Dẫn Đường Cậu Ấy Không Muốn Yêu Đương

Chương 28

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoắc Yến Hành liếc nhìn Giản Đăng thật sâu, thấy cậu không giống như đang nói đùa, nghĩ vậy thì anh càng thêm im lặng.

 

Hoắc Yến Hành im lặng ngồi xuống trước bàn làm việc, anh quyết định dùng công việc chữa lành cho trái tim đau đến chết lặng của mình.

 

Giản Đăng không nhận ra gì vẫn còn đang thương nhớ khoảng cách một mét, cậu theo anh nằm xuống ghế lười bên cạnh.

 

Điều chỉnh tư thế thoải mái xong, Giản Đăng tiếp tục mở quang não xem drama trên mạng vũ trụ.

 

Chuyện mẹ Đào nhận thân đã lan truyền khắp mạng vũ trụ, có phóng viên chụp được cả quá trình, bao gồm cả dáng vẻ kỳ dị tiếp đó của mẹ Đào.

 

Cư dân mạng vô cùng phẫn nộ, thậm chí có người nóng tính còn đến đập phá cửa tiệm trên danh nghĩa của nhà họ Đào, kết quả bị cảnh sát tuần tra bắt đi cải tạo.

 

Hành vi này là không nên, nhưng có đôi khi mọi người quá tức giận, bị k1ch thích đến mất lý trí, các cửa hiệu liên quan đến nhà họ Đào cũng lần lượt ngừng kinh doanh làm tinh cầu Alpha vô cùng hỗn loạn.

 

Còn có người ở gần nhà họ Đào phốt nhà họ Đào trống không, cha Đào mất tích, trông thì hình như ông ta đã trốn rồi.

 

Khi người của Quân bộ đến nơi, hiện trường rất lộn xộn, cũng may nhà họ Không sẵn lòng phối hợp điều tra ra tay giúp đỡ nên bớt đi được một ít việc.

 

Giản Đăng đọc tin tức thật thật giả giả trên mạng vũ trụ, cậu như chợt nhớ ra gì đó: "Đêm yến hội là ai mang thuốc Dẫn Dụ vào hoàng cung vậy?"

 

"Có người mua chuộc người phục vụ, khi quân đoàn Huyền Xà tìm được người phục vụ thì hắn ta đã chết rồi, sau đó điều tra phát hiện ra trong người của hắn ta có những dấu vết như trên thi thể của mấy tên côn đồ."

 

Nói đến đây, mắt Hoắc Yến Hành hiện lên vẻ chán ghét, người phục vụ cũng bị ký sinh, tinh cầu thủ đô bị Trùng tộc thâm nhập sâu hơn anh tưởng, nhưng vẫn không ai biết rốt cuộc những người bị ký sinh duy trì lý trí như thế nào.

 

Nếu có một loài Trùng tộc mới xuất hiện thì nghĩa là giữa họ và Trùng tộc sẽ lại thêm một trận chiến ác liệt nữa.

 

Đế quốc Úy Lam và Trùng tộc đã tranh đấu không ngừng mấy trăm năm, trong đó có thua có thắng nhưng không có điểm dừng.

 

Hiện giờ Trùng tộc đột nhiên xuất hiện một loại sinh vật mới, cơ thể của nó có thể trực tiếp đi lại trong vũ trụ, những nơi nó đi qua không còn một ngọn cỏ, tất cả đều bị nó cướp đi, không để lại chút sự sống nào cho tinh cầu kia.

 

Nếu cứ tiếp tục mặc kệ Trùng tộc thì sớm muộn gì các vì sao cũng sẽ tiêu vong, vậy nên người của đế quốc mới hận Trùng tộc như vậy, nếu như có người hợp tác với Trùng tộc thì chắc chắc người đó sẽ bị khinh thường.

 

"Đàn anh, anh cảm thấy trong cơ thể của mẹ Đào có Trùng tộc ký sinh không?" Giản Đăng nghĩ đến cảm giác mà mấy tên côn đồ kia mang lại, hệt như người bình thường nhưng họ lại bị Trùng tộc ký sinh.

 

Nhưng ngay từ đầu mẹ Đào đã cho cậu cảm giác kỳ lạ nhưng đến cuối cùng chẳng có Trùng tộc nào thoát ra khỏi cơ thể bà ta, có gì khác nhau?

 

"Hình như em chưa từng thấy tinh thần thể của mẹ Đào." Giản Đăng như suy tư gì đó, mẹ Đào muốn tự bạo mà còn có thể phân tinh thần lực để áp chế tinh thần thể ư?

 

Trùng tộc cũng có tinh thần lực nhưng chúng nó không có tinh thần thể, tinh thần lực của Trùng tộc rất đặc biệt, tất cả trùng tạo thành một tấm lưới tinh thần, bọn nó từ trên xuống dưới sẽ chấp hành mệnh lệnh của Trùng mẹ, dù có chết cũng sẽ tuân theo.

 

Giản Đăng đã nghe thấy câu nói kia của mẹ Đào, trừ Trùng tộc ra thì cậu không thể nghĩ ra ai có thể hận Hoắc Yến Hành như vậy.

 

"Có thể là điều khiển tinh thần."

 

Trong lòng Hoắc Yến Hành cũng có suy đoán về việc này, nhưng Trùng tộc không thể tiến hành cưỡng chế loài người nên trong đó có rất nhiều điểm cấp bách, trước mắt vẫn là tìm cách nhận diện có bao nhiêu người ở đế quốc bị ký sinh thì tốt hơn.

 

Vì thế gần đây Quân bộ đã tiến hành kiểm tra kỹ lượng tất cả các sĩ quan đóng quân tại tinh cầuthủ đô, kết quả là chẳng phát hiện được gì.

 

Không có mẫu, họ không thể biết liệu thiết bị quét có phát hiện ra Trùng tộc ký sinh hay không, hay thật sự không có ai bị ký sinh.

 

Vì chuyện này mà gần đây Quân bộ và viện nghiên cứu rất bận, nhất là Hoắc Yến Hành, anh là thượng tướng nên lúc nào cũng có người tìm, Giản Đăng dính líu cũng cùng tham gia rất nhiều hội nghị.

