Trong tiếng thúc giục liên tục của Bé Ngốc, Giản Đăng kiên trì suốt một giờ cuối cùng cũng rề rà lên giường theo yêu cầu của robot nhỏ.
Giản Đăng không được thức đêm hoàn thành hạng mục cứ cảm thấy thiếu thiếu, cậu đau khổ thù hận nhìn chằm chằm Bé Ngốc trước mặt, khiến Hồ Tiêu vừa tỉnh giấc chuẩn bị ra ngoài hoảng sợ.
"Nhóc thủ khoa?"
Là bạn cùng phòng, tất nhiên Hồ Tiêu biết Giản đăng có một robot giúp việc được xưng là hàng cấm trong học viện, nhưng hắn ta lại không tìm cách báo việc này với trường.
Thời sinh viên ai mà không lén giấu vài thiết bị điện công suất lớn trong phòng ngủ chứ?
Huống chi Giản Đăng còn nhỏ hơn hắn ta mấy tuổi, lại còn là người bình thường, vừa nhìn đã biết cần phải chăm sóc cẩn thận, nghĩ đến đây, Hồ Tiêu thương yêu nhìn Giản Đăng: "Robot có vấn đề gì à?"
"Không có gì."
Đối mặt với robot nhỏ ngốc nghếch nhìn mình, cuối cùng Giản đăng từ bỏ ý định cải tạo Bé Ngốc, cậu nhìn Hồ Tiêu: "... Hôm nay có chuyện gì sao ạ?"
Hồ Tiêu ngày thường sẽ không mặc viện phục khoa chế tạo cơ giáp thở dài, không ngoài dự đoán trả lời: "Hôm nay là lễ khai giảng của tân sinh viên, nhóc thủ khoa nhà em sẽ thay mặt viện ta lên sân khấu, em quên rồi à?"
"... À." Giản Đăng vẻ mặt hóa ra là vậy.
Hồ Tiêu vừa nhìn đã biết Giản Đăng không nhớ, hắn ta nhắc: "Có lẽ ba ngày trước viện trưởng Ferran đã thông báo cho em rồi."
Nghe vậy Giản Đăng cúi đầu bắt đầu lướt thông báo, lướt qua mấy khung chat có dấu chấm đỏ chưa đọc có ghi chú là "Nhiều tiền" và "Lắm lời", tìm thấy tên thầy của mình rồi đọc nội dung chat, sau đó mới nhớ đúng là có chuyện này thật.
Mỗi lần khai giảng Bạch Ưng sẽ ngẫu nhiên chọn vài đàn anh đàn chị xuất sắc ngồi trên sân khấu cùng viện trưởng các khoa theo dõi buổi lễ, mục đích là để khích lệ tân sinh viên và làm gương cho họ.
Giản Đăng là nhóc thủ khoa trẻ nhất của khoa chế tạo cơ giáp, năm trước cậu đã được "chọn trúng", nào ngờ năm nay cũng thế.
May mà cơ bản đều là đại diện tân sinh viên lên tiếng, cậu cũng không cần diễn thuyết gì, Giản Đăng nhờ Bé Ngốc tìm viện phục gần dưới đáy rương, kịp đến hội trường trước khi buổi lễ bắt đầu.
Hồ Tiêu thân là thành viên của hội sinh viên đã đến sớm để duy trì trật tự, thấy Giản Đăng đến, hắn ta nhỏ giọng chỉ đường: "Viện trưởng ở bên đó chờ em."
Theo hướng Hồ Tiêu chỉ, Giản Đăng lề mề đi đến trước mặt một ông lão tóc bạc: "Thầy ơi."
"Lần nào cũng đến trễ." Viện trưởng Ferran khẽ hừ một tiếng, bất lực với học trò nhỏ của mình: "Đi thôi."
Năm ngoái cậu cũng quên chuyện này, Giản Đăng ngượng ngùng theo sau ông lão lên sân khấu.
Buổi lễ vẫn chưa chính thức bắt đầu, tân sinh viên dưới sân khấu đã ngồi đầy hội trường, chú ý thấy có người lên sân khấu, tân sinh viên ngồi đầu khoa chế tạo cơ giáp kích động.
"Là đại sư Ferran!"
"Không hổ là Bạch Ưng, vậy mà mời được đại sư Ferran đến làm viện trưởng."
