Tiểu đội tám người do Giản Đăng và Hoắc Yến Hành dẫn đầu lần lượt ra khỏi chiến hạm, sau khi xác nhận toàn bộ thành viên đã ra ngoài, khoang cửa của phi hạm loại nhỏ từ từ đóng lại, tiếng vù vù khẽ vang lên, phi hạm tự động bước vào trạng thái tàng hình.
Giản Đăng nhìn xung quanh, lọt vào tầm mắt cậu là một vùng hoang vắng, mặt đất và bầu trời đều một màu đen u ám khiến mọi người vô cớ cảm thấy áp lực.
Đây từng là tinh cầu bị Trùng tộc đánh chiếm, Giản đăng nhìn đất đai lồi lõm gồ ghề dưới chân, rốt cuộc cũng hiểu chính xác cảnh tượng mà sách giáo khoa miêu tả.
Tinh cầu không có ánh sáng và gió, yên tĩnh lạ thường khiến người ta nhận thức được rằng nó đang dần chết đi.
Tinh cầu từng bị Trùng tộc đánh phá ít nhất cũng cần trăm năm để tự chữa trị, nếu nội hạch của tinh cầu bị tấn công thì nó hoàn toàn không thể tự chữa trị mà chỉ có thể từ bỏ.
"Rà quét địa hình xung quanh, tìm cửa vào hang động dưới lòng đất."
Nhận được mệnh lệnh, sáu thành viên khác của tiểu đội nhanh chóng tản ra, lấy dụng cụ tìm kiếm từ nút không gian ra.
Tín hiệu trên tinh cầu Mộc Pháp không được tốt, cứ chập chờn liên tục, Giản Đăng mở quang não lên, bên trên ghi là đang kết nối, quang não mà cậu mang theo là đồ quân dụng mà lần trước Hoắc Yến Hành cho cậu, vậy mà cũng không dùng được.
Giống như quang não, hầu hết các dụng cụ cũng không thể phát huy hết công dụng, nên tiến độ tìm kiếm không được nhanh.
Giản Đăng điều chỉnh tai nghe liên lạc bên trái, nếu thành viên của tiểu đội thất lạc thì có thể dựa vào nó để liên lạc với nhau.
Lúc này Giản Đăng cảm nhận được một luồng tinh thần lực nhấp nhô tràn đến, là Miêu Ô bắt đầu dùng tinh thần lực tìm kiếm xem xung quanh có điểm sáng tinh thần lực của lính gác không.
Cách sử dụng tinh thần lực của lính gác dẫn đường rất khác nhau, tinh thần lực của lính gác có tính công kích, dễ mất kiểm soát, phần lớn thời gian sẽ dùng làm vũ khí, không thể che giấu dao động của tinh thần lực.
Mà tinh thần lực của dẫn đường lại ôn hòa và ổn định hơn, dựng chắn tinh thần là có thể cản được sự thăm dò của người khác, thậm chí còn có thể phân biệt được lính gác trong đám đông.
Giản Đăng xuyên vào đây lâu như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy có dẫn đường sử dụng năng lực trước mặt cậu, cậu không khỏi nhìn thêm một chút, sau đó nhìn thấy tinh thần thể của Miêu Ô.
Là một con vịt gọi [1] đã trưởng thành.
[1] 柯尔鸭 (Call duck): Vịt gọi, vịt mồi hay vịt nhử là một giống vịt cỡ nhỏ của vịt nhà được nuôi làm thú cưng. Ngày xưa vịt gọi thường được dùng làm mồi nhử, tiếng kêu của nó sẽ thu hút các con thú hoang vào trong tầm ngắm của thợ săn nên nó mới có tên như vậy.
Vịt gọi đứng cạnh Miêu Ô, thỉnh thoảng nó sẽ lắc lắc cánh rồi lúc lắc bước về trước hai bước, Giản Đăng nhìn thấy sự nghiêm túc trong đôi mắt bé như hạt đậu đen của nó.
Vịt ta cố gắng hòa nhập vào môi trường xung quanh bằng khí chất của mình, tiếc là ngoại hình của nó quá đáng yêu nên trông nó càng dễ thương hơn.
"Đẹp lắm à?"
Giọng nói trầm trầm từ tính gần như vang lên sát tai cậu, Giản Đăng chớp chớp mắt: "Cũng được ạ."
Ít nhất là khiến tâm trạng của người ta vui lên, nhất là ở nơi chẳng có cọng cỏ nào.
Nghe được câu trả lời, Hoắc Yến Hành đứng thẳng lưng không nói gì thêm, Giản Đăng tưởng anh nhất thời hứng thú hỏi nên quay đầu xem tiến triển của mọi người thế nào.
"Báo cáo thượng tướng, không phát hiện cửa hang động ngầm quanh đây."
"Thượng tướng, nơi này trừ chúng ta ra thì không dấu hiệu của sự sống khác." Miêu Ô dừng cảm ứng tinh thần, vẻ mặt nghiêm trọng báo cáo.
Tọa độ cuối cùng mà Hồ Dương gửi ở ngay đây, không thể nào không để lại chút dấu vết nào được.
Trong video thật sự có hang động ngầm, nhưng sao họ đến đây lại chẳng nhìn thấy gì?