 

Vì để tiết kiệm thời gian mà hai người đã sửa thời gian thân mật từ ban ngày thành buổi tối, tay nắm tay và ngủ cùng, sau buổi tối thì đảm bảo vượt qua ba mươi phút.

 

Do thế mà Hoắc Yến Hành thở phào nhẹ nhõm, mỗi lần nắm tay Giản Đăng anh đều có đủ kiểu suy nghĩ táo bạo khiến anh không thể thản nhiên đối mặt với cậu.

 

Khi ngủ nắm tay rất tốt, như vậy Giản Đăng có thể im lặng.

 

"Em ở đây chờ anh, anh sẽ ra ngay."

 

Cửa phòng thẩm vấn, Hoắc Yến Hành đứng lại không cho Giản Đăng vào cùng, bên trong quá loạn, anh không muốn Giản Đăng thấy.

 

Thông qua việc ngủ nắm tay mấy hôm nay, họ đã tích cóp được bốn tiếng giải trừ, thỉnh thoảng tách ra một lúc cũng không sao.

 

Giản Đăng muốn vào theo, vì hôm nay người bị thẩm vấn là Đào Khả.

 

Vì Đào Khả mãi không chịu nói rõ tin tức của nhà họ Đào mà mình biết nên Quân bộ xin một vị dẫn đường đến thôi miên tinh thần, Giản Đăng rất muốn nhìn hiện trường thôi miên một chút.

 

Nhưng không phải là cậu không nghe lời Hoắc Yến Hành, chính Giản Đăng cũng không chắc mình có bị dọa sợ hay không.

 

Dù sao thì hai đời nơi Giản Đăng đi nhiều nhất chính là phòng thí nghiệm, nơi như Quân bộ, nếu không phải vì hai bên bị ràng buộc thì cậu sẽ không đến đây được mấy lần.

 

Giản Đăng nghe lời ở lại bên ngoài, trái lại Hoắc Yến Hành lại bịn rịn bước vào.

 

Tạm biệt Hoắc Yến Hành quá lo lắng cho mình, Giản Đăng không ở một chỗ chờ anh mà quyết định tự về phòng làm việc.

 

Ở đây đã nhiều ngày, đường đi của Quân bộ không phức tạp, Giản Đăng nghĩ mình sẽ không đến mức lạc đường.

 

Lạc đường thì không có, nhưng có xuất hiện một người chặn đường cậu, Giản Đăng nhận ra gã, cậu đã từng thấy gã trong rất nhiều cuộc họp.

 

Người đàn ông trên vai đeo quân hàm thượng tá mở miệng chào Giản Đăng trước: "Trợ lý Giản."

 

"Thượng tá Lộ." Giản Đăng gật đầu, định tiếp tục đi về phía trước.

 

"Trợ lý Giản." Thượng tá Lộ bước lên cản đường Giản Đăng: "Thượng tướng Hoắc không ở cùng cậu à?"

 

"Nếu thượng tá có việc muốn báo cáo với cấp trên thì xin hãy làm theo quy trình, phó quan Hồ sẽ báo cho ngài các hạng mục có liên quan."

 

Giản Đăng gần như diễn trọn vai trợ lý, nhưng hình như điều này vẫn chưa khiến đối phương hài lòng, gã vẫn cản không cho cậu đi.

 

Thượng tướng Lộ trước mặt thuộc quân đoàn Huyền Xà, chẳng lẽ giữa Huyền Xà và Điểu Sư có ân oán gì đó mà cậu không biết? Giản Đăng nghĩ, tính nhân lúc Hoắc Yến Hành vắng mặt để kiếm chuyện à?

 

"Được rồi, tôi chỉ xác nhận thôi." Thượng tá Lộ mỉm cười.

 

Nhìn nụ cười này, Giản Đăng theo bản năng lui về sau một bước, kéo dài khoảng cách giữa bản thân và gã.

 

Thượng tá Lộ cũng không thèm để ý việc Giản Đăng đề phòng mình, gã lấy ra một thứ lớn cỡ hộp nhẫn, đưa về phía Giản Đăng: "Tôi tìm cậu, chủ yếu là vì muốn tặng cậu một món quà."

 

Quà? Giản Đăng nhìn cái hộp, bên trong là một con Trùng tộc to cỡ ngón trỏ đang uốn éo, Giản Đăng nhận ra đây là con trùng trong người mấy tên côn đồ mà Hoắc Yến Hành đã cho cậu xem!

 

Giản Đăng lập tức lui về sau thật xa, nhưng cậu không chọn quay đầu bỏ chạy, vì nếu làm vậy thì cậu sẽ không biết gã sẽ làm gì khi cậu vừa quay lưng, Giản Đăng rất rõ trong tình huống bản thân đang giấu thân phận dẫn đường thì không thể phòng bị tấn công từ sau lưng được.

 

Lúc này hộp Trùng tộc bay về phía Giản Đăng, bằng khả năng nhảy đáng kinh ngạc chẳng mấy chốc nó đã đến trước mặt Giản Đăng.

 

Sau đó nó đột nhiên bị lồ ng điện bảo vệ trên người Giản Đăng giật cháy.

 

Thượng tá Lộ vốn nắm chắc phần thắng trong tay chậm rãi ngừng cười: "Hoắc Yến Hành vậy mà cho mày lá chắn bảo vệ mức năng lượng này, hắn ta nghĩ sao vậy?"

 

Lá chắn này có thể cản tấn công đạn pháo của chiến hạm, không phải bình thường nên dùng ở cơ giáp hoặc chiến hạm sao!

 

Giản Đăng đáp lại bằng ánh mắt vô tội, cậu cũng rất muốn biết Hoắc Yến Hành nghĩ sao.

 

Cái lá chắn bảo vệ này là Hoắc Yến Hành tìm cho cậu sau ngày mẹ Đào chết, nói cho hay là phòng ngừa bất trắc, dù Giản Đăng vẫn luôn ở bên Hoắc Yến Hành, bình thường không hay dùng đến.

 

Không ngờ một lời thành sấm, cậu và Hoắc Yến Hành vừa xa nhau mấy phút đã có người tìm đến cửa rồi.

 

Vừa rồi Giản Đăng kéo dài khoảng cách không chỉ vì tránh đòn tấn công mà còn tránh để phạm vi của lá chắn lan đến chỗ thượng tá Lộ khiến đối phương bay màu nửa người.