"Nghe nói đại sư Ferran có thu một người làm học trò cuối cùng, là cái anh theo phía sau đúng không?"
"Dù là thế, nhưng anh ấy thật sự không phải là dẫn đường hả?"
Đối với mấy lời thảo luận dưới sân khấu, Giản Đăng đã nghe mãi thành quen, dù sao thầy của cậu cũng là cơ giáp sư nổi tiếng nhất đế quốc, còn là một trong những người phụ trách viện nghiên cứu khoa học của đế quốc, cơ giáp cấp S của thượng tướng Hoắc và lão nguyên soái đều do ông làm ra, có thể nói là tiếng tăm lẫy lừng.
Phản ứng của các tân sinh viên làm Giản Đăng nhớ đến đời trước khi cậu vừa vào đại học, vừa hay trên sân khấu cũng có một ông lớn mà cậu ngưỡng mộ, Giản Đăng hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác này.
Về phần các tân sinh viên thảo luận mình, Giản Đăng cũng không quan t@m đến thế, cậu tự tin về thực lực của bản thân, chưa bao giờ sợ người khác bàn tán.
Nhưng có phải hướng bàn tán của các tân sinh viên sai quá rồi không? Sao trọng điểm lại là nhan sắc thế?
Vào được trường đại học tốt vậy, không phải nên chú tâm thành tích sao?
Giản Đăng không lý giải nổi tồn tại của cuồng sắc, cuối cùng lựa chọn từ bỏ nghĩ tiếp.
"Tiểu Đăng, trùng hợp quá."
Kỳ Tinh Giác đại diện cho khoa chỉ huy chiến đấu ngồi ngang hàng với Giản Đăng thấp giọng chào hỏi, anh ta khẽ nghiêng đầu về phía Giản Đăng, trong mắt người ngoài thì đây là động tác rất thân mật.
"Có phải em lại không đọc tin nhắn trên quang não rồi không?" Giọng của Kỳ Tinh Giác rất bất đắc dĩ, vẻ mặt vô cùng cưng chiều.
Giản Đăng hoàn toàn không nhận ra động tác mờ ám đó của Kỳ Tinh Giác, nghĩ đến danh sách chấm đỏ bị mình làm lơ, cậu mặt không đổi sắc đáp: "Không chú ý thôi."
Buổi sáng bận quá, quả thật Giản Đăng vẫn chưa kịp đọc.
Tiếp xúc với Giản Đăng lâu thế rồi, Kỳ Tinh Giác cũng khá hiểu tính cậu, nghe cậu nói thế cũng không nghi ngờ, trái lại còn nhắc lại đề tài hôm qua: "Gần đây trường mới mở nhà hàng chủ đề địa cầu thời cổ, trưa nay Tiểu Đăng có muốn đi xem với anh không?"
"Hội trưởng Kỳ, tôi cũng thích ẩm thực của địa cầu thời cổ lắm, tôi đi cùng nữa được không?"
Bạch Lan Đức ngồi phía bên kia của Giản Đăng mỉm cười tham gia cùng hai người, không cảm thấy hành vi của mình rất đường đột chút nào.
Kỳ Tinh Giác nhìn cái tên không biết đến từ khi nào kia, ánh đèn chiếu xuống gọng kính mạ vàng trên mặt Kỳ Tinh Giác thấp thoáng phản xạ ánh sáng lạnh: "Nhị điện hạ nói đùa rồi, lấy thân phận của ngài thì chỉ e nhà hàng đó còn chưa có đủ quy cách."
Bạch Lan Đức bị gọi là nhị điện hạ cũng không để ý đến anh ta, một tay chống trên tay vịn một tay chống cằm, hắn quay đầu nói với Giản Đăng: "Xem ra mắt nhìn nhà hàng của hội trưởng Kỳ không tốt lắm, đàn anh nhỏ đừng đi nhé."
Giản Đăng bị kẹp giữa hai người cảm thấy họ quá ồn: "Yên lặng, phía trước có người đang phát biểu kìa."
Lúc này vừa lúc hiệu trưởng Bạch Ưng phát biểu xong, đến đại diện tân sinh viên lên sân khấu.
Đại diện tân sinh viên vừa đến đứng trước sân khấu thì trong đầu Giản Đăng vang lên giọng nói của hệ thống đã lâu không gặp.
