Dẫn Đường Cậu Ấy Không Muốn Yêu Đương

Chương 34

Nhìn hình của mình trên màn hình khóa, đầu óc Giản Đăng trống rỗng, qua một lúc lâu sau cậu mới chậm chạp nghĩ tại sao Hoắc Yến Hành lại dùng hình của cậu làm màn hình khóa?

 

Do không có ai sử dụng một lúc lâu nên màn hình quang não tắt, nhưng Giản Đăng lại không rảnh bẻ khóa nó nữa.

 

Khi chủ nhân ngủ quang não sẽ tiến vào trạng thái khóa, trừ khi kiểm tra được chủ nhân đã thức dậy nếu không dù có lấy sinh trắc học của chủ nhân cũng vô ích.

 

Quang não quân dụng quả nhiên rất khó hack, hoàn toàn không cùng cấp bậc với tháp Trắng lúc bấy giờ.

 

Giản Đăng bắt đầu nghĩ đủ thứ, cậu muốn tránh vấn đề kia đi, trốn tránh một chuyện đã định là sự thật.

 

Nhưng dù cậu có nghĩ xa thế nào, thậm chí nghĩ về chuyện sau khi tốt nghiệp thì suy nghĩ "Người mà Hoắc Yến Hành thích là mình" cuối cùng vẫn mất kiểm soát nảy ra.

 

Giản Đăng theo bản năng siết chặt đồ trong tay, sau khi nhận ra là tay của Hoắc Yến Hành thì vội ném ra như thể tay anh là thứ đồ gì đó vô cùng đáng sợ.

 

Sau khi ném tay của Hoắc Yến Hành đi, Giản Đăng nhanh chóng cảm thấy không ổn, cậu nh ỏ giọng nói "Xin lỗi" rồi trốn về ghế phụ, thăm dò quan sát Hoắc Yến Hành.

 

Một phút trôi qua, bàn tay bị ném đi của Hoắc Yến Hành vẫn nằm rũ ở đó.

 

Năm phút sau, tư thế của người đàn ông vẫn không thay đổi.

 

Giản Đăng: ?

 

Cậu lại nhích sang: "Đàn anh ơi?"

 

Không ai đáp lại.

 

"Đàn anh à, anh đừng có giả bộ ngủ." Giản Đăng hít một hơi thật sâu: "Có một số chuyện sớm muộn gì cũng phải giải quyết thôi."

 

Thấy Hoắc Yến Hành vẫn tựa vào ghế không nói tiếng nào, rốt cuộc Giản Đăng cũng nhận ra có gì đó không đúng, cậu lại gần xem xét tình hình.

 

Động tĩnh lớn như vậy Hoắc Yến Hành không thể nào không tỉnh được.

 

"Đàn anh?" Giản Đăng khẽ đẩy Hoắc Yến Hành một cái, mày đối phương nhíu chặt như lún vào cơn ác mộng khủng khiếp, dù có gọi thế nào cũng không tỉnh.

 

Sắc mặt Giản Đăng thay đổi: "Anh ơi?"

 

"Hoắc Yến Hành!"

 

Hoắc Yến Hành đứng trong màn đêm dày đặc, anh vô cảm nghĩ, đã lâu rồi không đến đây.

 

Là lính gác bóng tối, anh có khả năng tự kiểm soát tinh thần lực của mình, từ nhỏ sau khi thức tỉnh anh rất ít khi mất khống chế, không cần dẫn đường và cũng chưa bao giờ sử dụng thuốc Dẫn Đường.

 

Nhưng lạ là anh không có không gian tinh thần, nói đúng hơn là không gian tinh thần của anh không có gì cả, chỉ có bóng tối vĩnh hằng.

 

Mỗi lần nằm mơ, Hoắc Yến Hành đều mơ thấy giấc mơ này, trong mơ anh bị bóng tối cướp đi mọi giác quan, lúc đầu anh còn hoang mang không biết mình đang ở đâu, sau này dần lớn lên Hoắc Yến Hành mới ý thức được mình chỉ đang mơ thấy không gian tinh thần mà thôi.

 

Từ sau khi biết không gian tinh thần của mình trông như thế này, Hoắc Yến Hành đã không tiến vào nữa, anh cũng không biết làm sao Atlas có thể ở đây, dù nó chưa hề xuất hiện trước mặt anh lần nào.

 

Nhưng mỗi lần gọi sư tử ra, trông nó không những không uể oải mà còn rất hoạt bát.

 

Có lẽ là anh thích bóng tối nhỉ, Hoắc Yến Hành tự hỏi, ở một mức độ nhất định thì tinh thần thể phản ánh trạng thái của chủ nhân, bản thân anh ở đây cũng đã quen rồi.

 

Trong lịch sử đế quốc cũng từng xuất hiện vài lính gác bóng tối, Hoắc Yến Hành đã tra tài liệu, tinh thần thể của họ không khác gì của lính gác bình thường, chỉ có anh là khác biệt.

 

Nhưng khi bé lúc biết chuyện Hoắc Yến Hành rất bình tĩnh, anh không nói cho bất kỳ ai biết, cứ thế trưởng thành đến giờ.

 

Lần này phải ở đây bao lâu? Nửa giờ? Một tiếng? Hoắc Yến Hành định cảm nhận nhịp tim của mình để tính giờ nhưng không có kết quả, thế là anh cứ để mặc thời gian trôi đi.

 

Tám phần là do tinh thần lực thô bạo ban ngày ảnh hưởng, vì dù sao sau khi ngủ chung với Giản Đăng, anh đã không mơ thấy giấc mơ này nữa.