"Thượng tướng, phi hạm mất điểu khiển, không thể kết nối." Đội viên phụ trách điều khiển phi hạm từ xa kêu lên
Sắc mặt của mọi người trở nên nghiêm trọng, không ngờ chỉ mới đến tinh cầu này chưa được nửa tiếng mà đã có chuyện xảy ra.
Cũng may thành viên trong tiểu đội của Hoắc Yến Hành đều trang bị cơ giáp, nếu có gì thì có thể rời đi bằng cơ giáp, mọi người không cần phải quá lo lắng.
Hiện giờ quan trọng nhất vẫn là tìm được cửa hang động ngầm đã biến mất.
Miêu Ô vừa chuẩn bị tăng tinh thần lực mở rộng phạm vi tìm kiếm thì một cảm giác áp lực ập đến, ngay sau đó sư tử oai vệ xuất hiện trước mặt mọi người.
Sư tử hạ thấp phần thân trước duỗi người, sau khi xác nhận phương hướng xong thì chạy về một phía, nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Khóe mắt Miêu Ô giật giật, anh chàng im lặng thu vịt gọi bị sư tử dọa sợ về, không hiểu sao lại thấy hôm nay sư tử làm màu thế.
Rõ ràng lúc trước sư tử xuất phát rất nhanh gọn lẹ, thậm chí có lúc đến khi sư tử quay về thì họ mới biết Hoắc Yến Hành đã thả tinh thần thể ra.
Hôm sư tử bị làm sao thế? Miêu Ô im lặng, Giản Đăng là người thường có thấy được đâu mà địu đà vậy nhỉ?
Sư tử oai vệ thành công thu hút được ánh mắt của 'người thường', lúc này Hoắc Yến Hành không hỏi cậu "Có đẹp không" nữa.
Hoắc Yến Hành là lính gác bóng tối nên tinh thần thể của anh có phạm vị tự chủ hành động lớn hơn mọi người, thả nó ra xem xét tình hình là tiện nhất, thành viên của tiểu đội tự giác ở yên một chỗ đợi tin tức.
Giản Đăng nhìn bầu trời âm u, nhóc hươu tuyết trong không gian tinh thần cũng nóng lòng muốn ra ngoài, xem ra dáng vẻ vừa rồi của sư tử đã k1ch thích nhóc.
Từ sau ngày bị sư tử li3m, Giản Đăng phát hiện nhóc hươu tuyết bắt đầu không thích sư tử.
Chỗ nào có sư tử nhóc sẽ không xuất hiện, nhưng nhóc sẽ lén quan sát trong không gian tinh thần, Giản Đăng là chủ nhân của nhóc mà còn không hiểu rốt cuộc nhóc đang nghĩ gì.
Giản Đăng dừng không nghĩ nữa, cậu thoáng cảm nhận được có thứ gì đó sắp xuất hiện ở hướng nào, vài giây sau sư tử từ hướng đó chạy về.
Giản Đăng nhướng mày, trùng hợp à? Hình như cậu nhạy với tinh thần thể của Hoắc Yến Hành hơn thì phải.
"Lên cơ giáp." Hoắc yến Hành ra lệnh: "Theo tôi, đi về hướng 7 giờ."
Vừa dứt lời, từng chiếc cơ giáp đột ngột từ dưới đất mọc lên, Hình Thiên cũng bay ra khỏi ngực Giản Đăng yên lặng đứng trước mặt hai người.
Hoắc Yến Hành khẽ khom người, một tay anh bế Giản Đăng, ba bước nhảy vào khoảng điều khiển.
Mãi đến khi được thả xuống, chân chạm xuống sàn khoang điều khiển Giản Đăng mới kịp phản ứng lại cậu đã lần nữa vào trong Hình Thiên.
Không nhàn nhã tham quan như lần trước, lần này có chuyện quan trọng phải làm, Hoắc Yến Hành ngồi vào vị trí điều khiển ấn vài nút, chỗ trống cạnh ghế chủ từ từ nâng lên một chiếc ghế phụ.
"Là ghế điều khiển ẩn do cậu của anh thiết kế." Trong ánh mắt ngạc nhiên của Giản Đăng, Hoắc Yến Hành giải thích, dù sao lần trước anh cũng đã chủ động nói với cậu là mình không cần ghế phụ.
"Vì chưa bao giờ dùng nên anh vẫn luôn coi nó không tồn tại." Lần này Giản Đăng muốn ngồi cùng anh nên Hoắc Yến Hành mới nhớ đến nó.
Cũng đâu thể cố ý nói cơ giáp chỉ có một chỗ ngồi, sau đó để Giản Đăng ngồi trên đùi anh được?
Ánh mắt Hoắc Yến Hành lập lòe ánh sáng, anh thấy có hơi lung lay vì suy nghĩ này.
Vị trí điều khiển cơ giáp được thiết kế sao cho vừa khít với cơ thể người điều khiển để tránh trường hợp người điều khiển văng ra ngoài do các cử động mạnh của cơ giáp.
Nếu Giản Đăng thật sự ngồi lên đùi anh thì nhất định phải ngồi sát vào người anh, được anh từ sau ôm chặt vào lòng...
"Cách ——"
Hoắc Yến Hành giật mình bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, anh phát hiện Giản Đăng đã ngồi ngay ngắn trên ghế phụ, dây an toàn cũng thắt xong cả rồi.
Hoắc Yến Hành: ......