 

Mẫu này khó lắm mới có được, không bắt sống được hay sao?

 

Sắc mặt thượng tá Lộ thoáng chốc sa sầm, cứ tưởng kế hoạch hôm nay không có chút sơ hở nào, không ngờ lại làm lộ thân phận!

 

Không thể để thằng Giản Đăng này sống được!

 

Thượng tướng Lộ dùng tinh thần lực tấn công Giản Đăng, lồ ng bảo vệ chỉ chặn được các đòn tấn công vật lý chứ không có tác dụng với tinh thần lực.

 

Trước khi cản Giản Đăng lại, gã đã xác nhận xung quanh không có ai, chỉ cần khi xong việc dọn sạch tinh thần lực thì sẽ không có ai phát hiện ra gã!

 

Đối mặt với việc bản thân bị tấn công bằng tinh thần lực, Giản Đăng đứng tại chỗ không nhúc nhích, cậu sờ sờ mũi, thấy sao hôm nay mình cứ như cái bẫy [1] ấy.

 

[1] Raw là 钓鱼执法 (Điếu ngư chấp pháp): Người chấp pháp lôi kéo dụ dỗ người vô tội phạm tội hoặc nhận tội, sau đó dựa vào điều này mà thu thập bằng chứng hay thi hành hành vi trừng trị theo luật nhằm trục lợi cho bản thân. Ở đây tác giả ví bé Đèn như cái bẫy dụ mấy khứa Trùng tộc lòi mặt để tiện tóm cả lũ.

 

Nhưng mà trùng hợp thật!

 

Ngay khi thượng tá Lộ cho rằng mình có thể dễ dàng gi3t chết một thằng oắt người bình thường không cảm nhận được tinh thần thì một luồng tinh thần lực đáng sợ khác ập về phía gã, nháy mắt khiến gã mất ý thức.

 

Trước khi bất tỉnh, thượng tá Lộ nhìn thấy Hoắc Yến Hành vội vàng bước đến, suýt chút nữa đã đã chửi đổng lên.

 

Giản Đăng không đụng vào quang não, nghĩa là Hoắc Yến Hành tự đến đây, thứ duy nhất có thể thông báo cho Hoắc Yến Hành biết trong khoảng thời gian này chỉ có cái chắn bảo vệ đó.

 

Có cần phải thế không! Còn bật nhắc nhở nữa chứ! Phải dùng đến của báu như vậy mới được à?!

 

Thượng tá Lộ chửi thầm đương sự không nghe được, Hoắc Yến Hành cau mày nhìn Giản Đăng từ trên xuống dưới, thấy cậu không bị thương mới hỏi: "Sao không đợi anh trước phòng thẩm vấn?"

 

Ánh mắt Giản Đăng thoáng lảng tránh, lí nhí nói: "Anh thấy em bẫy thế nào ạ?"

 

Hoắc Yến Hành nhướng mày, khoanh tay trước ngực bảo: "Tiểu Đăng giỏi quá, đến anh còn không phát hiện gã bị ký sinh."

 

Giản Đăng được khen phổng mũi không thèm nhìn Hoắc Yến Hành: (OvO).

 

Theo sau Hoắc Yến Hành còn có Hồ Dương, anh ta đang không hiểu tại sao đang lấy cung mà thượng tướng lại bỏ đi giữa chừng thì thấy thi thể cháy đen của Trùng tộc và thượng tá Lộ nằm bất tỉnh trên mặt đất.

 

"Báo cáo nói toàn bộ thành viên của quân đoàn Huyền Xà đều thông qua kiểm tra mà." Sắc mặt Hồ Dương thay đổi, quân đoàn Huyền Xà chuyên bảo vệ tinh cầu thủ đô, nếu thượng tá cũng có thể bị ký sinh thì nói gì người phía dưới.

 

Mà chuyện xảy ra ngày hôm nay đã chứng minh kiểm tra thông thường hoàn toàn vô dụng.

 

Hồ Dương lặng lẽ thở dài, xem ra ngày nghỉ của mình toi rồi, anh ta có hơi muốn về quân đoàn Điểu Sư.

 

Cuộc tấn công đột ngột xảy ra đến khiến mọi người lần nữa bận tối tăm mặt mày, mãi đến tối khi về chung cư Hoắc Yến Hành mới kể cho Giản Đăng nghe những gì Đào Khả khai khi bị thẩm vấn.

 

Đào Khả bị thôi miên im lặng ngồi đó, ánh mắt dại ra không còn sự kiêu căng ngang ngược của trước đó nữa.

 

"Trong cơ thể của mẹ Đào có Trùng tộc ký sinh không?" Miêu Ô thôi miên bắt đầu lấy cung, Hồ Dương bên cạnh y phụ trách ghi chép.

 

Hoắc Yến Hành đứng cách đó không xa quan sát trạng thái của Đào Khả.

 

"Không có." Đào Khả trả lời xong, máy phát hiện nói dối vẫn không có động tĩnh gì, chứng minh những gì cậu ta nói là sự thật.

 

"Trùng tộc làm thế nào để khống chế mẹ Đào?" Miêu Ô tăng tinh thần lực, Đào Khả và y đều là dẫn đường cấp S nên thôi miên rất tốn sức, không thể kéo dài thời gian quá lâu.

 

"Là..." Đào Khả vừa định nói thì cả người bắt đầu co giật trợn trắng mắt: "Tôi... Tôi không biết."

 

"Thượng tướng." Sắc mặt Miêu Ô rất nghiêm túc: "Xem ra có cấm chế tinh thần lực nào đó, nếu cưỡng chế phá bỏ thì sẽ khiến Đào Khả chết não."

 

Hoắc Yến Hành vẫn nhớ rõ Giản Đăng nói không được để Đào Khả chết, anh lạnh giọng: "Không còn cách nào khác?"

 

Miêu Ô cúi đầu: "Tìm được Trùng tộc đã hạ cấm chế đó."

 

Hoắc Yến Hành ra hiệu cho Miêu Ô hỏi vấn đề khác, qua một loạt các câu hỏi, bọn họ phát hiện Đào Khả cũng không biết được nhiều lắm.

 

Ít nhất thì cậu ta không biết nhà họ Đào lấy đá Ngân Tinh làm giao dịch với trùng tộc.

