nói đến đồ ngọt, Hoắc Yến Hành đứng dậy đi lấy kẹo thủ công đã gói xong trong tủ lạnh cho Giản Đăng: "Mấy ngày trước em ở phòng thí nghiệm nên chưa đưa cho em."

 

Thấy bao bì quen thuộc, mắt Giản Đăng sáng lên: "Cảm ơn anh!"

 

Giản Đăng nhận lấy gói kẹo liền nhận ra trọng lượng của nó nhẹ hơn trước rất nhiều, cậu thử mở ra, quả nhiên số kẹo chỉ bằng một nửa so với lần trước.

 

Giản Đăng im lặng nhìn Hoắc Yến Hành.

 

Cảm nhận được ánh mắt của Giản Đăng, Hoắc Yến Hành theo bản năng tránh đi, giọng có chút chột dạ: "Người bán hết hàng rồi."

 

Giản Đăng cũng biết kẹo thủ công không giống với dây chuyền sản xuất hàng loạt, số lượng có hạn, cậu nghe vậy thì không nói gì nữa, chỉ âm thần nghĩ đến cửa hàng khác bổ sung thêm một ít.

 

Đối mặt với Giản Đăng rất tin tưởng mình lại có hơi thất vọng, Hoắc Yến Hành suýt chút nữa đã lấy nửa số kẹo còn lại trong khuôn ra cho cậu, cũng may lý trí vẫn chiếm thế thượng phong.

 

Nghĩ đến vấn đề làm mình buồn bực mấy hôm nay, Hoắc Yến Hành cuối cùng cũng nhịn không được dò hỏi: "Sao tự dưng em lại nói thế?"

 

Nghe Hoắc Yến Hành chủ động nhắc đến, Giản Đăng tức khắc tinh thần lên, cho rằng đây là cơ hội tốt để dạy bảo đối phương: "Yêu đương thì có thể."

 

Không biết sao Hoắc Yến Hành lại thở phào nhẹ nhõm.

 

"Nhưng..." Giọng Giản Đăng thay đổi: "Không được vì người ấy không thích anh mà dùng thủ đoạn cưỡng ép giam người ấy lại, biết chưa?"

 

Hoắc Yến Hành quả thực từng có suy nghĩ này nhưng không dám làm: ......

 

Sợ mình lộ liễu quá, Giản Đăng còn bổ sung thêm: "Em nghe người khác nói, cho rằng thế là không hay, anh cảm thấy sao?"

 

Hoắc Yến Hành tựa ghế im lặng tránh trả lời không còn cách nào khác đành gật đầu.

 

Chẳng lẽ Giản Đăng đã biết gì rồi?

 

Nhưng nhìn dáng vẻ của Giản Đăng, hình như không phải vậy.

 

Hoắc Yến Hành hiếm khi thấy mơ hồ.

 

"... Vậy em thì sao?" Hoắc Yến Hành nhìn Giản Đăng chằm chằm, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên mặt cậu: "Em muốn yêu đương không?"

 

Giản Đăng vì nhảy lớp nên xung quanh không có bạn bè đồng trang lứa, hơn nữa môi trường xung quanh toàn là lính gác dẫn đường thế nên trước đó cậu không có dấu hiệu nào.

 

Đây là lần đầu tiên Giản Đăng nhắc đến đề tài yêu đương với anh.

 

Lính gác dẫn đường cơ bản đều sẽ tìm bạn đời là lính gác dẫn đường, dù dẫn đường có ghép đôi với dẫn đường thì cũng bình thường thấy hơn lính gác dẫn đường ghép đôi với người bình thường.

 

Vốn là thế, Hoắc Yến Hành rủ mắt, nhớ đến lời Ferran thường nói với mình, rằng ở Bạch Ưng có rất nhiều người để ý Giản Đăng.

 

Dù cậu là người bình thường, thân phận này cũng không cản được người muốn đến gần, nhất là lính gác.

 

Không đơn giản vì nhan sắc, mà thực lực của Giản Đăng còn hấp dẫn bọn họ.