 

Nghĩ đến Giản Đăng, tâm trạng của Hoắc Yến Hành thoáng chốc khá hơn không ít, như có cảm ứng nào đó được kích hoạt, giấc mơ vốn chỉ có bóng tối xuất hiện từng điểm sáng.

 

Những điểm sáng đó nhanh chóng tụ lại với nhau tạo thành một bức hình trước mặt Hoắc Yến Hành.

 

Anh nhìn thấy hình ảnh của Giản Đăng.

 

'Giản Đăng' trong hình tóc rất dài, tóc mái che khuất cả đôi mắt, lưng hơi khom xuống, thấy phía đối diện có người đi đến thì theo bản năng né sang một bên, dù hành lang rộng đủ để mười người đi ngang thì 'Giản Đăng' đó cũng sẽ như vậy.

 

Mãi đến khi nhìn thấy Đào Khả, 'Giản Đăng' mới thoáng thẳng lưng và hoạt bát hơn.

 

Hoắc Yến Hành vừa nhìn đã nhận ra đây không phải là Giản Đăng của anh.

 

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh, có lẽ 'Giản Đăng' mà Trùng tộc muốn tìm chính là người này.

 

Tại sao anh lại 'mơ' thấy chuyện này? Hoắc Yến Hành không khỏi hoài nghi, tại sao anh không mơ thấy Đăng Đăng của anh.

 

Nghi ngờ vô hiệu, hình ảnh trước mặt Hoắc Yến Hành vẫn tiếp diễn.

 

'Giản Đăng' trong hình đột nhiên bệnh nặng, phải nghỉ hai tháng mới quay lại lớp học, sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng bạn cùng lớp trừ Đào Khả ra thì chẳng ai quan tâm cậu ta.

 

Hoắc Yến Hành có dự cảm chỉ sợ đây là khoảng thời gian 'Giản Đăng' gặp phải ba tên côn đồ kia, hơn nữa anh cũng nhận ra hình ảnh này dựa trên góc nhìn của Đào Khả.

 

Bực mình thật, Hoắc Yến Hành nhíu chặt mày, anh muốn thức dậy nhưng không được, chỉ có thể nhịn xem tiếp.

 

Thời gian trôi nhanh, Đào Khả và 'Giản Đăng' cùng thi đậu Bạch Ưng, nhưng dáng vẻ của 'Giản Đăng' vẫn rụt rè nhút nhát, chỉ dám âm thầm chăm sóc Đào Khả.

 

Xem ra Không Nguyên Vu không nói dối, Hoắc Yến Hành nhìn ra 'Giản Đăng' này thích Đào Khả.

 

Dù biết Giản Đăng của anh và 'Giản Đăng' này là hai người khác nhau, nhưng Hoắc Yến Hành vẫn thấy rất khó chịu, có lẽ ở một thế giới song song nào đó Giản Đăng không tỉnh ngộ thành dáng vẻ của hiện giờ mà vẫn như thằng đần thích Đào Khả.

 

Nghĩ đến khả năng đó, Hoắc Yến Hành không khỏi cảm thấy may mắn, thế giới của anh là Giản Đăng của hiện giờ.

 

Đào Khả rất được chào đón, hơn nữa còn được rất nhiều người theo đuổi, Bạch Lan Đức và mấy lính gác cấp S đều theo đuổi cậu ta.

 

Hình ảnh có sức nặng hơn lời nói, Hoắc Yến Hành cảm thấy có lẽ đây là nội dung trong nguyên tác mà Giản Đăng nói, anh càng xem càng chau mày, quả thực không rõ Đào Khả tốt ở điểm nào.

 

Sau đó anh thấy bản thân anh.

 

Lúc ấy Đào Khả đã trở thành dẫn đường cấp S hiếm có vô cùng xuất sắc của đế quốc, nhận được lời mời xin hỗ trợ an ủi Hoắc Yến Hành mất khống chế.

 

Hoắc Yến Hành: ???

 

Anh trơ mắt nhìn Đào Khả bước vào phòng tiếng ồn trắng, cậu ta ở trong phòng khoảng một ngày mới ra ngoài rồi nói với mọi người rằng thượng tướng đã không sao nữa rồi.

 

Sau đó thượng tướng theo ra sau cũng xác nhận điều này, Hoắc Yến Hành không muốn thừa nhận người theo sau Đào Khả ra ngoài chính là mình chút nào.

 

Sau đó Hoắc Yến Hành nhìn thấy đủ kiểu hành vi ác độc của trùm cuối trong nguyên tác mà Giản Đăng từng nói.

 

Hoắc Yến Hành: ???

 

Cái đéo gì thế? Anh còn theo đuổi Đào Khả á? Không có được người ta còn ép nữa ư? Chỉ vì đối phương khơi thông tinh thần cho mình một lần?

 

Hoắc Yến Hành không thể tin được, chỉ thấy e là bản thân anh trong hình đã bị Trùng tộc gặm mất não, tóm lại anh không thể làm ra loại chuyện như thế được!

 

Ngay khi suy nghĩ này xuất hiện, hình ảnh trước mắt anh vỡ vụn, góc nhìn của Hoắc Yến Hành thay đổi, từ người thứ ba đứng ngoài quan sát trở thành người trong cuộc.

 

Trong mơ sau khi Hoắc Yến Hành tiêu diệt Trùng tộc trở về tinh cầu thủ đô, anh mặc kệ anh trai mình tổ chức truyền thông đưa tin khen ngợi ba hoa chích chòe trên mạng vũ trụ, anh không quan tâm mà tiếp tục tìm bóng dáng của Trùng tộc ở tiền tuyến, ngày ngày tiêu diệt Trùng tộc.