 

Nhưng Đào Khả lại khai báo vài việc khác, nghe cậu ta nói ra mấy cái tên mà cậu ta muốn tiếp cận và điều khiển, ánh mắt Hoắc Yến Hành hiện lên chút phức tạp.

 

Đây là gút mắc tình yêu của bốn người mà Giản Đăng nói ư? Có vẻ ngay từ đầu mấy tên công đó đã là mục tiêu của Đào Khả rồi.

 

Nhưng nếu thật sự âm thầm khống chế được họ, hơn phân nửa thế lực của đế quốc sẽ rơi vào tay Trùng tộc sau lưng Đào Khả, đây sẽ là chuyện rất đáng sợ.

 

"Ha ha..." Đào Khả đột nhiên bật cười, Miêu Ô sắc mặt trắng bệch ngả người ra sau, đã đến cực hạn của y rồi.

 

"Các người không giết được tôi đâu, tôi vẫn còn giá trị với đế quốc." Đào Khả trông có hơi điên điên: "Giá trị của tôi chắc chắn còn cao hơn Giản Đăng."

 

"Tại sao muốn giết Giản Đăng?"

 

Thấy Hoắc Yến Hành hỏi, Đào Khả nghiêng đầu nhìn anh, trên mặt hiện vẻ ác độc: "Vì cơ thể mẹ thành công chỉ có tôi, tôi mới là người bước l3n đỉnh cao!"

 

"Ba năm trước tôi thấy vui." Trong lời nói bâng quơ của Đào Khả là một sinh mạng biến mất: "Nhưng bây giờ sao nó có thể đi trước tôi được?"

 

"Tôi mới là người được mọi người bảo vệ, ngưỡng mộ mới phải!"

 

"Cơ thể mẹ thành công chỉ có một mình tôi, bọn họ sẽ không từ bỏ tôi..." Đào Khả không ngừng thấp giọng lẩm bẩm, hiển nhiên không nghe được người khác nói gì.

 

Hoắc Yến Hành cũng không có tâm trạng để nghe, Đào Khả đã mục rửa từ trong xương cốt rồi, anh bảo Miêu Ô: "Tiếp tục thẩm vấn."

 

Đào Khả không thể chết, nhưng sống không bằng chết mới là hình phạt tốt nhất với cậu ta.

 

"Người của ta điều tra được 20 năm trước nhà họ Đào từng đến tinh cầu Mộc Pháp ở biên giới một lần."

 

Hoắc Yến Hành không thuật lời những lời ác ý của Đào Khả với Giản Đăng, anh chỉ khái quát vài ba câu, trái lại nhắc đến một chuyện khác.

 

"Trong thời kỳ đỉnh cao, phòng thí nghiệm dưới lòng đất của tinh cầu Mộc Pháp có khi đạt đến hàng trăm, sau đó thì tinh cầu đó bị Trùng tộc đánh phá biến thành tinh cầu không có sự sống."

 

"Thời gian Trùng tộc tấn công tinh cầu mộc Pháp chính là khoảng thời gian sau khi nhà họ Đào rời đi."

 

"Mà điều tra sau khi cha đào mất tích cũng hướng đến đó."

 

Giản Đăng cau mày, nói vậy nghĩa là kế hoạch ẩn nấp của Trùng tộc có khả năng đã bắt đầu từ 20 năm trước.

 

Cậu có hơi lo lắng nhìn Hoắc Yến Hành, sáu năm trước khi anh vừa tròn 20 đã chiến đấu với Trùng tộc trong tình hình nghiêm trọng nhất, không ngờ hậu phương lại không góp sức như thế, sắp bị Trùng tộc đâm thành cái sàng rồi.

 

Nếu Hoắc Yến Hành không quay về tinh cầu thủ đô thì có phải sẽ không phát hiện ra những điều này không? Lòng Giản Đăng thoáng lạnh xuống, vì ở thời điểm này trong nguyên tác, Hoắc Yến Hành không về thủ đô mà ở lại tiền tuyến.

 

Nhận thấy cảm xúc của Giản Đăng không đúng, Hoắc Yến Hành dừng nói chuyện: "Em tuyệt đối không phải sản phẩm phẩm của phòng thí nghiệm, có lẽ cha mẹ em vẫn ở đâu đó đợi em."

 

Giản Đăng lắc đầu tỏ vẻ không phải vì lý do này: "Cũng may là anh về thủ đô."

 

Nếu không về, có phải Hoắc Yến Hành cũng sẽ trước sau có địch như trong nguyên tác không, tinh lần lực mất không chế cũng có thể vì chuyện này mà ra.

 

Như vậy quân đoàn Điểu Sư sẽ xin Đào Khả hỗ trợ, mời đến là Đào Khả nhiệt tình giúp đỡ hay là Trùng tộc đầy ác ý khoác da Đào Khả?

 

Trong nguyên tác sau khi Đào khả 'an ủi' Hoắc Yến Hành, Hoắc Yến Hành khi ấy vẫn là Hoắc Yến Hành ư?

 

Ngay từ đầu Giản Đăng đã không quan t@m đến nội dung nguyên tác, nhân vật hành động thế nào, có theo nguyên tác hay không cậu đều không quan tâm.

 

Nhưng lúc này cậu chỉ thấy vui mừng, Hoắc Yến Hành thoát khỏi cốt truyện, từ biên giới về thủ đô mới có những chuyện tiếp đó.

 

"Vì có em ở đây." Hoắc Yến Hành khẽ nói, rất nhanh những lời ấy đã tiêu tán giữa không trung.

 

"Sao ạ?" Giản Đăng chỉ nghe được từ cuối, câu vừa rồi của Hoắc Yến Hành vừa nhanh lại nhỏ như thể sợ cậu nghe được vậy.

 

Không hiểu sao cậu cảm thấy có lẽ những lời này rất quan trọng.

 

"Anh không về thì ai mua kẹo cho em đây?" Hoắc Yến Hành bất lực thở dài như thể Giản Đăng là đứa trẻ ba tuổi không có kẹo ăn sẽ khóc.

 

Giản Đăng cảm thấy hình như số từ sai sai: ?

 

"Nói vậy nghĩa là tiệm bán kẹo thủ công ở thủ đô ạ?" Giản Đăng nhanh chóng bắt được trọng điểm.