Cuối cùng Hình Thiên cũng di chuyển, sư tử bị bỏ bên ngoài để dò đường, tốc độ chạy của nó không thua kém gì cơ giáp.
Giản Đăng nhìn màn hình chiếu tình hình bên ngoài trước mặt, trên màn hình là cảnh đất đai hoang vu vụt về phía sau, nháy mắt đã chạy được trăm mét.
Cảnh vật xung quanh không có gì thay đổi, ngay cả điểm tham chiếu cũng chỉ có vài sự vật, nếu không phải bản đồ vẫn luôn thay đổi thì Giản Đăng đã cho rằng họ đang dậm chân tại chỗ rồi.
Đúng là nơi không hợp với người mù đường mà, Giản Đăng oán thầm, không khỏi cảm thấy may mắn vì lần này có người dẫn cậu đi, nếu không chỉ e cậu sẽ lại lạc cả đêm như lạc trong rừng trong cuộc thi sinh tồn.
Một tiếng sau, tốc độ của nhóm cơ giáp rốt cuộc cũng chậm đi và dừng hẳn lại, Hoắc Yến Hành quan sát một lúc rồi giơ tay bắn một phát về một hướng cách đó không xa.
Bụi mù tản đi, một cái hang tối đen xuất hiện trước mắt mọi người, đúng là lối vào hang động ngầm mà họ vẫn luôn tìm kiếm.
"Không ngờ vị trí định vị và vị trí chính xác lại cách nhau xa như vậy."
Miêu Ô nhảy từ cơ giáp xuống rồi thu cơ giáp về, độ cao và không gian của hang động ngầm không đủ cho cơ giáp hoạt động, quãng đường còn lại họ phải đi bộ.
"Cảnh giác."
Hoắc Yến Hành điềm tĩnh lên tiếng, dẫn đầu bước vào.
Giản Đăng kéo kính chiến thuật [2] xuống mắt, cậu bật chức năng nhìn trong bóng tối, căn cứ vào video mà Hồ Dương phân tích thì anh ta gặp phải những 'người' có tính hướng sáng, thế nên họ không thể bật đèn mà phải âm thầm lẻn vào.
[2] 战术眼罩 (Kính chiến thuật):
Sau khi bật chức năng nhìn trong màn đêm lên, cảnh vật xung quanh nháy mắt trở nên rõ ràng, Giản Đăng theo chân Hoắc Yến Hành vào hang động ngầm, theo sát đó là Miêu Ô và các thành viên khác.
Ngay khi thành viên cuối cùng của tiểu đội bước vào, lối vào bị pháo của Hình Thiên cho nổ tung chậm rãi khép lại, chưa đến mười phút sau đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thực lực của các thành viên trong tiểu đội không tầm thường, rất nhanh đã báo cáo lại tình huốn này.
Giản Đăng cũng thoáng cảm nhận được không khí trong lối đi không còn lưu thông nhiều như vừa rồi nữa.
Cậu bình tĩnh lại, dời lực chú ý vào chuyện hiện giờ để phân tán sự sợ hãi khó hiểu trong lòng.
Một bàn tay trong bóng tối vươn sang nắm chặt tay Giản Đăng, im lặng an ủi cậu.
Cảm xúc của Giản Đăng dịu đi rất nhiều, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà nhìn xung quanh.
Lối đi của hang động ngầm này rộng hơn họ nghĩ rất nhiều, đường kính rộng khoảng 5 mét nhưng nham thạch trên đầu lại cách họ rất gần, dựa vào chiều cao của Giản Đăng thì cậu giơ thẳng tay là có thể dễ dàng chạm đến.
Mà Hoắc Yến Hành lại cao nhất đội họ, vách đá bên trên chỉ cách anh chưa đến 10 cm, nếu bị tấn công thể không thể nào tránh được.
Giản Đăng khẽ mím môi, cậu theo bản năng nắm chặt bàn tay nắm tay mình, nội tâm vẫn vô cùng bất an: "Có gì đó đang đến..."
Cậu không thả tinh thần lực ra dò xét nhưng cậu lại có trực giác đó, như ảo giác mà cậu thấy trên người mẹ Đào ngày hôm đó.
Tựa như có một đôi mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt đó không có tròng mắt, có lẽ trong đôi mắt đó còn chẳng có tình cảm của loài người.
Hoắc Yến Hành nghe vậy thì càng thêm cảnh giác dù anh không cảm nhận được như Giản Đăng: "Miêu Ô."
Miêu Ô phát động tinh thần lực tìm kiếm, lúc này trong tầm nhìn của y trừ Giản Đăng là người thường ra thì các thành viên khác đều có điểm tinh thần lực rất sáng, nhất là Hoắc Yến Hành, anh tựa như ánh nến trong bóng tối, sáng đến mức không thể nào dễ thấy hơn được nữa.
Miêu Ô mở rộng phạm vi tìm kiếm, tầm nhìn vẫn chỉ là một khoảng tối đen, nếu xa thêm nữa thì không thể tìm được vì đây là khoảng cách tối đa của y rồi.
"Đến rồi." Giản Đăng đột nhiên nói.
Vừa dứt lời, Miêu Ô lập tức nhìn thấy vài điểm sáng mập mờ xuất hiện ngoài rìa phạm vi tra xét của mình, y không khỏi trố mắt nhìn Giản Đăng, rất muốn biết làm sao mà cậu phát hiện ra.