【 Kiểm tra phát hiện nhân vật chính xuất hiện, hệ thống 794 sẵn sàng phục vụ ngài.】
Ánh mắt Giản Đăng thoáng sáng lên, hệ thống mất tích ba năm rốt cuộc cũng xuất hiện rồi.
"Chậc." Tiếc là bây giờ không đang trong phòng thí nghiệm, cậu chẳng thể làm gì cả.
Hai người vẫn luôn chú ý đến Giản Đăng thấy cậu nhìn đại diện tân sinh viên thì không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ Giản Đăng thích dẫn đường?
Bạch Lan Đức nhớ đến tài liệu mà mình thu thập được, đại diện tân sinh viên năm nay là dẫn đường cấp S rất hiếm gặp.
Thể chất của dẫn đường luôn không bằng lính gác, trong xét nghiệm nhập học có rất ít dẫn đường có thể so sánh với lính gác, càng đừng nói đến dẫn đường cấp S.
"Đại diện tân sinh viên năm nay đến từ khoa chế tạo cơ giáp đấy." Bạch Lan Đức không rõ ý vị nói một câu.
Cũng không biết thiên phú của tân sinh viên này thế nào, nếu Giản đăng không theo hắn thì thu tân sinh viên này cũng được.
Dù sao thì Giản Đăng có giỏi thế nào cũng chỉ là người bình thường không có tinh thần lực, khả năng chế tạo cơ giáp chắc chắn có hạn, trừ khi có ai đó hỗ trợ tinh thần lực cho cậu.
Khoan đã, hình như tân sinh viên dẫn đường đó có thể.
"Xem ra cuộc thi sinh tồn năm nay là buổi biểu diễn riêng của khoa chế tạo cơ giáp rồi." Trong lòng Bạch Lan Đức suy nghĩ trăm lần nhưng trên mặt lại chẳng để lộ gì.
"Thay vì quan tâm mấy cái này, tốt hơn là nhị điện nên rèn luyện khoa hậu cần nhiều hơn đi, đến khi đó thứ tự cuộc thi sinh tồn cũng có khi đẹp hơn đó." Kỳ Tinh Giác cười lạnh nói.
Trừ tân sinh viên ra, người trong Bạch Ưng không ai không biết Bạch Lan Đức có thể ngồi ở chỗ này đều do thân phận hoàng thất của hắn, nhị hoàng tử học khoa hậu cần là lính gác cấp D thấp kém nhất, là loại ngay cả huấn luyện thấp nhất cũng không thể vượt qua.
Hai người móc mỉa nhau, ngay cả đại diện tân sinh viên diễn thuyết xong khi nào cũng không phát hiện.
Lúc này tất cả lực chú ý của Giản Đăng đều đặt trên người hệ thống 794 cuối cùng cũng xuất hiện.
【 Ký chủ, sao cậu ngồi ở đây?】Gần đây hệ thống 794 phát hiện có gì đó sai sai, dựa theo cốt truyện, lẽ ra bây giờ nam phụ si tình Giản Đăng nên cùng thụ chính thi vào Bạch Ưng chứ.
【 Tao nhảy lớp đó.】Giản Đăng rất tò mò hệ thống trước mắt mình, tâm trạng tốt nên nó hỏi gì cũng đáp.
Trong tình huống không thể vượt qua lá chắn tinh thần, Giản Đăng bị kẹt giữa hai lính gác vô cùng to gan dùng tinh thần lực của mình để thăm dò, bắt đầu tuần tra trong đầu.
Lúc trước khi hệ thống "ngủ say" cậu không thể tìm nó, bây giờ nó đã tỉnh rồi nên chắc sẽ để lại chút dấu vết nhỉ.
Hệ thống 794 cũng không nhận ra nguy hiểm đang đến gần, nó còn mượn góc nhìn của Giản Đăng để quan sát tình huống xung quanh, kết quả lại phát hiện một chỗ không khớp với nguyên tác.
【 Sao công một công hai lại nhìn cậu đăm đăm thế? Họ biết cậu là tình địch rồi hả?】
【 Không biết.】 Giản Đăng cũng không rõ sao hai người này lại nhìn mình, nhưng vấn đề sau cậu vẫn có thể trả lời: 【 Có lẽ vẫn chưa biết tao là tình địch đâu.】
Dù sao thì bây giờ thụ chính tên gì trông như thế nào cậu còn không biết.