 

Phải rồi, lần đầu cậu ăn kẹo của tiệm này là lúc Hoắc Yến Hành mang từ bên ngoài về mà!

 

Khi đó họ vẫn là bạn cùng phòng, Hoắc Yến Hành đang trong lúc dưỡng thương, hai người chỉ không gặp nhau một buổi sáng, cũng không đến mức qua tinh cầu khác mua kẹo cho cậu chứ.

 

"... Cứ coi là vậy đi." Hoắc Yến Hành sinh ra trên tinh cầu thủ đô ậm ờ đáp.

 

"Thế sao em không phát hiện ra cửa tiệm kho báu này nhỉ?" Giản Đăng nói thầm.

 

Khi phòng thí nghiệm không có dự án, Giản Đăng sẽ ra ngoài đi dạo, cậu không biết nhiều về các trò giải trí khác nhưng lại tự học được cách tìm cửa hàng kẹo khá ngon từ những đánh giá chân thật trên mạng vũ trụ.

 

Hầu hết cửa hàng kẹo thủ công sẽ không mở chuyển phát nhanh mà dựa vào khách quen truyền miệng, Giản Đăng lại luôn có thể thông qua các cách phát hiện ra họ rồi tìm được loại kẹo nào hợp với khẩu vị của mình.

 

Nếu Hoắc Yến Hành nói cửa tiệm đó thật sự ở tinh cầu thủ đô thì Giản Đăng không tin mình sẽ không tìm thấy!

 

"Cửa tiệm kho báu?" Hoắc Yến Hành bật cười: "Ngon đến vậy à?"

 

"Dạ." Giản Đăng gật đầu thật mạnh: "Trước mặt thì là số một trong lòng em!"

 

"Nghe nói cửa tiệm kẹo thủ công nếu không được tuyên truyền thì sẽ đóng cửa nhanh lắm á." Giản Đăng vờ nghiêm túc: "Nên anh nói cho em địa chỉ cửa hàng đó nha? Em có thể giúp họ tăng doanh thu!"

 

"Anh ơi~ Anh thấy sao?"

 

"Chẳng ra sao." Hoắc Yến Hành lạnh lùng từ chối: "Yên tâm, chỉ cần em còn muốn ăn thì cửa tiệm đó sẽ không đóng cửa đâu."

 

"Haiz." Lần này đến lượt Giản Đăng thở dài, cậu biết Hoắc Yến Hành không chịu nói: "Vậy đàn anh ngủ ngon nhé."

 

"Có việc thì gọi anh, hết việc thì đàn anh?"

 

"Zzz..."

 

"Hừ." Nghe tiếng thở vờ ngáy bên tai, Hoắc Yến Hành cũng nhắm mắt lại, đúng là quen rồi.

 

Hôm sau Giản Đăng tỉnh dậy vẫn còn nhớ thương địa chỉ của tiệm kẹp thủ công, cậu còn bắt đầu lên mạng vũ trụ tìm.

 

Hoắc Yến Hành thấy cậu còn định mua tất cả các loại kẹo của các tiệm để nếm thử thì đành bất lực bảo: "Tiệm đó ít khách lắm, không tìm thấy trên mạng vũ trụ đâu."

 

Dù sao 'cửa tiệm' đó cũng chỉ phục vụ một mình Giản Đăng mà thôi.

 

Thấy Giản Đăng thất vọng, Hoắc Yến Hành nhanh chóng dời lực chú ý của cậu đi: "Không phải em muốn gặp Hình Thiên sao? Hôm nay anh dẫn em đi gặp nó."

 

"Được thôi."

 

Thế là một tiếng sau Giản Đăng dễ dỗ được gặp cơ giáp Hình Thiên chỉ thấy trên tin tức và video.

 

Cơ giáp trước mặt cậu cao ba mét, cả người chỉ có một màu đen, đường nét mạnh mẽ không gì sánh được, cả người nó tràn ngập sát khí từng trải trên chiến trường, chỉ liếc mắt một cái cũng đủ khiến kẻ địch sợ cứng người.

 

Hai mắt Giản Đăng phát sáng nhìn Hoắc Yến Hành, sau khi được phép thì lập tức nhào đến sờ cơ giáp, khuôn mặt kích động gần như đỏ cả lên: "Đây là cơ giáp cấp S đó!"

 

"Oa, không hổ là thầy mình, thì ra xử lý chỗ này như vậy, hóa ra là vậy..."

 

Hoắc Yến Hành đứng sau Giản Đăng ban đầu cũng thấy rất vui, nhưng càng về sau anh càng thấy không đúng.

 

Lúc Giản Đăng nhìn thấy anh hai mắt cũng không sáng như vậy mà! Như thể trước mặt cậu không phải cơ giáp mà là vợ của cậu vậy.

 

Hoắc Yến Hành bị suy nghĩ của mình dọa sợ, Giản Đăng từng nói em ấy không muốn yêu đương, là không muốn yêu đương với con người, thế cơ giáp thì sao?

 

Hóa ra Giản Đăng là cơ giáp luyến ái sao?

 

Nhưng loại chuyện coi cơ giáp là bà xã này bình thường chỉ xảy ra trên người điều khiển thôi mà.

 

Hoắc Yến Hành im lặng.

 

Để thoát khỏi suy nghĩ đáng sợ này, Hoắc Yến Hành chủ động hỏi: "Em muốn vào khoang điều khiển không?"

 

Không hỏi cũng biết Giản Đăng sẽ đồng ý, sau đó cậu thấy anh gọi cơ giáp: "Hình Thiên."

 

Quái vật khổng lồ trước mặt theo tiếng gọi mà cử động, nó chậm rãi đặt tay xuống chân hai người, giúp họ bước lên khoang điều khiển.

 

Vừa vào trong, Giản Đăng đã nghe thấy giọng nam vang lên.

 

"Ồ! Chủ nhân của tôi, cuối cùng anh cũng đến gặp tôi rồi hả!"

 

"Anh còn dẫn khách đến nữa à? Hiếm khi nha, chào mừng cậu, thưa cậu chủ, cậu có thể gọi tôi là Hình Hình hoặc Thiên Thiên."

 

"Ừm, Thiên Thiên?" Giản Đăng không ngờ cơ giáp ngầu thế mà trí tuệ lại thế này.