Nhưng hiện giờ không phải là lúc đặt câu hỏi, gần như ngay khi điểm sáng xuất hiện, 'nó' đã dùng tốc độ cực nhanh đi về phía bọn Giản Đăng.
"Bên địch có 4 người, toàn bộ đều là lính gác cấp C... Không, là cấp A." Miêu Ô cảm thấy rất lạ, những điểm sáng tinh thần lực ấy cũng không quá sáng, bình thường thì không thể đạt đến thực lực của lính gác cấp A được.
Hơn nữa đột nhiên xuất hiện 4 lính gác cấp A lạ mặt, phải biết rằng tiểu đội của Hoắc Yến Hành là tiểu đội có thực lực đứng đầu đế quốc mà thành viên còn không hoàn toàn là lính gác cấp A.
Lính gác cấp S là sừng lân lông phượng, lính gác cấp A thì đỡ hơn một chút, hầu hết trong quân đội vẫn là lính gác cấp B.
Dù cùng cấp bậc nhưng cũng có kẻ yếu người mạnh, dù lính gác cấp B có thực lực gần bằng cấp A thì khoảng cách giữa hai cấp bậc vẫn là ranh giới khó có thể vượt qua được.
Trong lúc họ nói chuyện, 4 gã lính gác cấp A kia đã đi đến trước mặt họ, qua chức năng nhìn trong màn đêm, bọn họ có thể thấy rõ thân hình của 4 'người' trước mặt đều có mức độ biến dạng khác nhau, trên má họ đầy vảy, hai mắt vô thần như không có chút lý trí nào.
Đồng thời mọi người cũng cảm nhận được thứ mà họ không cảm nhận được trong video, tinh thần lực trên người của 4 tên lính gác này vô cùng hung bạo, nó cứ quanh quẩn trên người, không dễ chạm vào.
Một khi chạm vào những tinh thần lực mất khống chế này thì rất khó để đảm bảo rằng họ sẽ không bị ảnh hưởng.
4 tên lính gác xa lạ đột nhiên xuất hiện này cũng không cho họ cơ hội né tránh, cơ thể vừa di chuyển thì tinh thần lực xao động ập về phía các thành viên trong tiểu đội.
Cả đội cấp tốc đổi đội hình, Giản Đăng và Miêu Ô đứng giữa vòng người, các thành viên còn lại thì định dụ mấy lính gác kia rời đi để tạo khoảng cách.
Trong bóng đêm, ánh sáng xanh bắ n ra, đạn của súng quang năng thẳng tắp bắn về phía một lính gác trong số đó, cơ thể của đối phương thoáng sững lại rồi càng thêm điên cuồng.
"Súng quang năng không có tác dụng!"
Không biết là ai hô lên, sau đó Hoắc Yến Hành lao đến chém đứt đầu tên lính gác đó.
Đầu bị chém lìa khỏi cổ, tinh thần lực vốn sắp bạo động nháy mắt nổ tung, đạt đến hiệu ứng tự bạo tinh thần lực.
Một lá chắn kịp thời xuất hiện thành công cản lại thương vong khổng lồ, Miêu Ô thoáng thở phào, có thể thấy đối diện trực diện với cú nổ tinh thần lực đối với anh chàng cũng không dễ dàng chút nào.
"Phía sau cũng có lính gác đang đến gần." Giản Đăng như có cảm ứng quay đầu lại thì thấy vách đá vốn bằng phẳng bị lõm vào trong rồi từ từ xuất hiện một lối vào cao bằng một người.
Một cái bóng từ cửa vào bắn về phía Miêu Ô, con ngươi Giản Đăng co lại, cậu nhào đến đẩy Miêu Ô ngã ra đất.
Tấn công thất bại, lính gác vừa xuất hiện không phanh lại được nên bay qua hai người ngã trên đất rồi té xuống trước mặt đội viên khác đang bảo vệ Giản Đăng và Miêu Ô.
Tinh thần lực mất khống chế nháy mắt bao trùm lấy họ, các đội viên vốn có không gian tinh thần ổn định bắt đầu xao động.
Giản Đăng kéo Miêu Ô dậy, Miêu Ô còn chưa kịp nói cảm ơn đã lần nữa phát động lá chắn ngăn cách các đội viên với mấy tên lính gác kia.
Đúng lúc này, lồ ng bảo vệ của Giản Đăng thoáng sáng lên, Miêu Ô vì đứng gần nên được đưa vào phạm vi bảo vệ, lúc này hai người mới phát hiện ra ngày càng có nhiều lính gác lạ xuất hiện từ cửa động vừa hình thành.
"Trong phạm vi cảm ứng có mười tên cấp A..." Miêu Ô chưa kịp nói xong đã biến mất tại chỗ.
Đồng thời Giản Đăng luôn ở cùng Miêu Ô cũng biến mất.
Không biết từ khi nào, dưới đất chỗ Giản Đăng và Miêu Ô đứng vỡ thành một cái hang, hai người cùng rơi xuống dưới.
Chỉ có một đội viên gần cái hang nhất kịp thời nhảy vào trước khi cửa hang biến mất.
Như thể vừa 'nuốt chửng' đến hài lòng, cửa hang trên vách đá cũng khép lại và không xuất hiện lính gác nữa.
