Dẫn Đường Cậu Ấy Không Muốn Yêu Đương

Chương 17

Giản Đăng tự cảm thấy chuyện gì mình cũng đã trải qua tức khắc bình tĩnh lại: "Đàn anh anh mau hủy kết nối tài khoản đi!"

 

"Lỡ ngày nào đó em nhịn không được mà tiêu hết tiền của anh thì sao?"

 

"Thì anh chuyển tiếp." Rõ ràng Giản Đăng chỉ nói đùa nhưng Hoắc Yến Hành lại vô cùng nghiêm túc trả lời như thể đây là chuyện hiển nhiên.

 

Không biết sao Giản Đăng thấy tim của mình đập nhanh hơn một chút.

 

Cậu biết Hoắc Yến Hành vẫn luôn rất săn sóc mình, nhưng dù sao giữa họ cũng không có máu mủ ruột rà anh em ruột thịt, săn sóc đến nhường này là bình thường ư?

 

Nhớ ra người trong lòng của Hoắc Yến Hành là Đào Khả, Giản Đăng đời trước là con một chưa từng thấy anh em ở chung với nhau cũng chưa từng ở ký túc xá tập thể nghiêm túc tự hỏi sau đó đưa ra kết luận.

 

Hoắc Yến Hành thật sự quá dịu dàng! Rõ ràng chỉ làm bạn cùng phòng mấy tháng mà chăm sóc cậu đến tận bây giờ, thế thì cậu càng phái báo đáp Hoắc Yến Hành mới được!

 

"Dù em lấy hết tiền đi chế tạo cơ giáp đàn anh cũng vui ạ?"

 

"Ừ." Hoắc Yến Hành gật đầu, thậm chí còn hỏi thêm: "Cần anh cung cấp nhà chế tạo cơ giáp uy tín không?"

 

"Không cần đâu." Giản Đăng nhịn không được thở dài: "Đàn anh giữ tiền lại tự chế tạo cơ giáp đi."

 

Lúc này đến lượt Hoắc Yến Hành nghi hoặc, nhưng rất nhanh quang não của anh đã nhận được tin nhắn của phó quan.

 

"Em đưa quyền chế tạo cơ giáp đầu tiên cho anh?"

 

Hoắc Yến Hành biết mấy ngày nay Giản Đăng vì chuyện này mà buồn phiền, nhưng anh chưa bao giờ can thiệp vào suy nghĩ của Giản Đăng, liên hệ với vấn đề trước đó của cậu, Hoắc Yến Hành nhẹ giọng hỏi: "Em vì anh nên mới suy nghĩ lâu vậy ư?"

 

Nói anh tự luyến cũng được, tự mình đa tình cũng thế, giờ phút này Hoắc Yến Hành rất muốn nghe câu trả lời của Giản Đăng.

 

"Vâng." Giản Đăng nhớ lại lời Ferran từng nói, đếm ngón tay mình: "Điểu Sư vốn đã bị ba quân đoàn còn lại cô lập, đã vậy hàng năm còn ở tiền tuyến, tiền tuyến có thể có gì tốt chứ?"

 

"Em nghe thầy nói có đôi khi Quân bộ còn cố ý cắt quân phí của các anh, sao có thể như vậy được chứ!" Giản Đăng căm phẫn tột độ, tự cậu nói mà sắp tức chết luôn rồi.

 

Nói được một nửa, Giản Đăng như thấy không thể tin được: "Anh còn cười?!"

 

Nghe Giản Đăng nói thế, Hoắc Yến Hành theo bản năng sờ khóe miệng, ồ, bị mặt nạ chặn lại nhưng anh có thể cảm giác được nét mặt mình khẽ cong lên, quả thực đang cười.

 

"Tiểu Đăng à." Hoắc Yến Hành ráng nhịn, nhưng cuối cùng nhịn không nổi nữa: "Em đáng yêu quá đi mất."

 

Giản Đăng: ?

 

Trong ánh mắt "muốn ăn thịt người" của Giản Đăng, Hoắc Yến Hành khẽ ho một tiếng: "Tiểu Đăng à, Ferran là cậu của anh."

 

Thấy Giản Đăng không biết thật, Hoắc Yến Hành tiếp tục nói: "Hoàng hậu quá cố và Ferran là chị em ruột."

 

"... Hả?" Đầu Giản Đăng nhanh chóng lướt qua quan hệ: "Vậy chẳng phải anh là hoàng tử hay sao?"