 

"Cảm ơn cậu, quý ngài lương thiện." Giọng của Hình Thiên thấp thoáng tiếng nức nở kèm tiếng nhạc nền chúc mừng: "Đã lâu rồi không có ai gọi tôi như vậy, thật là khiến người ta hoài niệm mà."

 

"Vậy à?" Giản Đăng thấy Hoắc Yến Hành không giống người sẽ gọi cơ giáp như vậy.

 

"Cảm ơn cậu! Quý ngài thiện lương, tư sắc cậu còn rực rỡ hơn cả hoa hồng, đôi mắt cậu còn chói lóa hơn đá Obsidian [1]..."

 

[1] 黑曜石: Hay đá Obsidian (tên Việt là đá vỏ chai) là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Trong lúc Hình Thiên nói chuyện, nhạc nền đã chuyển thành diễn tấu violin du dương.

 

Đây là lần đầu Giản Đăng thấy xấu hổ như vậy, cậu cũng từng nghe người khác nói cậu đẹp nhưng ít ra không có như vậy...

 

"Ủa... Hình như nhìn cậu quen quen..."

 

"Hình Thiên." Thấy ánh mắt Giản Đăng nhìn cơ giáp không như đang nhìn 'bà xã', rốt cuộc Hoắc Yến Hành cũng lên tiếng cản nó lại.

 

"Chủ nhân, anh thật là nhạt nhẽo." Hình Thiên vâng lời dừng khen, cũng cảm thấy ghét bỏ Hoắc Yến Hành.

 

"Em cứ thoải mái dạo, cứ coi nó như phông nền là được."

 

Trước giờ Giản Đăng sẽ không như vậy, nếu gặp cơ giáp có trí tuệ cậu sẽ vô cùng hào hứng giao lưu cùng, nhưng Hình Thiên... khiến cậu phải suy nghĩ lại.

 

Vậy nên dù Hình Thiên có ca ngợi Giản Đăng thế nào cũng không được cậu đáp lại.

 

"Ha!" Hình Thiên cười lạnh: "Darling, em đừng có được yêu mà hư."

 

"Tôi thừa nhận, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi đó."

 

Giản Đăng: ......

 

Giản Đăng muốn nói lại thôi: "Có phải lúc thầy chế tại chiếc cơ giáp này đã xảy ra chuyện gì không ạ?"

 

Như bị thương nặng hay gì đó chẳng hạn.

 

"Nghe nói lúc đó mợ anh thích xem nhạc kịch và tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo."

 

Nên Hình Thiên mới có tình tình 'quái lạ' như vậy đó.

 

May là năng lực nghiệp vụ của nó không tệ, nếu không Hoắc Yến Hành sẽ đưa nó về lò nấu lại.

 

"Tổng giám đốc bá đạo gì chứ? Người ta vẫn còn là con nít nha." Hình Thiên bất mãn: "Tôi mới có 8 tuổi thôi, đừng có thêm tuổi bậy bạ cho tôi, không biết tuổi tác của cơ giáp không được tùy tiện nhắc đến à?"

 

Hoắc Yến Hành không thèm quan tâm nó, anh quay đầu hỏi Giản Đăng: "Em có chỗ nào muốn nhìn không?"

 

"Em có thể đến chỗ vai không? Em muốn xem vũ khí lắp ở đó."

 

"Tất nhiên là chuyện nhỏ thôi thưa quý ngài lương thiện ạ, dù cậu có muốn nhìn cả người hay bên trong tôi thì tôi cũng sẽ dang tay chào đón ngài ~"

 

"Come on! Đến đây đi nào!"

 

Giản Đăng bị nhạc nền đột nhiên chuyển thành nhạc kim loại nặng làm cho giật mình, cậu tự hỏi hệ thống của Hình Thiên có cần diệt virus không vậy?

 

Nghĩ vậy, tốc độ rời khỏi khoang điều khiển của Giản Đăng không khỏi nhanh hơn.

 

Khi Hoắc Yến Hành cũng muốn đi theo, Hình Thiên lại cười "Hí hí hí".

 

"Chủ nhân, tôi biết rồi nhe, quý ngài thiện lương đó là người ấy chứ gì?"

 

Hoắc Yến Hành: ?

 

Ngay sau đó Hoắc Yến Hành nhìn thấy trên màn hình khoang điều khiển xuất hiện một hình ảnh.

 

Trong ảnh, đại khái là khi ấy Hoắc Yến Hành vừa chiến đấu xong, anh đang cúi đầu ngơ ngác nhìn màn hình, sau đó như nhớ tới gì đó mà mở quang não lên, nhưng chỉ mở màn hình chứ không mở khóa.

 

Mà hình nền màn hình khóa là một nam sinh vừa thành niên, cậu đang đứng diễn thuyết trên bục giảng, không ngại đối mặt với thính giả lớn hơn mình vài tuổi.

 

Nụ cười trên mặt của nam sinh và ánh sáng lấp lánh ở đáy mắt cậu đều có nét hăng hái, tự tin chói mắt, cả người đầy sức sống.

 

Đây là hình Ferran chụp khi khoe học trò nhà mình lên moments, Hoắc Yến Hành nhìn thấy thì ma xui quỷ khiến lưu về.

 

Đó cũng là lần đầu anh lưu hình Giản Đăng, từ ấy vô phương cứu chữa.

 

Giản Đăng như ánh sáng chói mắt không ngừng thu hút sự chú ý của Hoắc Yến Hành.

 

Xem tấm ảnh mà Hình Thiên chiếu, Hoắc Yến Hành nhớ rõ đây là thời điểm đầu tiên hệ thống yêu đương lên tiếng trong đầu anh.

 

Nó nói cái gì mà phải ràng buộc đối tượng rung động thì mới có thể làm nhiệm vụ, Hoắc Yến Hành không hiểu nó nhưng anh đã nghĩ đến Giản Đăng.

 

Vậy mà Hình Thiên vẫn còn giữ cái này, Hoắc Yến Hành cau mày: "Mày mà dám nói bậy bạ thì tao trả mày về cho Ferran!"

 

"Hu hu hu..." Tiếng nhạc nền của Hình Thiên biến thành tiếng mưa rơi thê lương: "Tôi khổ quá à, một cây súng một ống pháo câu kéo anh đến giờ, thế mà anh lại đối xử với tôi như vậy, ôi trời ơi..."