Tất cả trở lại như ban đầu nhưng đã có ba người biến mất.
Hoắc Yến Hành nhìn hơn 10 tên lính gác cấp A bao vây mình, anh cười lạnh.
"Tránh ra, ôm đầu ngồi xuống."
Các đội viên còn lại nghe anh nói thế thì cấp tốc rời khỏi khu vực quanh Hoắc Yến Hành, nháy mắt đã chạy xa anh hơn trăm mét.
"Có phải thượng tướng định...?"
"Yên tâm đi, tôi kiểm tra rồi, không sụp được đâu."
"Đây có phải là vấn đề sụp hay không sụp đâu?"
Không đợi các đội viên phàn nàn xong, cách đó không xa một luồng tinh thần lực cực kỳ mãnh liệt tràn đến, nhất thời trong cả lối đi đều là tiếng ầm ầm ầm, không ít đá vụn rơi xuống khiến bụi mù bay khắp nơi.
Chờ khi tất cả yên tĩnh lại, những lính gác mất khống chế tấn công họ đã biến mất, có lẽ đã mất dạng luôn trong vụ nổ tinh thần lực vừa rồi.
Hoắc Yến Hành đứng trước chỗ Giản Đăng vừa biến mất, trên đồ tác chiến dính đầy bụi đất cũng không thèm để ý, sư tử lớn cũng cáu gắt đi đi lại lại bên cạnh, hiển nhiên là do không tìm được đối phương.
Các đội viên đứng đó hơn trăm mét liếc nhìn nhau, không ai dám bước đến trước.
Cấp trên nhà mình giận rồi! Ai lên trước thì người đó xui xẻo.
"Đi tiếp."
Thật lâu sau, Hoắc Yến Hành mới nói ra câu này, anh xoay người đi về một phía.
Cùng lúc đó, Giản Đăng từ cửa hang rơi xuống vẫn chưa cảm nhận được trận rung chuyển trên đầu do vụ nổ tinh thần lực gây ra, cậu đang đối phó với một lính gác mất khống chế cùng với đội viên nhảy theo xuống.
Miêu Ô lần nữa bày lá chắn ra, lính gác mất khống cuối cùng cũng bị tiêu diệt.
"Cũng may chỉ có một thằng." Miêu Ô thở dài, ngồi bệt xuống đất: "Nếu mà thêm thằng nào cũng tự bạo chắc tôi nghỉ chơi luôn."
"Không liên lạc với nhóm của thượng tướng được." Đội viên nhảy theo họ nhấn tai nghe vài cái, chỉ có tiếng xẹt xẹt truyền lại, không biết đã bị cái gì quấy nhiễu.
Giản Đăng cảm thấy anh chàng lính gác này có hơi quen quen, đây không phải là người lúc trước đã c ởi trần trước mặt Giản Đăng sao?
"Miêu Ô cậu nghiêm túc chút đi, tôi đã quyết định là sẽ tập trung bảo vệ cậu Giản rồi đó!" Anh chàng lính gác gãi đầu: "Cậu biết mà, sở trường của tôi không phải là cái này."
"Ai bảo cậu lao theo làm gì." Miêu Ô trợn mắt, kệ anh chàng kia rồi quay đầu giới thiệu với Giản Đăng: "Em gọi cậu ta là Tiểu Cốc là được rồi, lính gác cấp B duy nhất của đội ta, sở trường là giải mật mã và tấn công từ xa."
"Còn thành tích thực chiến trong đội ta thì..." Miêu Ô không chút nể nang dốc ngược ngón cái xuống, sau đó vờ nghiêm túc bảo: "Đăng Đăng em đi theo anh là được rồi, bọn mình đừng trông mong gì ở cậu ta hết."
Tiểu Cốc nghe Miêu Ô nói thế thì nhất thời chí chóe lên án anh chàng không có tấm lòng đồng đội.
"Yên tâm, em có năng lực bảo vệ bản thân mà." Giản Đăng nháy mắt với hai người, ra hiệu để hai người đang cố khiến mình yên lòng yên tâm, tỏ vẻ mình không sợ.
"Hình Thiên ở chỗ em mà."
"Gì cơ?!" Tiểu Cốc không thể tin được tròn mắt, sau đó cười hi hi: "Thế nếu có chuyện gì chúng ta cứ quăng Hình Thiên ra là được rồi."
"Không thì chúng ta ngồi trong Hình Thiên để Hình Thiên đào một cái hang trên đầu, chúng ta theo đó mà ra ngoài."
"Chỗ này không thể hiện được vóc dáng hoàn mỹ của tôi." Hình Thiên lên tiếng: "Mi vô vọng chắc rồi ranh con ác độc ạ."
Hang động chỉ cao chừng hai mét, nếu mà để Hình Thiên cao ba mét ra ngoài thì nó chỉ có thể tủi thân ngồi xổm thôi.
"Tao? Ác độc á?" Tiểu Cốc chỉ mình, như nghe được chuyện cười nào đó: "Đừng tưởng mày là cơ giáp của thượng tướng thì tao không dám làm gì mày nhé!"
"Há! Cậu nhào vào đây! Ranh con ác độc, ồ! Trời ơi! Chẳng lẽ cậu tính tấn công ngực của cậu nh ỏ xinh đẹp thân yêu của tôi à?"