 

"Nói đúng ra thì là thân vương." Hoắc Yến Hành sửa lời cậu: "Hoàng đế đương nhiệm là anh trai cùng cha cùng mẹ với anh."

 

"Ô." Giản Đăng nhớ lại những lời mình vừa nói, mặt tức khắc đỏ bừng.

 

Hoắc Yến Hành là người trong hoàng thất, khi tin anh đánh thắng một cứ điểm Trùng tộc nổ ra Ferran còn nói với cậu rằng là do một tên "cuồng em trai" làm ra, dù nhìn thế nào đi chăng nữa thì Hoắc Yến Hành cũng không có vẻ gì là bị bắt nạt.

 

Đợi đã, chuyện Quân bộ cắt giảm quân phí của quân đoàn Điểu Sư cũng là Ferran nói! Giản Đăng chỉ ước có thể vọt đến trước mặt đối chất ông thầy nhà mình, trêu cậu vui lắm à!

 

"Quân phí bị cắt giảm là sự thật." Tránh cho hình tượng Ferran trong mắt Giản Đăng xuống dốc không phanh, Hoắc Yến Hành vì Giản Đăng đáng yêu như thế nên hiếm khi giải thích: "Hàng năm anh ở tinh cầu biên giới nên lười về, mà anh ấy... hoàng đế vì muốn gặp anh nên mới cố ý cắt giảm quân phí."

 

"Mấy tinh cầu biên giới mà quân đoàn Điểu Sư quản lý có quyền khai thác khoáng thạch hiếm, hơn nữa cơ thể Trùng tộc cũng có thể bán lấy tiền, thế nên bọn anh không thiếu quân phí, anh cũng không quan t@m đến anh ấy."

 

Sau đó trong mắt người ngoài không rõ sự thật chính là Quân bộ không cho quân đoàn Điểu Sư quân phí.

 

"......" Giản Đăng khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào ghế không nói gì, vẫn cảm thấy mất mặt.

 

"Tư liệu về Ferran trên mạng vũ trụ có cả, cơ bản là mọi người đều biết quan hệ của ông ấy và hoàng hậu quá cố." Hoắc Yến Hành đổi giọng: "Đương nhiên vì tránh phiền phức, từ khi đi học anh đã giấu thân phận, biết thân phận thật của anh chỉ có mấy quý tộc cấp cao thôi, Tiểu Đăng không biết là chuyện bình thường."

 

Giản Đăng xoay ghế đưa lưng về phía Hoắc Yến Hành, lúc trước khi quen Ferran chỉ điều tra sơ yếu lý lịch là lỗi của cậu.

 

"Vậy Tiểu Đăng thu hồi quyền chế tạo lại nhé?" Hoắc Yến Hành thật sự hết cách, đành thử hỏi.

 

"Em cố ý cho anh mà anh lại không cần hả?"

 

"Không có." Hoắc Yến Hành xoay ghế của Giản Đăng lại: "Anh vui lắm Tiểu Đăng."

 

Anh thật sự không ngờ rằng Giản Đăng băn khoăn nhiều như vậy là vì lo cho anh, không dám hỏi là do sợ làm tổn thương lòng tự tôn của anh sao?

 

Giản Đăng đáng yêu như vậy, nội tâm Hoắc Yến Hành lần nữa cảm thán, không thể nói để Giản Đăng biết được.

 

"... Hừ." Giản Đăng nhìn trời nhìn đất nhưng không nhìn Hoắc Yến Hành, miễn cưỡng hài lòng.

 

"Anh sẽ không phụ lòng tin của Tiểu Đăng đâu."

 

"Đi ra ngoài, em phải làm thí nghiệm."

 

Hoắc Yến Hành vâng lời ra ngoài, mãi đến khi cánh cửa phòng thí nghiệm sau lưng anh đóng lại, anh mấy lấy quang não đang rung không ngừng ra.

 

Tất cả tin nhắn đều do phó quan gửi đến, tin nào tin nấy đều bày tỏ sự kinh ngạc và không thể tin được, không rõ sao chuyện tốt như thế này có thể đến lượt quân đoàn của họ.

 

Nhìn thấy tin nhắn "Tôi có thể đến đó trực tiếp bàn thù lao với cơ giáp sư không?", rốt cuộc Hoắc Yến Hành cũng nhúc nhích ngón tay trả lời.

 

【 Không được, cứ gửi hợp đồng qua đây đi. 】

 

Gần đây Giản Đăng rất bận, cũng không thể để người không liên quan làm phiền em ấy được.