 

Thật nhàm chán, nhưng đây đúng là chuyện mà anh sẽ làm, sau khi thức tỉnh Hoắc Yến Hành rất hiếm khi tỏ ra hứng thú với rất nhiều thứ, anh nghĩ mình không thể lãng phí tài năng nên đã quyết định tòng quân.

 

Hoắc Yến Hành có thể cảm nhận được bản thân trong mơ như vũ khí lính gác không có tình cảm, nếu Giản Đăng không xuất hiện có lẽ anh sẽ trở thành như vậy.

 

Sau khi góc nhìn thay đổi thời gian trôi đi rất nhanh, 'anh' phát hiện tung tích của Trùng mẹ rồi đuổi theo nó, sau đó anh trúng kế của Trùng mẹ liên hợp với gia tộc nào đó mà tinh thần lực mất khống chế.

 

Lính gác bóng tối rất mạnh, nhưng điều này không có nghĩa là họ sẽ không mất khống chế, nhất là lính gác bóng tối chưa có bạn đời.

 

Hoắc Yến Hành nhìn mình cố gắng kiềm chế nhưng vẫn phá hủy nửa tinh cầu, trong lúc ý thức anh trôi giạt, Đào Khả xuất hiện.

 

Nhưng không giống với những gì anh thấy ở góc nhìn của Đào Khả, Đào Khả vừa bước vào phòng tiếng ồn trắng đã phát động tấn công tinh thần, cưỡng ép xâm nhập vào không gian tinh thần của anh.

 

Hoắc Yến Hành muốn chống cự nhưng không có kết quả, sau lưng của đối phương là toàn bộ mạng lưới tinh thần của Trùng tộc, hai bên giằng co một ngày cuối cùng lấy kết quả Hoắc Yến Hành thất bại làm chấm dứt.

 

"Cuối cùng cũng thành công!" Đào Khả sắc mặt tái nhợt nhìn Hoắc Yến Hành để mặc mình điều khiển: "Giết nhiều con của tao như vậy, cuối cùng mày cũng chết trong tay tao đấy thôi."

 

Nhưng thật ra Hoắc Yến Hành vẫn còn ý thức, anh từ bỏ quyền điều khiển cơ thể, một nhúm tinh thần lực còn sót lại trốn ở một góc dưỡng thương đồng thời đợi thời cơ đến.

 

Quả thực anh đã làm được, lúc Trùng mẹ đang sinh sản bằng cơ thể của Đào Khả, Hoắc Yến Hành nhân cơ hội bất ngờ tấn công nó, không biết hai người giằng co bao lâu, cuối cùng Trùng mẹ cũng chết.

 

Hoắc Yến Hành lần nữa lấy lại quyền tự chủ cơ thể cảm thấy rất mệt, lúc này đế quốc đã hoàn toàn bị Trùng tộc xâm lược, cấp dưới của anh đã lần lượt chết ở tiền tuyến, anh trai ruột của anh cũng mất ý thức trở thành con rối của Trùng tộc.

 

Trùng mẹ chết, vô số lính Trùng tộc sóng sau xô sóng trước đến báo thù cho nó, Hoắc Yến Hành giết hết con này đến con khác, tinh thần lực vốn không ổn định càng thêm điên cuồng, cuối cùng anh tự bạo.

 

Thế giới chìm vào bóng tối, thời gian đảo ngược, Hoắc Yến Hành nhìn thấy mình lại xuất hiện ở tiền tuyến chém giết Trùng tộc.

 

Đây là gì? Hoắc Yến Hành lạnh lùng theo dõi cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng, lần này Hoắc Yến Hành "nhập vào cơ thể" yếu hơn rất nhiều.

 

Cùng là lính gác bóng tối, Hoắc Yến Hành cảm thấy mình có thể trực tiếp nghiền nát kẻ mới xuất hiện này.

 

Nhưng trong mắt của người khác, Hoắc Yến Hành mới xuất hiện này vẫn là người mạnh nhất đế quốc.

 

Hoắc Yến Hành mới xuất hiện này có không gian tinh thần bình thường, cũng sẽ cùng anh trai đi ăn liên hoan, đối xử với cấp dưới không lạnh lùng như anh, nhưng lại trúng kế của con người mà chết.

 

Con người hiến anh cho Trùng mẹ, lúc này Trùng mẹ vẫn đang điều khiển Đào Khả từ xa, vẫn chưa hoàn toàn nhập vào người cậu ta, Hoắc Yến Hành mất cơ thể, tinh thần lực còn sót lại trốn ở một góc trong mạng lưới tinh thần của Trùng mẹ, lại lần nữa đợi cơ hội, và rồi thành công gi3t chết đối phương.

 

Sau đó Hoắc Yến Hành lại bắt đầu giết Trùng tộc ở tiền tuyến.

 

Hoắc Yến Hành như rơi vào vòng lặp vô hạn tuần hoàn, mỗi một Hoắc Yến Hành mới xuất hiện đều không có ký ức trước đó, nhưng chuyện đời trước vẫn vô thức ảnh hưởng đến anh.

 

Anh ngày càng lạnh lùng, cũng không chút để tâm gì đến xung quanh, không gian tinh thần cũng bắt đầu bị bóng tối nuốt chửng trở thành dáng vẻ của hiện giờ.

 

Có một lần Hoắc Yến Hành đã thành công gi3t chết Trùng mẹ, chính anh vẫn còn sống, người của đế quốc cũng tin tưởng anh, nhưng Hoắc Yến Hành đó lại tự bạo hủy diệt cả đế quốc.