 

Hoắc Yến Hành: ......

 

"Đàn anh ơi? Anh còn ở dưới không?"

 

Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Giản Đăng: "Sao em thấy hình như cơ giáp đang run thì phải?"

 

"Ồ xin lỗi nha, quý ngài thiện lương ơi, tôi làm cậu sợ rồi hả." Hình Thiên lập tức đổi giọng: "Đến đây nào, đừng để ý cứ tiếp tục giẫm đạp cơ thể của tôi đi!"

 

Hoắc Yến Hành: ......

 

Xem ra phải cắt mạng của Hình Thiên rồi.

 

Một hồi tham quan 'náo nhiệt' kết thúc, Giản Đăng thu hoạch được rất nhiều điều, đồng thời cậu cũng có chút linh cảm với cơ giáp tốt nghiệp của mình, thế là Giản Đăng dạt dào hứng thú định quay về sửa bản thiết kế.

 

Không ngờ Hoắc Yến Hành lại thu Hình Thiên về nút cơ giáp sau đó đeo lên cổ Giản Đăng, đặt cùng chỗ với lồ ng bảo vệ.

 

"Lúc không có anh nó sẽ bảo vệ em." Hoắc Yến Hành gần như trang bị cho Giản Đăng đến tận kẻ răng: "Dù Hình Thiên nói chuyện có hơi dị nhưng giá trị vũ lực của nó thì vẫn dùng được."

 

"Đến khi đó em cứ ngồi lên nó mà chạy, em không cần thao tác gì hết."

 

Dùng cơ giáp cấp S để chạy á? Có phí phạm của trời quá không vậy? Giản Đăng lập tức trả Hình Thiên lại.

 

"Em cũng có thể nghiên cứu nó bất cứ lúc nào."

 

Giản Đăng lặng lẽ rụt tay về.

 

"Không phải chúng ta vẫn luôn ở chung sao? Cơ giáp ở chỗ em cũng vậy thôi." Hoắc Yến Hành nói xong thì đã bị quang não rung lên gọi đi.

 

Vì không phải chuyện quan trọng, cũng không tốn quá nhiều thời gian nên anh không bảo Giản Đăng đi theo, đỡ phải chạy qua chạy lại.

 

Lần này Giản Đăng ngoan ngoãn đứng chờ tại chỗ, chợt nghĩ đến gì đó, cậu chọc chọc nút cơ giáp: "Thiên Thiên à?"

 

"Có chuyện gì hả? Quý ngài thiện lương ơi?"

 

"Đổi cách gọi khác đi." Giản Đăng mở bản đồ thiết kế trong quang não ra: "Cậu có biết đàn anh thích cơ giáp có ngoại hình như thế này không?"

 

Giản Đăng đột nhiên có một loại xúc động, cậu không chỉ muốn ráp mô hình cho Hoắc Yến Hành mà còn muốn làm cho anh một chiếc cơ giáp thật sự.

 

"Được thôi, quý ngài thiện lương à." Hình Thiên rất dễ nói chuyện: "Để tôi xem xem là kiểu gì."

 

"Ồ! Tôi cảm thấy nó rất đáng yêu, quả là bà xã mà vận mệnh đã an bày cho tôi!"

 

Giản Đăng: ??

 

"Đây chỉ là mô hình thôi."

 

"Không sao, bà xã bé con cũng có thể yêu, size gap không phải tuyệt lắm hay sao? Có thể nâng trong tay, hê hê, hí hí hí."

 

Giản Đăng: ......

 

Giản Đăng cảm thấy hỏi Hình Thiên là một sai lầm, cậu vẫn nên hỏi người khác vậy.

 

Ngay khi Giản Đăng định dò hỏi sở thích về cơ giáp của Hoắc Yến Hành từ Hình Thiên thì một người mặc quân phục của quân đoàn Huyền Xà đi đến.

 

"Có người muốn mời cậu đi đến nơi này."

 

Vì hôm qua vừa bị người mặc quân phục như vậy tấn công, Giản Đăng không đồng ý ngay.

 

"Xin hãy yên tâm." Người đến nở một nụ cười vô hại: "Tôi không cùng một đội với Huyền Xà bảo vệ thủ đô, cấp trên của chúng tôi không giống nhau."

 

"Tôi biết anh ta." Hình Thiên thấp giọng nói, nhưng thật ra cả hầm đều nghe thấy: "Là người của đội hộ vệ bên cạnh hoàng đế."

 

Hoàng đế? anh trai của Hoắc Yến Hành? Giản Đăng ngạc nhiên.

 

"Thượng tướng Hoắc vậy mà giao Hình Thiên cho cậu." Người đến kinh ngạc: "Có Hình Thiên ở đây, chúng tôi cũng không làm gì được cậu, thật sự chỉ mời cậu đi uống một chén trà thôi."

 

"Được thôi." Giản Đăng đồng ý, hoàng đế của một nước đến tìm mà từ chối thì không ổn, hơn nữa cậu cũng rất hiếu kỳ đối phương tìm cậu làm gì.

 

Lúc lên xe với thành viên đội hộ vệ đó, Giản Đăng không khỏi chột dạ, hình như mỗi lần Hoắc Yến Hành rời đi cậu đều gặp chuyện.

 

Xe huyền phù đi đường đặc thù rất nhanh đã đến hoàng cung, Giản Đăng yên lặng theo sau vị thành viên đội hộ vệ kia đến vườn hoa, trên đường đi cậu cũng không cố nhớ đường, trái trái phải phải muốn nhớ cũng khó.

 

Trong vườn hoa đã sớm được bày bàn ghế, một người ngồi đưa lưng về phía Giản Đăng, nghe thấy tiếng động mới quay đầu lại.

 

Khuôn mặt đó giống Hoắc Yến Hành đến sáu phần, nhưng đường nét của đối phương dịu dàng và lớn tuổi hơn Hoắc Yến Hành nhiều, khí chất khác biệt đến mức người không quen cũng không nhận ra hai người có quan hệ máu mủ.

 

"Bệ hạ."

 

Giản Đăng hành lễ theo thành viên đội hộ vệ, sau đó cậu được mời ngồi xuống đối diện hoàng đế.