 

Giản Đăng rất bận quay trở lại cuộc sống từ ký túc xá đến phòng thì nghiệm rồi từ phòng thí nghiệm về ký túc xá, khi thấy Hồ Tiêu mang thành tích bài thi của Đào Khả đến, cậu mới chậm rãi nhận ra hình như đã lâu rồi cậu không gặp mấy vai chính.

 

Nhất là Kỳ Tinh Giác, ngài hội trưởng mà cậu có thể gặp ba lần một ngày từ sau khi yến hội kết thúc cũng chưa từng gặp lại.

 

"Kỳ Tinh Giác bị thương?" Hoắc Yến Hành nheo mắt, Giản Đăng vậy mà quan tâm tên này: "Yên tâm, dù sao cậu ta cũng là lính gác cấp S, không dễ chết vậy đâu."

 

Giản Đăng: ......?

 

Sao ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc thế nhỉ?

 

Hồ Tiêu đứng một bên biết chút gì đó nhỏ giọng lên tiếng: "Cách đây không lâu hội trưởng Kỳ đã xin nghỉ, nghe nói trong nhà có chuyện, ngài công tước gọi cậu ấy về."

 

"Vậy à."

 

Hồ Tiêu đột nhiên cảm nhận được Hoắc Yến Hành nhìn mình chằm chằm: QAQ?

 

Sao anh của nhóc thủ khoa lại dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn mình chứ!

 

Nghĩ một hồi, Hồ Tiêu nói sang chuyện khác: "À mà nhóc thủ khoa này em biết chưa? Cậu chàng Không Nguyên Vu tìm em cách đây không lâu gần đây đột nhiên tiêu một khoảng tiền lớn xin giáo viên trong trường bổ túc cho cậu ta đó, nói là không thi hạng nhất thì không dừng, còn đặt kế hoạch đổi chuyên ngành nữa."

 

Thi chuyển ngành của Bạch Ưng vô cùng khó, mục đích chính là để sinh viên có thể một lòng trung chuyên, ngay từ đầu đã phải kiên định với mục tiêu của mình, trước khi khai giảng còn có thể đổi, người đổi ngành đã ít sau khi khai giảng lại còn ít hơn.

 

"Nhà cậu ta giàu lắm, nghe nói là cậu ấm kế tinh cầu Alpha, mà có phải nhóc thủ khoa cũng ở tinh cầu Alpha..."

 

Giọng Hồ Tiêu càng nói càng nhỏ, huhu, rốt cuộc là tại sao anh của nhóc thủ khoa cứ nhìn hắn ta đăm đăm thế!

 

"Hồi cấp 3 em từng ở tinh cầu Alpha một khoảng thời gian." Giản Đăng vừa nói vừa lật xem bảng điểm trong tay, không ngờ câu trả lời của Đào Khả cũng không tệ.

 

Thành tích đúng như lời Đào Khả nói, quả thật cậu ta đã chuẩn bị chương trình học năm 2, dường như còn biết sơ sơ về kiến thức năm 3, cơ bản đều cố gắng trả lời tất cả những câu hỏi trong bài thi.

 

"Dựa... theo sắp xếp của vị này, trừ lúc phát đề thi cho Đào Khả anh không hề nói gì với cậu ta, cả quá trình kiểm tra đều được giám sát bởi robot chuyên dụng, tuyệt đối không có khả năng gian lận."

 

Hồ Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tầm mắt bức bách ấy cũng biến mất: "Nếu nhóc thủ khoa không phản đối thì anh sắp xếp cho cậu ta nhé? Trong lớp có vài người muốn cậu ta đấy."

 

"Ừm." Giản Đăng gật đầu, nghĩ một hồi lại nói: "Nhớ phát cho cậu ấy một tờ giấy thông hành tạm thời, em sẽ nói với giáo viên."

 

Các sinh viên năm 1 và 2 đến tòa nhà thực nghiệm hỗ trợ học tập đều được cấp giấy như vậy, tất nhiên Hồ Tiêu đồng ý, sau khi xác nhận Giản Đăng không còn chuyện gì nữa mới rời đi.

 

"Anh yên tâm, khi người khác đã cảnh giác Đào Khả thì ám chỉ tinh thần sẽ không còn tác dụng nữa." Giản Đăng nhìn Hoắc Yến Hành vẫn luôn im lặng kể từ khi Hồ Tiêu vào: "Nếu Đào Khả cưỡng chế sử dụng thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết."

 

"... Em biết rồi?" Hoắc Yến Hành khẽ dừng lại: "Không sợ anh trách oan người ta sao?"