 

Quá nhàm chán, chẳng có gì thú vị cả, không cần phải sống tiếp nữa.

 

Hoắc Yến Hành sau khi giết Trùng mẹ lần thứ không xác định đã sinh ra suy nghĩ này, anh vẫn không có ký ức của trước đó, cuối cùng đều chọn tự bạo hủy diệt thế giới.

 

Thế giới không ngừng lặp lại, không biết lặp lại bao nhiêu lần, Giản Đăng xuất hiện.

 

Cậu như ánh sáng chói mắt xuất hiện trong thế giới của Hoắc Yến Hành, trốn không được mà cũng không thể trốn được, dù có đi nơi nào cũng sẽ bị ánh sáng bao phủ.

 

Hoắc Yến Hành cũng không muốn trốn, anh muốn lại gần ánh sáng đột nhiên xuất hiện kia nhưng lại sợ bóng tối trên người mình sẽ dọa cậu sợ, thế nên anh chỉ dám đứng nhìn từ xa, nhưng người ở bóng tối đã nhìn thấy ánh sáng rồi thì sao có thể nhịn được?

 

Thế là anh bắt đầu tìm lý do về tinh cầu thủ đô, tiêu diệt Trùng tộc lần này là cái cớ không tệ, Giản Đăng thích ăn kẹo, vậy thì để em ấy ăn kẹo anh làm, nếu không phải vẫn còn lý trí thì có lẽ Hoắc Yến Hành đã tạo một thế giới lý tưởng cho cậu.

 

Nhưng ánh sáng không thể bị giam cầm, nếu không sẽ ngày càng ảm đạm, Hoắc Yến Hành nhịn, như hiện giờ đã rất không tệ rồi, bên cạnh của Giản Đăng cũng không có ai, anh rất thỏa mãn.

 

Hoắc Yến Hành ôm trán ngồi xổm xuống, những hình ảnh anh nhìn thấy trước đó không ngừng lặp lại và đan xen vào với đời này khiến người ta khó mà phân biệt được mình đang ở đâu.

 

Anh đang ở đâu? Trùng mẹ đã bị tiêu diệt chưa? Nhưng đế quốc đã bị xâm lược từ lâu rồi, không cứu nổi rồi...

 

Nếu không cứu được, vậy thì hủy diệt tất cả là được...

 

"Đàn anh?"

 

Hoắc Yến Hành hít sâu một hơi, là ai đang kêu anh?

 

"Anh ơi?"

 

Hoắc Yến Hành nghĩ, anh không có em trai, chỉ có một người anh trai đáng ghét thôi.

 

"Hoắc Yến Hành!"

 

Anh nhớ ra, đây là giọng của Giản Đăng, là Giản Đăng đang gọi anh.

 

Những hình ảnh ký ức rút đi như thủy triều không để lại chút dấu vết gì, chỉ có ký ức đời này càng thêm rõ ràng khắc sâu vào đầu của Hoắc Yến Hành.

 

Hoắc Yến Hành thình lình mở mắt ra.

 

"Yến Hành?"

 

Thấy cuối cùng anh cũng tỉnh lại, Giản Đăng thở phào nhẹ nhõm, thử chuyển tinh thần lực xung quanh anh, từng chút đến gần Hoắc Yến Hành an ủi: "Anh ổn chứ?"

 

Vừa rồi dù Giản Đăng có gọi thế nào Hoắc Yến Hành cũng không tỉnh lại khiến suýt chút nữa cậu đã sợ chết, còn tưởng Trùng tộc đã tính kế gì mà đến cả thượng tướng cũng trúng chiêu.

 

Mãi đến khi nhận thấy tinh thần lực quanh người Hoắc Yến Hành thoáng trở nên thô bạo, lúc này cậu mới vội phóng t1nh thần lực ra trấn an anh.

 

"Gọi lại lần nữa." Hoắc Yến Hành nhìn Giản Đăng chằm chằm.

 

"Đàn anh?"

 

"Không phải."

 

"Anh ơi?"

 

"......"

 

"Yến Hành à." Giản Đăng vỡ lẽ, cậu lo lắng xoa trán Hoắc Yến Hành, mồ hôi lạnh túa cả ra: "Em đây."

 

Mơ thấy ác mộng gì mà dọa thượng tướng Hoắc sợ thế này vậy.

 

"Ừm." Hoắc Yến Hành ngồi ở ghế điều khiển, anh khom người về trước ôm lấy eo Giản Đăng, tựa đầu vào lòng cậu.

 

"Có thể nói cho em biết anh mơ thấy ác mộng gì không?" Giản Đăng đứng tại chỗ cố gắng nhớ xem người gặp ác mộng thì nên làm gì, nhưng không có kết quả, cậu đành khô khan an ủi: "Ờm... Nói ra có khi sẽ tốt hơn đó anh."

 

"Anh không nhớ rõ." Hoắc Yến Hành ôm chặt eo Giản Đăng, ngẩng đầu tiếp tục nhìn cậu chằm chằm như thể dù có nhìn bao nhiêu cũng không đủ.

 

Quả thực anh không có ấn tượng, chỉ nhớ rõ màn đêm vô tận, là giọng của Giản Đăng xuyên qua bóng đêm kéo anh về.

 

"Không nhớ cũng không sao." Giản Đăng thấy tinh thần lực của Hoắc Yến Hành đã ổn hơn thì cũng yên tâm, đối diện với ánh mắt của canh, tim cậu đập nhanh hơn.

 

Giản Đăng quay đầu đi, muốn nói anh đừng nhìn cậu như vậy, nhưng dáng vẻ vừa rồi của Hoắc Yến Hành lại bất giác khiến cậu mềm lòng.