Giản Đăng: ......
Mặc kệ một người một máy nghịch ngợm, Giản Đăng không yên tâm nhìn Miêu Ô: "Anh vẫn ổn chứ?"
Vừa rồi lúc chiến đấu Miêu Ô đã ngăn rất nhiều lần tự bạo tinh thần lực, trong thời gian ngắn đã tiêu hao một lượng lớn tinh thần lực.
Miêu Ô xua tay, từ trên mặt đất đứng dậy: "Anh là dẫn đường cấp S đấy, nghỉ một chút là ổn rồi."
Y dừng một chút: "Em cảm thấy mấy gã lính gác mất khống chế đó..."
"Mục tiêu của họ là dẫn đường." Giản Đăng khẳng định.
"Xin lỗi, anh đã liên lụy em rồi." Miêu Ô bắt đầu kêu r3n, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Hoắc Yến Hành sẽ điên tiết thế nào.
Y là dẫn đường, không muốn huấn luyện cấp lính gác đáng sợ đó đâu!
Giản Đăng lắc đầu, cậu cũng đâu thể đứng nhìn Miêu Ô bị tấn công được.
Miêu Ô nhớ đến nhắc nhở trước đó của Giản Đăng, cậu còn nhạy hơn cả y, nhưng lúc trước khi Miêu Ô bày cảm ứng tinh thần lực, điểm sáng của Giản Đăng không có.
Trừ khi em ấy lập lá chắn tinh thần trong đầu thì mới có thể giấu dẫn đường cấp S được.
Thực lực của Miêu Ô ở đế quốc đã là hiếm thấy trong số các dẫn đường, trừ những người lớn tuổi hơn y ra thì không ai có thể che giấu bản thân trước mặt Miêu Ô.
Nghĩ một hồi, Miêu Ô vẫn không hỏi gì, quan tâm Giản Đăng có phải dẫn đường hay không làm gì, y cũng đâu phải là người của tháp Trắng, nghĩ linh tinh làm gì.
Bên này hai người nói chuyện xong, bên kia Hình Thiên và Tiểu Cốc cãi nhau cuối cùng lấy kết quả Hình Thiên chiến thắng làm kết thúc.
"Tiếp theo chúng ta đi hướng nào đây?" Giản Đăng nhìn Miêu Ô, không mong một tên mù đường như mình có thể phân biệt được các đường.
Miêu Ô nghe vậy khẽ cau mày, do nhiều nguyên nhân nên y không dám thả tinh thần lực ra nữa, thế là quay đầu đá một chân của Tiểu Cốc: "Tên lính gác kia, đến lúc cậu phát huy tác dụng rồi đấy."
Tiểu Cốc không khỏi lầm bầm, nhưng cũng biết nặng nhẹ, một con Hải Đông Thanh xuất hiện trên vai của hắn.
[3] 海东青 (Hải Đông Thanh): Là một loài chim thuộc họ cắt, theo một số tài liệu thì đây là loài chim cắt Bắc Cực, còn tên gọi Hải Đông Thanh là một cách gọi mang tính biểu tượng trong văn hóa TQ.
Tiếc là lối đi thấp bé không tiện để Hải Đông Thanh bay, trăn trở một hồi Tiểu Cốc mới mượn tầm nhìn của Hải Đông Thanh để chọn đường.
Dù ba người rơi xuống cửa hang vô cớ xuất hiện, nhưng may là trang bị trên người ba người không mất gì, Tiểu Cốc đi phía trước dẫn đường, có lẽ do không có Hoắc Yến Hành nên hắn hoạt bát hơn rất nhiều: "Không biết khi nào mới có thể gặp lại nhóm thượng tướng ha."
"Chắc là trong vòng 12 tiếng đó." Giản Đang gãi mũi, không nói vì sao.
Mong là Hoắc Yến Hành có thể tìm được câu trong vòng 12 giờ, nếu không cậu phải trình diễn thuật biến mất trong không khí trước mặt hai người rồi.
Nhưng Miêu Ô lại tin cậu, dựa vào thái độ bảo vệ người ta như búp bê sứ của thượng tướng, thượng tướng mà không mau chóng tìm được Giản Đăng mới lạ ấy.
Chỉ sợ không cần 12 tiếng, 2 tiếng sau họ đã gặp lại nhau rồi.
Nhưng sự thật là 2 tiếng sau ba người vẫn còn đi trong lối đi dài như không có đích đến, trong lúc đi còn chưa từng thấy cái ngã rẽ nào.
"Ai rảnh mà đi làm ra nguyên cái đường to vậy trời." Tiểu Cốc đi đằng trước tức giận bảo, nếu không phải có làm ký hiệu trên dường đi thì hắn cho rằng họ đi vòng lại đường cũ rồi.
"Chỗ này có dấu vết từng được lắp đường ray."
Giản Đăng giơ tay sờ vết hằn sâu trên đất, toàn thể nham thạch màu đỏ sậm, cùng màu với đường ray nên rất khó nhận ra.
Ít nhất là đi cả chặng đường dài như vậy Giản Đăng chỉ mới phát hiện ra đoạn này.
Mà dù có dùng đường ray vận chuyển hàng hóa thì hiển nhiên không thể nào ngắn như vậy được, thế thì chứng minh rằng trước đó lối đi này dùng để vận chuyển cái gì đó, nhưng về sau có người phá hủy lối đi này, còn tiêu hủy tất cả dấu vết.