 

"Chúng ta nói chuyện một chút nhé." Hoàng đế rót cho Giản Đăng một chén trà: "Ta là anh của Hoắc Yến Hành, nếu không ngại thì cậu cũng có thể gọi ta là anh."

 

Nhìn vẻ ngoài thì trông y chỉ mới 30 tuổi, Giản Đăng khó mà tưởng tượng được đối phương lại có thằng con trai lớn như Bạch Lan Đức chứ đừng nói đến việc gọi là anh.

 

"Đồ giả nai." Hình Thiên đột nhiên lên tiếng: "Đừng có ỷ cậu chủ tốt bụng rồi bắt nạt người ta nha! Chú ơi là chú!"

 

"... Hình Thiên." Hoàng đế mỉm cười, Giản Đăng mơ hồ nghe ra y đang nghiến răng nghiến lợi: "Xem ra gần đây mày cũng khá quá nhỉ."

 

 Hình Thiên không nói gì.

 

"Ngài có huyện gì sao?"

 

"Muốn gặp trợ lý mà em ta vừa tuyển thôi." Không hiểu sao trong giọng của hoàng đế có chút u oán: "Ta bảo nó về ăn cơm mà nó cũng không chịu, chỉ có thể gọi cậu đến thôi."

 

Giản Đăng được Hoắc Yến Hành giấu rất kỹ, không biết đủ kiểu tin đồn bay đầy trời ở Quân bộ: ?

 

"Cậu xem, nó đến rồi."

 

"Bạch Hòa Ca!" Giọng Hoắc Yến Hành vang lên sau lưng Giản Đăng: "Đế quốc có kỹ thuật chuyển dời không gian à? Trước đó anh còn gửi tin nói mình ở cổng Quân bộ cơ mà."

 

Giản Đăng chớp chớp mắt, hóa ra Hoắc Yến Hành đột nhiên rời đi là vì chuyện này.

 

"Ngồi đi." Hoàng đế Bạch Hòa Ca cũng rót cho Hoắc Yến Hành một chén trà, y trách móc: "Hiếm lắm em mới về thủ đô một lần, anh bảo em đến ăn cơm em không đi, mấy ngày nữa em lại phải về biên giới, chẳng phải càng khó gặp hơn à?"

 

Giản Đăng cúi đầu nhìn chằm chằm chén trà, Hoắc Yến Hành phải về biên giới, sao anh không nói với cậu?

 

"Bao lớn rồi." Hoắc Yến Hành lạnh mặt ngồi xuống: "Có khi thấy em mấy thằng con trai của anh lại ăn không nổi, đừng có mà tổ chức tiệc gia đình."

 

"Ôi chao." Bạch Hòa Ca bất lực, cố tình rút ngắn quan hệ của họ: "Là bọn nó nhát gan quá, em đến nhiều chút là quen ấy mà."

 

"Từ sau lúc thức tỉnh em trở nên xa lạ với anh, nhớ năm đó em đáng yêu thế nào..." Bạch Hòa Ca lau nước mắt không tồn tại ở khóe mắt, trông dáng vẻ vô cùng đáng thương.

 

"Trông thằng con của anh nhiều vào." Hoắc Yến Hành biết gần đây Bạch Hòa Ca có ý định ủy quyền rồi về hưu, không quá quản lý sự vụ nữa: "Nhất là Bạch Lan Đức đấy."

 

"Được, anh biết rồi." Bạch Hòa Ca đồng ý: "Vậy tối nay ăn cơm chung nhé? Cậu trợ lý này cũng có thể ăn chung."

 

"Hôm khác nói tiếp." Hoắc Yến Hành nắm tay Giản Đăng rời đi: "Gần đây em bận lắm, không rảnh."

 

Thấy người rời đi trong tầm mắt mình, Bạch Hòa ca thở dài: "Trẻ con lớn rồi thì có khoảng cách với người già mà."

 

Không chỉ em trai y, mà con trai y cũng vậy.

 

"Soạn một bản báo cáo những động thái gần đây của Bạch Lan Đức rồi đưa cho ta."

 

"Vâng."

 

Bên kia, cả đường Giản Đăng được Hoắc Yến Hành nắm tay dẫn khỏi hoàng cung, mãi đến khi ngồi lên xe huyền phù cũng không nói một câu.

 

"Mấy ngày nữa anh sẽ về biên giới?"

 

Giản Đăng do dự mãi, cuối cùng vẫn không hỏi chuyện của anh và Bạch Hòa Ca, nếu anh muốn nói thì sẽ tự nói.

 

"Không có." Hoắc Yến Hành lập tức phủ nhận.

 

Giản Đăng nghiêm túc quan sát vẻ mặt của anh: "Có phải anh muốn đợi một tháng sau chúng ta giải trừ ràng buộc thì sẽ đi không?"

 

"......"

 

"Em cũng muốn đi." Giản Đăng nghiêm túc nói: "Dù em không biết ở biên giới đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù có kéo dài bao lâu, anh thật sự sẽ bỏ mặc chuyện biên cảnh mà không quan tâm sao?"

 

"Đó không phải là thượng tướng Hoắc mà em biết."

 

"......"

 

"Biên giới rất nguy hiểm, gần đây động thái của Trùng tộc rất lớn."

 

"Nói như thể em ở thủ đô thì Trùng tộc sẽ không theo dõi em vậy."

 

Giản Đăng không tin Hoắc Yến Hành không phát hiện Trùng tộc 'săn sóc đặc biệt' cậu, dù có hi sinh một thượng tá nằm vùng cũng muốn ký sinh lên cậu, có thể thấy cậu không hề bình thường với Trùng tộc.

 

"Sẽ chậm trễ em làm cơ giáp tốt nghiệp."

 

"Ồ, đàn anh còn có thể tạo phòng thí nghiệm ở chung cư cho em, không lẽ ở biên giới, ở quân đoàn Điểu Sư, ở ngay trong địa bàn của anh mà anh còn không tạo được sao?

 

"......" Hoắc Yến Hành không còn lời nào để nói: "Vậy em không được cách anh quá xa."

 

"Yên tâm đi." Giản Đăng cười: "Em biết rồi, khoảng cách một mét."

 

"... Ừ."

Bình Luận (0)
Comment