 

Cậu chưa bao giờ thấy Hoắc Yến Hành như vậy, trong nháy mắt khi anh mở mắt, cậu nhìn thấy sự đau đớn, giằng xé và tàn bạo trong mắt anh.

 

Nhưng khi đối diện với tầm mắt của cậu, ánh mắt anh nhanh chóng bình tĩnh lại, nhanh đến mức Giản Đăng cho rằng tất cả là ảo giác của cậu.

 

"Vậy thì đừng nghĩ nữa." Giản Đăng thoáng bối rối, nhưng cậu vẫn nhẹ nhàng ôm lấy đối phương: "Yến Hành, những người khác vẫn chưa tỉnh lại, anh có muốn nghỉ ngơi tiếp không?"

 

Hỏi xong, Giản Đăng cảm thấy khoang điều khiển có hơi nóng nhưng cậu không để tâm.

 

Hoắc Yến Hành lại nhìn chằm chằm Giản Đăng thêm vài phút, sau đó miễn cưỡng buông cậu ra: "Em có cảm nhận được gì không?"

 

"Gì cơ ạ?" Mặt Giản Đăng đỏ bừng, cậu cảm thấy có gì đó không đúng.

 

"Là sốt kết đôi." Hoắc Yến Hành thở dài, anh nhắm mắt: "Anh ra ngoài."

 

Lúc này Giản Đăng mới phản ứng lại, vừa rồi tinh thần lực của cậu và Hoắc Yến hành chạm vào nhau.

 

Vì không vào được không gian tinh thần của đối phương nên Giản Đăng chỉ có thể ra hạ sách này, không ngờ chỉ một chút tinh thần lực thôi mà lại có phản ứng lớn như vậy!

 

Chắc chắn độ xứng đôi của cậu và Hoắc Yến Hành phải từ 90% trở lên!

 

Một khi lính gác dẫn đường có độ xứng đôi cao xảy ra sốt kết đôi, trừ đánh dấu ra thì không có cách thứ hai.

 

Cũng may vừa rồi Giản Đăng không thả ra quá nhiều tinh thần lực, thấy anh tỉnh lại là cậu thu về ngay, nếu không Giản Đăng cũng không biết phải giải quyết thế nào nữa.

 

Cửa khoang điều khiển rất nhanh đã mở ra, bóng dáng Hoắc Yến Hành biến mất trong màn đêm ngoài cơ giáp.

 

Giản Đăng ngồi xuống ghế chủ điều khiển giảm bớt tinh thần lực xao động, cuối cùng nhớ tới gì đó, cậu không khỏi đưa tay đỡ trán, cái gì đang diễn ra vậy trời!

 

Hoắc Yến Hành thích cậu, vừa rồi cậu còn làm vậy, đối phương sẽ không hiểu lầm gì đó chứ?

 

Chuyện khó lắm mới quên được lần nữa choáng ngợp đầu Giản Đăng, tinh thần lực của cậu dần bình tĩnh lại, bắt đầu tự hỏi vấn đề mấu chốt nhất.

 

Rốt cuộc bản thân cậu có thích Hoắc Yến Hành hay không?

 

Sau khi ra khỏi cơ giáp, anh binh sĩ gác đêm hỏi Hoắc Yến Hành có chuyện gì không, anh nói vài câu đuổi hắn ta đi, Hoắc Yến Hành vốn định đi chỗ nào xa một chút nhưng nghĩ một hồi rồi cuối cùng anh vẫn ngồi xuống dưới chân Hình Thiên.

 

Anh cố gắng nhớ lại những gì mình mơ thấy vừa rồi, nhưng trừ cảm giác chán ghét bản thân và những thứ xung quanh ra thì chẳng còn gì khác.

 

Từ sau khi biết Giản Đăng là dẫn đường, không phải là anh chưa từng nghĩ đến độ xứng đôi của mình với đối phương, nhưng bao năm qua độ xứng đôi cao nhất của anh và dẫn đường cũng chỉ có 30%, hơn nữa còn là tháp Trắng miễn cưỡng mà thành.

 

Hoắc Yến Hành vô cảm với chuyện này, người kia không phải người anh muốn nên dù có độ xứng đôi 300% thì cũng vô dụng.

 

Mà hiện giờ độ xứng đôi của anh và Giản Đăng cao đến mức dẫn đến sốt kết đôi, Hoắc Yến Hành lại cảm thấy hơi ảo.

 

Có phải anh còn đang mơ không? Mọi chuyện hiện giờ chỉ là ảo tưởng của anh thôi đúng chứ?

 

"Tích tích 一一"

 

Quang não vang lên tiếng thông báo ngắt dòng suy nghĩ của Hoắc Yến Hành, anh cúi đầu nhìn mới phát hiện là cảnh báo từ chính quang não.

 

Có ai đó đã nhân lúc anh ngủ mà hack quang não của anh.

 

Hoắc Yến Hành thoáng dừng lại, anh giơ tay click mở báo cáo thì phát hiện địa chỉ của người hack là quang não dự phòng của anh, đối phương cũng không có làm gì, màn hình quang não vừa sáng lên đối phương đã dừng hack rồi.

 

"."

 

Nghĩ đến ảnh chụp của màn hình khoá quang não, Hoắc Yến Hành không khỏi cảm thấy chột dạ, Giản Đăng nhìn thấy hình của mình thì sẽ có suy nghĩ gì?

 

Dựa vào tính cách của cậu, chỉ e cậu sẽ thấy khó hiểu vì sao anh phải dùng hình của cậu làm màn hình khoá quang não.