 

"Thượng tướng Hoắc không tin bản thân mình như vậy ư?" Giản Đăng khẽ chớp mắt, nhớ lại miêu tả ám chỉ tinh thần trong tư liệu của tháp Trắng, dù hôm ấy cậu không phát hiện có chỗ nào không đúng nhưng vẫn chọn tin Hoắc Yến Hành.

 

Ám chỉ tinh thần là kỹ năng chỉ có dẫn đường mới học được, hơn nữa còn không thể dùng với người cùng cấp hoặc cấp cao, ở đế quốc Úy Lam, chỉ khi thẩm vấn phạm nhân mới được dùng ám chỉ tinh thần, còn cần phải trả qua tầng tầng lớp lớp th ẩm duyệt.

 

Dẫn đường có thể sử dụng ám chỉ tinh thần đều được ghi lại trong hồ sơ đế quốc, cơ bản thì họ đều là người của Quân bộ, không một ai trong số họ có thể tiếp xúc với Đào Khả, nếu thật sự có dẫn đường hoang dạy kỹ năng này cho đào Khả thì đây chính là chuyện vô cùng nghiêm trọng.

 

"Cần em giúp gì không? Thượng tướng Hoắc?" Giản Đăng cố ý hỏi.

 

"Cách xa Đào Khả một chút."

 

Mấy ngày trước Giản Đăng còn cho rằng Hoắc Yến Hành nói vậy là để cảnh cáo mình, nhưng bây giờ Giản Đăng không dám chắc chắn nữa.

 

Dù trước đây Đào Khả có hiềm nghi nhưng trong tình huống không có chứng cứ xác thực, Hoắc Yến Hành đối xử với người trong lòng như thế à?

 

Bảo sao chỉ có thể trở thành vai ác.

 

Vai ác như có cảm ứng: "Em nghĩ gì thế?" Sao cứ cảm thấy hình như em ấy đang nói bậy.

 

"Đàn anh ơi." Giản Đăng quay người, ngồi áp vào lưng ghế, hai tay tùy ý gác lên lưng ghế: "Giả dụ như người anh thích làm sai gì đó, anh sẽ làm gì?"

 

"......" Hoắc Yến Hành không rõ tại sao Giản Đăng đột nhiên hỏi vấn đề này, anh cẩn thận đáp: "Bao che cho em ấy."

 

Giản Đăng: ???

 

Giản Đăng: (; ゜0゜ )

 

Thấy dáng vẻ vỡ lẽ của Giản Đăng, Hoắc Yến Hành tiếp tục giải thích: "Anh sẽ cùng em ấy nhận sai và sửa lỗi, nếu tình hình nghiêm trọng, anh sẽ đưa em ấy ra ngoài mà không ảnh hưởng gì đến người khác."

 

"Tại sao?" Giản Đăng không ngờ Hoắc Yến Hành sẽ vì Đào Khả mà làm đến thế, không chừng lần này điều tra Đào Khả là đang lấy việc công làm việc tư, lén giúp cậu ta giải quyết.

 

"Nếu anh thích một người thì nhất định sẽ luôn dõi theo người đó." Hoắc Yến Hành không hề chớp mắt mà nhìn vào mắt Giản Đăng: "Anh là thượng tướng, trong tình huống như vậy mà không phát hiện ra có gì không đúng mà còn để em ấy phạm lỗi, không thể kịp thời ngăn em ấy lại, chắc chắn anh cũng có trách nhiệm."

 

"Anh có thể phạt em ấy vì phạm lỗi, nhưng người khác thì không."

 

Giản Đăng gật đầu, hiểu rồi, trừng phạt ~ á mà.

 

Thấy Hoắc Yến Hành còn nhìn mình chằm chằm, Giản Đăng đặt chân xuống đất, dồn trọng tâm về phía trước, ghế tựa cũng theo động tác của cậu mà nghiêng về trước, chỉ còn hai chân ghế chạm đất.

 

Giản Đăng cố gắng duỗi tay về phía Hoắc Yến Hành, miễn cưỡng chạm vào vai anh, cậu thấm thía bảo: "Đàn anh à, yêu đương mù quáng phải cẩn thận á!"

 

Nếu Đào Khả không cảm kích thì chẳng phải coi tiền của anh như rác hay sao!

 

Hoắc Yến Hành: ......

 

Hoắc Yến Hành: ............

 

Đúng là uổng công mình nói mấy lời vừa rồi! Hoắc Yến Hành tức giận thẳng lưng, không cho Giản Đăng chạm vào mình nữa.

Bình Luận (0)
Comment