 

Tác phong của Bạch Ưng gần giống quân đội, người ở đây tin vào thực lực nhất, Giản Đăng là người bình thường mà còn giỏi hơn họ tất nhiên sẽ không thiếu người yêu thích.

 

"Không muốn." Giản Đăng không biết tại sao chủ đề này lại lái sang mình, khoé mắt thấy sư tử cũng đang nghiêm túc nhìn mình, cậu ăn ngay nói thật: "Yêu đương phiền phức như thế, em không muốn."

 

Đời trước Giản Đăng có một đồng nghiệp có bạn gái, khi không có gì làm sẽ nấu cháo điện thoại với cô nàng, đi đâu cũng thông báo cho người ta, còn ghi lại ngày kỷ niệm và ngày lễ, sợ vì tính chất công việc mà lạnh nhạt với đối phương.

 

Giản Đăng vô cảm với mấy cái này, nhưng nếu đổi thành cậu, cậu bằng lòng chạy thêm mấy bộ dữ liệu, như thế không thú vị hơn yêu đương hay sao?

 

Nghe thấy câu trả lời này, Hoắc Yến Hành nháy mắt cảm thấy yên tâm hẳn.

 

Nhưng rất nhanh, anh đã thầm phỉ nhổ mình.

 

Bản thân mình không dám đến gần Giản Đăng đã đành, chẳng lẽ còn cản không cho người khác đến gần em ấy à?

 

Bây giờ Giản Đăng không muốn yêu đương, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc sau này cậu cũng sẽ không muốn, chẳng lẽ anh còn cản không cho Giản Đăng thành gia lập nghiệp với người khác sao?

 

Về mặt lý trí, Hoắc Yến Hành biết mình không quản được những thứ này, về mặt tình cảm Hoắc Yến Hành lại không thể chấp nhận việc Giản Đăng ở bên người khác.

 

Thật nực cười, Hoắc Yến Hành nghĩ, rõ ràng anh không biết khi nào tinh thần lực sẽ bộc phát, đến lúc đó anh có còn sống hay không cũng là vấn đề.

 

"Đàn anh ơi?" Giản Đăng phát hiện sắc mặt Hoắc Yến Hành không đúng, gọi vài tiếng cũng không thấy đối phương ừ hử gì.

 

Cậu theo bản năng nhìn sư tử, nó vẫn còn nhàn nhã nằm bên chân cậu, có lẽ là không sao.

 

Nhưng Giản Đăng vẫn không yên tâm, cậu gọi thêm lần nữa: "Anh à!"

 

Rốt cuộc Hoắc Yên Hành cũng hoàn hồn, đối diện với ánh mắt lo lắng của Giản Đăng: "... Anh không sao."

 

"Cũng không còn sớm nữa, anh đưa em về trường."

 

Nhìn ra Hoắc Yến Hành không muốn nói thêm, Giản Đăng không hỏi nữa, đứng dậy chuẩn bị về trường.

 

Mãi đến khi Giản Đăng và Hoắc Yến ra khỏi cửa, sư tử lớn mới bịn rịn biến mất.

 

Trên đường về Bạch Ưng, cuối cùng Hoắc Yến Hành cũng nhớ đến chuyện hôm qua: "Kỳ Tinh Giác vẫn luôn bám lấy em như thế à?"

 

Trong hoàng cung Kỳ Tinh Giác đã tùy tiện thế rồi, ở trường học còn ra sao nữa?

 

"Cũng không hẳn là vậy." Giản Đăng đáp, vào trường lâu thế rồi, hôm qua là lần đầu tiên kỳ Tinh Giác để lộ tinh thần thể trước mặt cậu.

 

"Nhưng cứ nói mấy câu kỳ cục với em mãi thôi." Đối với việc này Giản Đăng có hơi phiền chán, nếu không phải anh ta là khách hàng trả nhiều tiền nhất trong số các đơn hàng của cậu thì cậu cũng chả thèm đáp lại.

 

Nhưng quan trọng nhất vẫn là cái cơ giáp cấp A kia, dù sao ngay cả Ferran cũng không hào phóng đến độ cho cậu cơ giáp cấp A để luyện tập đâu.