 

Hoắc Yến Hành im lặng, không sao, anh có thể giải thích được.

 

Cửa khoang điều khiển của Hình Thiên lại được mở ra, Giản Đăng thử thò đầu ra ngoài: "Đàn anh ơi?"

 

Thấy cậu có chuyện muốn nói với mình, Hoắc Yến Hành ra hiệu cho cậu đừng xuống, anh tự mình nhảy lên.

 

Cửa khoang điều khiển đóng lại, hai người nhìn nhau không nói gì.

 

"Khụ!" Giản Đăng mất tự nhiên cử động: "Đàn anh ơi, người mà anh thích, là em ạ?"

 

"Màn hình khoá quang não là do cậu của anh phá đó."

 

Giản Đăng: ?

 

Giấu không được rồi, Hoắc Yến Hành nghĩ.

 

Cậu lại hỏi vài câu cùng vấn đề, cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần, Hoắc Yến Hành chỉ cảm thấy Giản Đăng chính là khắc tinh của anh.

 

"Đúng vậy." Hoắc Yến Hành chăm chú nhìn Giản Đăng, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của cậu: "Anh thích em."

 

"Anh thích em từ hai năm trước rồi Giản Đăng ạ."

 

Nhận được câu trả lời trong dự đoán, Giản Đăng há miệng nhưng không biết nên đáp lại thế nào.

 

"Không chỉ hình nền màn hình khóa." Hoắc Yến Hành mở khóa quang não: "Hình nền màn hình chính của anh cũng là em, em có muốn xem không?"

 

Giản Đăng: ......?

 

Mặt Giản Đăng đỏ bừng, tầm mắt lại mất khống chế nhìn giao diện quang não mà Hoắc Yến Hành mở ra cho mình xem.

 

Hình nền màn hình chính là ảnh chụp lúc cậu đang ngủ, nhìn phông nền thì hình như đây buổi tối lần đầu cậu đến chung cư của Hoắc Yến Hành.

 

"Nếu em không có gì dị nghị thì anh vẫn sẽ dùng nó làm hình nền."

 

Giản Đăng nãy giờ chưa nói gì: ?

 

"Cả cái mô hình cơ giáp kia nữa." Hoắc Yến Hành tăng tốc độ nói: "Đồ đã tặng rồi không thể lấy lại, nên anh sẽ không trả lại cho em đâu."

 

Nghĩ một thoáng, Hoắc Yến Hành lại bổ sung: "Gọi anh cũng vô dụng."

 

Giản Đăng vốn dĩ không có suy nghĩ này: ??

 

"Còn nhiệm vụ của hệ thống yêu đương." Hoắc Yến Hành thoáng trầm ngâm: "Trừ nắm tay ra anh sẽ không làm gì hết."

 

"Chờ sau khi chúng ta hoàn toàn giải trừ, anh sẽ đưa em về tinh cầu thủ đô."

 

Giản Đăng không hiểu sao đột nhiên lại nhắc đến hệ thống: ???

 

"Mấy hôm nay có thể sẽ không làm nhiệm vụ nữa." Hoắc Yến Hành giơ tay sờ cửa khoang điều khiển: "Khi nào em muốn làm thì cứ nói với anh."

 

"Đợi đã!" Giản Đăng kéo Hoắc Yến Hành lại: "Hình Thiên! Không được mở cửa!"

 

"Ít, ít nhất anh cũng phải nghe em nói đã chứ." Giản Đăng bất lực, tay nắm chặt tay áo Hắc Yến Hành không buông, cậu sợ anh bỏ chạy.

 

Hoắc Yến Hành im lặng đứng đó, Giản Đăng có thể nói gì chứ? Cũng chỉ là coi anh như đàn anh gì đó, dù sao thì đó vẫn luôn là vị trí của anh.

 

"Hay... hay là chúng mình thử nhé." Giản Đăng hạ quyết tâm, nói ra câu mà mình đã lăn tăn hồi lâu.

 

Kết quả Hoắc Yến Hành không nói gì, như choáng váng đứng đó.

 

"Có lẽ em không thích anh nhiều như vậy." Giản Đăng nhịn cảm giác xấu hổ: "So sánh với cái thích của anh, cái thích của em có lẽ chỉ có một chút thôi."

 

Giản Đăng muốn dùng tay ký hiệu nhưng nhận ra tay mình đang kéo Hoắc Yến Hành lại nên thôi.

 

"Yến Hành ơi, em không thích hẹn hò là do nó rất phiền, phải báo cáo vị trí cho người yêu, phải dành thời gian trong lúc bận rộn cho người yêu, phải nhớ tất cả các hoạt động kỷ niệm liên quan đến người yêu."

 

"Em từng nghĩ, có thời gian đó thì sao không làm thêm mấy tổ số liệu nữa? Yêu đương thật sự tốt như vậy ư?"

 

Thấy Hoắc Yến Hành vẫn im lặng, trái lại Giản Đăng càng nói càng trôi chảy: "Nhưng nếu đối tượng yêu đương là anh..."

 

"Em nghĩ, cũng không phải là không thể thử." Giản Đăng mím môi, phát hiện Hoắc Yến Hành vẫn không có phản ứng gì: "Anh thấy sao? Yến Hành?"

 

"Anh thấy được lắm." Rốt cuộc Hoắc Yến Hành cũng hoàn hồn, anh khẽ bước về trước mặt Giản Đăng, như thể sợ tỉnh khỏi giấc mộng xa vời không thể với tới.