Dỡ đường ray chắc chắn là do không muốn để người khác biết hướng đi của hàng hóa.
Miêu Ô dùng camera chụp lại giữ làm bằng chứng, sau đó ba người tiếp tục đi.
Đi tiếp mười phút, cuối cùng trước mắt ba người cũng xuất hiện ngã rẽ.
Tiểu Cốc thả Hải Đông Thanh ra dò đường, một lúc lâu sau thì lắc đầu: "Không được rồi, lối đi quá dài, đã vượt qua phạm vi hoạt động của tinh thần thể."
Miêu Ô sợ hấp dẫn lính gác mất khống chế nên cũng không dám thả tinh thần lực ra, ai mà biết liệu có cửa hang nào bỗng xuất hiện rồi lại nuốt họ vào hay không.
Thấy hai người bắt đầu nhìn mình, Giản Đăng mù đường do dự: "Các anh chắc chứ?"
Miêu Ô gật đầu, y tin dù Giản Đăng không phải là dẫn đường thì cũng có năng lực gì đó.
Tiểu Cốc thì không sao, đú theo gật đầu, đi trái phải gì chẳng như nhau, đều không biết cả mà.
Giản Đăng lần đầu được giao trọng trách chọn phương hướng lòng không khỏi dâng lên cảm giác trách nhiệm, cậu cẩn thận chọn nửa ngày: "Bên trái."
Sau đó bọn họ lại gặp được ngã rẽ, lần này có năm đường.
Giản Đăng chọn đường giữa.
Chưa đi được vài phút, phía trước đã truyền đến tiếng vang, ba người nín thở đến gần.
Cuối đường vuông góc xuống 90 độ là một cái hố rất lớn, trong hố chất đầy khoáng thạch tản ra ánh sáng màu trắng bạc.
"Là đá Ngân Tinh." Giản Đăng vừa nhìn đã biết đây là vật liệu cần thiết để chế tạo cơ giáp.
Dựa vào số lượng đá trong hố này rất có thể đây là đợt giao dịch của nhà họ Đào với Trùng tộc.
"Tôi nhìn thấy phó quan rồi."
Giọng Tiểu Cốc có hơi kích động, Giản Đăng theo tầm mắt hắn nhìn sang thì thấy vách tường bên kia của cái hố chi chít hang động, Hồ Dương đang nằm trong một trong số các hang động đó, cũng không rõ là còn sống hay đã chết.
Camera trên người Hồ Dương liên tục nhấp nháy đèn đỏ nên mọi người mới nhìn thấy anh ta.
Trừ cái này ra, những hang động này tạm thời được đào ra, bên trong đầy trứng trùng chưa nở, nhiều đến mức khiến da đầu người ta tê dại.
"Cái quân đoàn Phi Liêm này xu thiệt." Miêu Ô thấp giọng nói, nhưng vẫn có thể nghe ra thái độ cười trên nỗi đau của người khác: "Tinh cầu thuộc lãnh địa của mình thành quê của Trùng tộc luôn mà cũng không biết."
"Hi vọng là phó quan vẫn còn sống." Tiểu Cốc vừa nói vừa bắt đầu nạp đạn vào súng bắn tỉa chuẩn bị cứu người.
"Họ đến rồi." Giản Đăng ra hiệu cho hai người im lặng, cậu lại cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo đáng sợ kia.
Giây tiếp theo, làn sóng tinh thần lực mang theo ác ý ập về phía ba người, Miêu Ô biến sắc lập tức bày lá chắn tinh thần: "Có Trùng tộc dùng lưới tinh thần rà quét sự sống khu vực xung quanh."
Tất cả Trùng tộc đều dùng chung một mạng lưới tinh thần, trừ khi bọn họ bị gi3t chết ngay trước mặt mấy con trùng đó, nếu không thì đợt rà quét này sẽ là vô tận, căn bản là họ không trốn được bao lâu.
Ba người trốn vào một góc, khi Miêu Ô lại ngăn một đợt rà quét nữa bắt đầu sốt ruột giục Tiểu Cốc: "Cậu có được không vậy hả?"
"Không được nói không được với lính gác." Tiểu Cốc dùng ống ngắm của súng bắn tỉa tìm Trùng tộc, rốt cuộc cũng thấy nó ở trên hang động: "Là Trùng tộc hình người! Có ít nhất năm con!"
Trừ Trùng mẹ ra thì Trùng tộc càng có hình dáng giống người thì càng mạnh, dựa vào ba người bọn họ sẽ không thể đối phó được.
Mà nơi này là sào huyệt trứng Trùng chưa nở, nơi quan trọng như thế nhất định sẽ không có chỉ năm con Trùng tộc này.
Tiểu Cốc thay đổi kế hoạch, quyết định yểm trợ hai người lui lại: "Tôi sẽ đi thu hút sự chú ý của chúng nó, hai người nhân cơ hội rời đi."
"Không." Miêu Ô giữ Tiểu Cốc lại: "Tôi còn có thể trụ được một lúc, chờ chúng nó dừng rà quét là được."
Nhưng không ai biết khi nào Trùng tộc sẽ dừng rà quét, trước đó Miêu Ô đã mấy lần dùng lá chắn tinh thần ngăn lính gác mất khống chế tự bạo tinh thần, bây giờ chỉ sợ không ngăn được bao lâu nữa.