Hệ thống 794 nghe vậy thì tạm kiềm chế nỗi bất an, quyết định quan sát trước rồi nói tiếp.
Sau khi đại diện tân sinh viên diễn thuyết xong, buổi lễ khai giảng cũng rất nhanh đi đến bế mạc, Giản Đăng đứng dậy theo viện trưởng Ferran đi đường khác chứ không đi chung với các sinh viên.
"Lúc chế tạo cơ giáp có thiếu vật liệu gì thì nói với thầy." Viện trưởng Ferran biết Giản Đăng là cô nhi, không yên tâm dặn dò: "Chuyện tiền nông trò không cần lo."
Số hiệu của hệ thống 794 thoáng hỗn loạn, đây không phải thầy dạy vỡ lòng của thụ chính à? Đáng lẽ phải ghét ký chủ chứ sao thân thiết với ký chủ quá vậy?
"Cảm ơn thầy." Giản Đăng tỏ ý Ferran yên tâm: "Em không sao."
Viện trưởng Ferran đi rồi, Giản Đăng vừa rồi không tìm được vị trí của hệ thống định về phòng ngủ "tâm sự mỏng" với nó, kết quả lại bị Bạch Lan Đức và Kỳ Tinh Giác cản lại.
"Buổi chiều đàn anh nhỏ rảnh chứ?"
"Tiểu Đăng, em vẫn chưa trả lời câu hỏi trước đó của anh."
Hệ thống 794: ???
Nó nhìn về phía bên trái Giản Đăng, là nhị hoàng tử Bạch Lan Đức che giấu thiên phú, từ nhỏ đã nhịn nhục gánh vác trọng trách, trong lúc bế tắc đã gặp được thụ chính xinh đẹp tựa hoa, cuối cùng lên ngôi hoàng đế dưới sự trợ giúp của thụ chính.
Là công một ngồi vững ngai ngoài mặt là kiểu cún con sau lưng lại là sói con.
Hệ thống lại nhìn về bên phải Giản Đăng, là Kỳ Tinh Giác con trai của công tước, ôn hòa như ngọc nhưng lại giấu khí chất trong nguyên tác, anh ta yêu thụ chính từ cái nhìn đầu tiên, nhiều lần dùng thân phận con trai của công tước để hộ giá hộ tống thụ chính.
Là công hai ngoài mặt dịu dàng săn sóc nhưng lại thầm cố chấp ỷ lại vào bạn đời.
Mà hiện tại, hai người vốn nên bị thụ chính hấp dẫn trên buổi lễ tân sinh viên sao lại xuất hiện trước mặt ký chủ nhà nó vậy? Còn nói thế với ký chủ nữa chứ?!
Bây giờ Giản Đăng chỉ muốn về ký túc xá, cậu quyết đoán từ chối: "Không rảnh."
"Em còn có thí nghiệm phải làm."
Trước mắt hệ thống 794 tối sầm, trời ơi, nam phụ si tình vốn nên bị công một công hai thầm nhắm vào, khiến bản thân cảm thấy tự ti vì tình cảm với thụ chính, do đó rời sân đấu lặng lẽ bảo vệ thụ chính vậy mà thẳng thừng từ chối nhóm công chính hợp quy cách!
Hai người bị từ chối còn cảm thấy thất vọng nữa chứ!
794 lần nữa xác nhận ký chủ của mình, là Giản Đăng đâu có nhầm, nó gửi ký chủ nhiệm vụ đóng vai nam phụ si tình chứ đâu phải vai chính vạn người mê.
794 an ủi bản thân, không sao, do công một công hai chưa chính thức gặp thụ chính thôi, cốt truyện còn cứu được.
"Giản... Giản Đăng? Cậu là Giản Đăng sao?"
Khi Giản Đăng chuẩn bị rời đi, một giọng nói dịu dàng gọi cậu lại.
Giản Đăng quay đầu lại, là tân sinh viên diễn thuyết trên sân khấu vừa rồi, cũng là thụ chính vạn người mê trong nguyên tác.
794 thấy thụ chính nhìn Giản Đăng mà ánh mắt muốn nói lại thôi, nó hoàn toàn tuyệt vọng.
Rốt cuộc trong ba năm nó offline đã xảy ra chuyện gì vậy hả?