 

"Anh sẽ báo cáo vị trí với em, em không trả lời cũng không sao, anh sẽ sắp xếp thời gian phối hợp với lịch trình của em, anh sẽ nhớ ngày kỷ niệm, sẽ phụ trách tạo bất ngờ cho em..."

 

"Em chỉ việc nhận thôi." Hoắc Yến Hành cúi đầu nhìn Giản Đăng, anh thoáng do dự rồi vẫn nhịn không được mà giơ tay xoa mặt cậu.

 

"Anh sẽ không để em thấy phiền đâu."

 

Giản Đăng không tránh tay anh, cậu ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Hoắc Yến Hành, cậu xác nhận: "Vậy mình thử nhé?"

 

"Ừ." Hoắc Yến Hành gật đầu, sau đó anh thấy Giản Đăng đứng trước mặt anh mỉm cười, bóng tối trong khoang điều khiển cũng không che nổi vẻ đẹp của cậu.

 

Hoắc Yến Hành chỉ cảm thấy đầu óc mình thẫn thờ, đây là lần đầu tiên anh thấy Giản Đăng cười ngọt ngào như vậy trước mặt anh.

 

Nghĩa là, đây không phải mơ? Là thật ư?

 

"Tất nhiên không phải rồi." Giản Đăng nghe thấy Hoắc Yến Hành lẩm bẩm, rốt cuộc cũng hiểu vì sao anh không kịp phản ứng với những gì mình nói: "Anh cho rằng mình đang mơ à?"

 

"Anh tưởng em..." Hoắc Yến Hành muốn nói lại thôi: "Sẽ không nhận ra chuyện này."

 

"Em chỉ... hơi chậm hiểu thôi mà." Nói đến đây Giản Đăng cũng có hơi xí hổ: "Chứ đâu có ngốc đâu."

 

Ngược lại, nếu cậu chắc chắn suy nghĩ thì sẽ nhanh chóng giải quyết nó, khi làm thí nghiệm cũng thế, nếu có gì khó thì sẽ trực tiếp giải quyết, một lần không được thì làm nhiều lần.

 

Tất nhiên, cậu và Hoắc Yến Hành chỉ cần giải quyết một lần là được rồi.

 

"Nên, không phải do cậu của anh phá hả?" Giản Đăng nhướng mày.

 

"... Không phải." Tai Hoắc Yến Hành phiếm đỏ: "Bức ảnh đó là do anh tự cài."

 

Dừng một chút, Hoắc Yến Hành lại hỏi: "Được chứ?"

 

"Tùy anh thôi." Giản Đăng dở khóc dở cười, cũng không biết cài làm hình nền bao lâu rồi giờ mới hỏi cậu.

 

Giản Đăng lại nghĩ đến cái mô hình kia, thôi vậy, nếu Hoắc Yến Hành thích thì cứ để anh mang theo cũng được, cùng lắm thì cậu ghép thêm mấy cái dự phòng.

 

"Không phải lúc trước anh nói nếu không làm nhiệm vụ giai đoạn hai của hệ thống yêu đương thì chúng ta vẫn sẽ ràng buộc với nhau sao."

 

"Vậy sao anh còn muốn đưa em về tinh cầu thủ đô?"

 

"......"

 

"Anh định tự giải quyết à?" Giản Đăng suy đoán Hoắc Yến Hành sẽ nghĩ gì: "Giải quyết thế nào? Tấn công hệ thống ư?"

 

"........."

 

"Được rồi, không nói anh nữa, vì em cũng từng làm vậy." Thấy ánh mắt lo lắng của Hoắc Yến Hành, Giản Đăng đổi giọng: "Tất nhiên, là em không bị thương."

 

"Ồ, vậy lần chúng ta gặp nhau ở bệnh viện là vì anh tấn công hệ thống yêu đương nên mới thế à?"

 

"............"

 

"Anh nói đi chứ!"

 

"Anh tưởng đó là mưu kế mới của Trùng tộc." Hoắc Yến Hành tự bào chữa: "Khi phát hiện Trùng tộc thì trước tiên phải tiêu diệt nó."

 

"Thế sao anh không tự diệt mình luôn đi?" Giản Đăng có hơi tức giận: "Bình thường anh kêu em ngủ sớm dậy sớm, ăn cơm ngày ba bữa đúng giờ, thế mà sao không chăm sóc cơ thể của mình gì thế?"

 

Nhớ đến chuyện lúc trước ở hang động, Giản Đăng phát hiện Hoắc Yến Hành không quan t@m đến chuyện của bản thân, như thể không sao: "Anh không biết nếu anh xảy ra chuyện gì thì em cũng lo lắm ư?"

 

"Xin lỗi em, Đăng Đăng." Hoắc Yến Hành cúi đầu nhận sai: "Sau này anh sẽ chú ý hơn."

 

Giản Đăng híp mắt, miễn cưỡng tin Hoắc Yến Hành, thế là cậu không nói gì nữa.

 

Khoang điều khiển lần nữa yên tĩnh trở lại, binh sĩ gác đêm bên ngoài đổi thành người khác, vẫn còn một lúc nữa mới đến bình minh.

 

Nghĩ không còn gì để làm, Giản Đăng đề nghị: "Chúng mình làm nhiệm vụ hôm nay trước đi."

 

Ngày tiếp theo rất có thể còn phải lên đường, trên đường đi mà làm nhiệm vụ thì cứ thấy quái quái.

 

"Được." Hoắc Yến Hành không chút do dự nghe theo, tức khắc giơ tay về phía Giản Đăng.

 

Giản Đăng nhìn chằm chằm tay anh, đột nhiên nói: "Đổi thành ôm đi."