Giản Đăng khẽ mím môi, cậu đến gần Miêu Ô rồi yên lặng nắm lấy tay y.
Một luồng tinh thần lực khổng lồ dịu dàng truyền vào nơi hai người tiếp xúc, lá chắn tinh thần vừa rồi còn lung lay sắp đổ nháy mắt ổn định hơn không ít.
Thấy Miêu Ô khiếp sợ nhìn mình, Giản Đăng đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu "Suỵt" với y.
Miêu Ô là người dưới quyền của Hoắc Yến Hành, thế nên Giản Đăng mới chọn tin đối phương.
Dù sao Miêu Ô cũng là dẫn đường cấp S, trước khi đi Giản Đăng đã chuẩn bị sẵn tinh thần mình sẽ bại lộ, cậu tự nhận trong chuyện này bản thân không dày dặn kinh nghiệm bằng đối phương, giữa dẫn đường cùng cấp với nhau rất khó che giấu.
Nhưng Giản Đăng không biết rằng mãi đến khi cậu nắm lấy tay Miêu Ô, y mới hoàn toàn xác định cậu là dẫn đường, mọi suy đoán trước đó đều sụp đổ.
Con ngươi Miêu Ô run rẩy, tay cũng bắt đầu run run, y có thể cảm nhận rất rõ rằng tinh thần lực của Giản Đăng tuyệt đối không phải tinh thần lực cấp S có thể có, chỉ có cấp bậc cao hơn.
Mà trên dẫn đường cấp S chỉ có dẫn đường ánh sáng trong truyền thuyết thôi!
"Đù mé..."
Miêu Ô nhịn không được mà chửi thề, bảo sao cấp trên nhà mình trông nom em ấy còn hơn búp bê sứ, độ xứng đôi của dẫn đường ánh sáng và lính gác bóng tối đều là trăm phần trăm, là sự tồn tại mà lính gác không thể cưỡng lại.
Chỉ cần có năng lực thì lính gác chắc chắn sẽ cạnh tranh nhau làm bạn đời của dẫn đường ánh sáng cho đến khi quyết định được người thắng.
Giản Đăng không hiểu mô tê gì, cậu thấy tay Miêu Ô run run thì tưởng y đang sợ, thế là nhìn y bằng ánh mắt nghi ngờ và lo lắng.
Miêu Ô đang kích động, tiếc là không nói được, rõ ràng là Giản Đăng muốn che giấu thân phận dẫn dường, y có thể hiểu được.
Thế là Miêu Ô vỗ vai Giản Đăng, sau đó nhịn không được lại vỗ vai cậu lần nữa, nhưng cả quá trình đều không nói gì.
Hê hê hê! Dẫn đường ánh sáng là người của quân đoàn Điểu Sư bọn họ! Mấy người khác mà biết được chắc ghen tị chết luôn chứ còn gì nữa?
Giản Đăng còn tưởng mình là dẫn đường cấp cao bình thường: ...?
"Đừng có cậy mạnh, tôi còn không hiểu cậu chắc?" Tiểu Cốc ngồi ở phía trước quan sát tình hình không biết phía sau đã xảy ra chuyện gì, hắn vừa định lao lên đã bị Miêu Ô tát một phát rồi kéo về.
Tiểu Cốc: ?
"Yên tâm đi." Miêu Ô nở nụ cười quái dị: "Cứ ngoan ngoãn ở đó cho tôi."
Sau khi lặng lẽ giúp Miêu Ô dựng lá chắn tinh thần, Giản Đăng càng cảm nhận rõ cái lạnh rét vô hạn và tinh thần lực ác ý của Trùng tộc, nó giống hệt với cảm giác mà cậu cảm nhận được trên người mẹ Đào, khiến người ta rất khó chịu.
Giản Đăng cụp mắt tập trung chuyển vận tinh thần lực, cậu cố gắng phớt lời cảm giác này, cậu tựa lưng vào vách đá nham thạch phía sau nhưng lại thoáng cảm thấy có chấn động truyền đến
Giản Đăng: ?
Động đất hả? Hang động sắp sụp rồi ư?
"Ầm ——"
Hoắc Yến Hành ném lính gác mất khống chế như ném boom mở đường, vách đá nham thạch bị đập lõm sâu vào không ngừng có đá vụn rơi xuống, mà bản thân anh vẫn tiếp tục đi về phía trước như thể đá vụn không rơi lên người anh.
Các đội viên phía sau yên tĩnh như gà, chỉ thiếu nước run lẩy bẩy, căn bản không dám can thiệp hành vi bạo lực của cấp trên nhà mình.
Cũng không biết là họ đã trêu ai ghẹo ai mà cả đường đi liên tục có lính gác mất khống chế tấn công họ, cuối cùng đều bị Hoắc Yến Hành chém như cắt rau, hoàn toàn không coi tinh thần lực thô bạo mất khống chế ra gì.
"Ầm ——"
Lại một làn sóng tinh thần tấn công tràn ra, các đội viên liếc nhìn nhau, đều lũ lượt cầu cho Hoắc Yến Hành có thể mau chóng tìm được Giản Đăng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì người bị nổ tiếp theo sẽ là họ mất QAQ!