 

Giản Đăng đưa ra kết luận: "Cứ coi là khách hàng có sở thích kì lạ, không sao đâu ạ."

 

Mà Kỳ Tinh Giác cũng không có bằng chứng trực tiếp nào cho thấy cậu là dẫn đường.

 

"Hời cho cậu ta." Hoắc Yến Hành khẽ "chậc" một tiếng, sớm biết thế đã để Atlas cào con chim kia thêm mấy cái rồi.

 

Xem ra anh phải tìm việc làm cho anh ta ở chỗ nào đó để anh ta đỡ phải rỗi cả ngày rồi.

 

Giản Đăng không nghe rõ Hoắc Yến Hành nói gì: "Sao cơ ạ?"

 

"Em thấy Bé Ngốc sau khi nâng cấp chưa?" Hoắc Yến Hành không trả lời cậu, mắt thấy xe sắp đến chỗ cần đến thì đột ngột nhắc đến chuyện khác.

 

"... À." Mắt Giản Đăng thoáng lóe lên, dò hỏi: "Có phải anh định vào Bạch Ưng không?"

 

Hoắc Yến Hành liếc nhìn cậu, đúng lúc này huyền phù dừng lại.

 

Giản Đăng thấy thế thì dùng tốc độ nhanh nhất để xuống xe: "Tự nhiên em nhớ ra mình còn có việc, tạm biệt anh!"

 

Không chờ cậu đi, Hoắc Yến Hành đã kêu cậu lại: "Gấp cái gì?"

 

Hoắc Yến Hành bước xuống ở bên kia xe, đi đến trước mặt Giản Đăng: "Còn đồ chưa lấy đây."

 

Lúc này Giản Đăng mới phát hiện mình đã quên mất cái quan trọng nhất, cậu duỗi tay nhận lấy, ngón tay anh khẽ giật một cái rồi không nhúc nhích nữa.

 

Nhìn bàn tay đã mang găng tay đen, Giản Đăng lại liếc nhìn Hoắc Yến Hành mặt mày vô cảm: "Anh ơi?"

 

"Ừm?"

 

"Em sai rồi." Giản Đăng bày ra vẻ mặt ứng phó với chị bác sĩ dinh dưỡng đời trước, vừa vô tội lại đáng thương bảo: "Em chỉ, thỉnh thoảng mới bỏ vài bữa cơm thôi à."

 

Nói rồi Giản Đăng giơ ngón trỏ và ngón cái lên tạo khoảng cách bé xíu, ý đồ chứng minh thật sự không nhiều lắm.

 

Thấy Hoắc Yến Hành còn muốn nói gì đó, Giản Đăng khẽ kéo ống tay áo anh: "Em hứa lần sau sẽ không như thế nữa, anh ơi."

 

"......"

 

Hoắc Yến Hành mất tự nhiên khẽ ho một tiếng, bất đắc dĩ buông tay ra.

 

Thành công lấy được kẹo, Giản Đăng lập tức lùi về sau mấy bước, sợ anh đổi ý, cậu như nhớ tới gì, lại tiến lên ôm Hoắc Yến Hành.

 

"Có gì thì anh có thể nói với em."

 

Tuy Giản Đăng gọi Hoắc Yến Hành là anh, cũng coi anh như bạn bè, vẻ mặt khi ấy của Hoắc Yến Hành trong chung cư khiến cậu không khỏi lo lắng.

 

Biết Hoắc Yến Hành có chuyện nhưng lại thích nhịn, càng bị hỏi thì càng tương phản, Giản Đăng cũng không quá ép anh: "Em đi trước!"

 

Ôm một cái rời đi, nhanh đến mức như thể là ảo giác của Hoắc Yến Hành.

 

Thấy bóng dáng của Giản Đăng đã khuất xa, Hoắc Yến Hành giấu suy nghĩ, lạnh lùng liếc nhìn phía góc hẻm rồi mới xoay người lên xe.

 

Đợi huyền phù khởi động đi xa, Đào Khả mặt mày vô cảm trốn trong góc từ khi nào bước ra.

Bình Luận (0)
Comment