 

Thấy Hoắc Yến Hành ngơ ngẩn, Giản Đăng nói lại lần nữa: "Không phải nắm tay hay ôm... đều được sao, hôm nay mình đổi nhé."

 

Nói xong, Giản Đăng dang tay với Hoắc Yến Hành: "Thế nào?"

 

Đối mặt với Giản Đăng chủ động như thế, đương nhiên Hoắc Yến Hành không thể nói không được, nhưng anh không nhào đến ngay mà từ từ nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.

 

Giản Đăng thấp hơn Hoắc Yến Hành nửa cái đầu, thân hình cũng gầy hơn anh nhiều, lúc được anh ôm lại vừa lấp đầy vòng tay anh.

 

Hoắc Yến Hành vừa cúi đầu đã có thể đặt cằm lên đầu Giản Đăng, size gap hoàn hảo, anh nhịn không được siết chặt vòng tay, ôm Giản Đăng vào lòng khiến lòng anh vô cùng thỏa mãn.

 

"Vừa rồi anh thật sự không sao chứ?" Giản Đăng ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của Hoắc Yến Hành, do động tác ôm cậu khi vừa tỉnh lại của anh nên hôm nay cậu muốn đổi cách làm nhiệm vụ khác.

 

"Đã không sao rồi."

 

Hoắc Yến Hành khẽ cúi đầu cọ chóp mũi lên mái tóc mềm mại của Giản Đăng, là mùi dầu gội tiện lợi, rất bình thường, khi quân đoàn ra ngoài làm nhiệm vụ cơ bản đều cần thứ này, đã nhiều năm rồi vẫn chưa từng cải tiến.

 

Nhưng Hoắc Yến Hành lại cảm thấy Giản Đăng không chỉ thơm lại còn mềm mại, phải dùng ít lực mới được, nếu không lỡ đâu ôm đau người ta thì phải làm sao?

 

Nghĩ vậy, Hoắc Yến Hành lại gần Giản Đăng hơn, rất có tư thế của núi không đến chỗ ta thì ta đến núi.

 

Sóng trong đầu của Hoắc Yến Hành không cùng kênh với Hoắc Yến Hành, cậu vẫn đang suy nghĩ chuyện khác, nhưng nếu anh không muốn nói thì cậu cũng sẽ không hỏi.

 

Thế là Hoắc Yến Hành nhắc đến chuyện khác: "Yến Hành ơi, em khơi thông tinh thần cho anh nhé?"

 

Nghe thấy câu hỏi này, Hoắc Yến Hành miễn cưỡng tỉnh táo lại khỏi cơn phê bà xã thơm ngát: "Không cần đâu em."

 

Anh biết cặp lính gác dẫn đường có độ xứng đôi cao khi khơi thông tinh thần hiệu quả sẽ tốt hơn, dù vậy nhưng Hoắc Yến Hành vẫn từ chối.

 

Anh không muốn Giản Đăng nhìn thấy không gian tinh thần kỳ lạ đó của anh.

 

Khi dẫn đường tiến hành khơi thông sẽ tiến vào không gian tinh thần của lính gác, Hoắc Yến Hành thầm nghĩ một người mềm mại như Giản Đăng chắc chắn rất sợ bóng tối.

 

Ít nhất là trước khi có suy nghĩ thay đổi cảnh vật trong không gian tinh thần, Hoắc Yến Hành không muốn Giản Đăng tiến vào đó.

 

"Lần sau nhé." Hoắc Yến Hành ra sức tỏ vẻ tinh thần lực của mình rất ổn, rất tốt: "Lần sau có cơ hội chúng mình sẽ nói tiếp."

 

Giản Đăng muốn nói khơi thông tinh thần thì cần cơ hội gì, chỉ cần hai bên đồng ý là có thể làm bất cứ lúc nào cơ mà, nhưng cậu mơ hồ nhận ra Hoắc Yến Hành đang lảng tránh nên không nói gì.

 

Dù sao hai người cũng đã bắt đầu thử hẹn hò, sớm muộn gì cậu cũng sẽ biết Hoắc Yến Hành đang trốn tránh điều gì.

 

Khoang điều khiển hoàn toàn ngăn cách tiếng gió đêm bên ngoài, Giản Đăng tựa vào lòng Hoắc Yến Hành, lần đầu tiên không nghĩ về thời gian làm nhiệm vụ.

 

Cậu nhắm mắt lắng nghe tiếng tim đập truyền đến từ ngực Hoắc Yến Hành, nhịp đập trầm ổn mạnh mẽ như cảm giác mang anh mang đến cho cậu.

 

Dần dà, Giản Đăng thiếp đi trong tiếng tim đập thình thịch.

 

Nhận ra lực ôm mình của Giản Đăng yếu dần, Hoắc Yến Hành nhẹ nhàng thả cậu xuống ghế của mình.

 

Sau khi điều chỉnh tư thế cho Giản Đăng, Hoắc Yến Hành cũng không rời đi mà ngồi xuống đất cạnh ghế điều khiển, tựa vào tay vịn nhìn Giản Đăng không chớp mắt.

 

Một lúc lâu sau, Hoắc Yến Hành nắm một bàn tay của Giản Đăng, đưa đến bên môi khẽ hôn.

 

"Anh bắt được em rồi."

 

Anh vốn tưởng rằng đời này chỉ có thể ngắm Giản Đăng, không ngờ đêm nay Giản Đăng lại tặng cho anh một giấc mơ đẹp.

 

Nếu đã tặng anh giấc mơ này rồi thì đừng hòng lấy lại, anh đã bắt được rồi thì sẽ không bao giờ buông tay đâu.

Bình Luận (0)
Comment