Dẫn Đường Cậu Ấy Không Muốn Yêu Đương

Chương 8

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mà Giản Đăng lần nữa trở về bên người Hoắc Yến Hành rất nhanh đã phát hiện anh thiếu một cái găng tay.

 

Bàn tay định nắm lấy tay anh dừng lại, Giản Đăng không chắc hiện giờ trình độ "khiết phích" của Hoắc Yến Hành đã thế nào rồi.

 

Nghiêm khắc mà nói thì cũng không hẳn là "khiết phích", dù sao thì trong mấy tháng làm bạn cùng phòng với Hoắc Yến Hành, cậu chưa từng thấy anh tỏ vẻ ghét cậu lôi thôi lếch thếch, ném quần áo lung tung bao giờ.

 

Nhưng khi ấy Hoắc Yến Hành vẫn luôn đen găng tay, chỉ có buổi tối ở trong phòng ngủ mới tháo ra.

 

Thỉnh thoảng Giản Đăng vô tình đụng phải Hoắc Yến Hành cũng không thấy anh có phản ứng gì lớn, khi đó cậu suy đoán trình độ "khiết phích" của anh không nghiêm trọng, bây giờ thế nào thì khó mà nói được.

 

Dù sao thì trong nguyên tác Hoắc Yến Hành cũng không có chứng bệnh "khiết phích" này.

 

Nhớ đến nguyên tác, lúc này Giản Đăng mới nhớ ra hình như tiệc chúc mừng tối nay là một nét bút cốt truyện, Đào Khả làm bạn nhảy với nhị hoàng tử trong vũ hội, kết quả khi nhảy điệu thứ hai thì Kỳ Tinh Giác và công ba đồng thời mời cậu ta làm bạn nhảy khiến cái tên Đào Khả lần đầu vang danh trong giới xã giao của tinh cầu thủ đô.

 

Nhưng quan trọng nhất chính là trong vũ hội công ba bất ngờ trúng thuốc. Đào Khả muốn giúp hắn ta, kết quả là độ xứng đôi của hai bên quá cao nên suýt chút nữa đã dẫn đến sốt kết đôi [1], hai người dựa vào ý chí mạnh mẽ của mình mà dùng tinh thần lực an ủi nhau vượt qua nguy cơ đó, điều này cũng khiến tình cảm của công ba với Đào Khả xảy ra chuyển biến.

 

[1] 结合热 (Kết hợp nhiệt): Trong ABO được gọi ph át tình, trong vòng 1 tháng sau khi phân hóa, Omega sẽ nghênh đón lần ph át tình đầu tiên, lúc này Omega sẽ muốn đến gần và ngửi mùi pheromone của Alpha để an ủi mình, thời gian ph át tình sẽ tùy vào cấp bậc của Omega. Đó là ABO, còn truyện thể loại lính gác dẫn đường thì tui để là sốt kết đôi để phân biệt nhé.

Giản Đăng xác nhận từ đầu đến cuối việc này không liên quan đến mình thì vứt nó ra sau đầu, dù sao thì trong nguyên tác 'Giản Đăng' cũng không có tư cách tham gia vũ hội này.

 

Trong lúc suy tư, Giản Đăng cảm thấy tay mình thoáng cử động, rất nhanh đã bị người ta nhẹ nhàng nắm lấy.

 

Lần này không có găng tay cách trở, nhiệt độ cơ thể của đối phương qua lòng bàn tay truyền đến khiến suy nghĩ của Giản Đăng lung lay.

 

Khác với xúc cảm mượt mà của găng tay, vết chai trên tay Hoắc Yến Hành rất rõ, là dấu vết huấn luyện chiến đấu hàng năm để lại, ánh mắt Giản Đăng bất giác dừng lại trên bàn tay nắm lấy nhau của hai người, hai tay một lớn một nhỏ tương phản rất rõ.

 

"Tiểu Đăng!" Ferran gọi khiến cậu hoàn hồn, cậu chớp chớp mắt, ngạc nhiên mình lại sững người nhìn tay người khác.

 

Chắc chắn là do lâu rồi không thấy Hoắc Yến Hành không đeo găng tay nên mới thế.

 

"Thầy có mấy ông bạn muốn gặp trò, mau qua đây với thầy." Ferran cố ý chờ đến khi điệu nhảy kết thúc mới gọi Giản Đăng, kết quả lại gần thì thấy hai người đều im lặng.

 

Ferran: ? Tình huống gì thế, Hoắc Yến Hành làm gì sai à?

 

Tiếc là bây giờ không phải là lúc hóng hớt, Ferran vừa kéo Giản Đăng đi vừa quay đầu dò hỏi.

 

Giản Đăng và Ferran vừa đi chưa được bao lâu thì phó quan tìm đến.

 

Lúc đó Hoắc Yến Hành đang thất thần nhìn bàn tay không đeo găng tay của mình, nhẹ nhàng nắm lại rồi buông ra: "Mềm thật."

 

Muốn nắm mãi quá.

 

Phó quan: ?

 

"Thượng tướng?"

 

"Chuyện gì?"

 

Thấy người anh khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, lúc này phó quan mới thở phào nhẹ nhõm, Hoắc Yến Hành vừa rồi nhất định là ảo giác của anh ta.

 

Nếu không thì sao vừa rồi anh ta thấy vẻ không nỡ trong mắt tượng tướng?

 

Bỏ mấy suy nghĩ không thực tế ra khỏi đầu, phó quan bắt đầu báo chính sự: "Thượng tướng, hoàng đế bệ hạ tìm ngài..."

 

Bên kia, Giản Đăng đi theo Ferran liên tục gặp mấy người, đều là ông lớn trong lĩnh vực cơ giáp, cậu ngoan ngoãn đứng bên cạnh nghe Ferran ba hoa chích choè.

 

"Tiểu Đăng, vị này là chủ tịch Không, nhà chuyên bán vật liệu cơ giáp, trò mua ở đây có thể giảm giá 50% đó."

 

Nghe câu đùa như thế, ông chú trung niên được gọi là chủ tịch Không xua tay: "Thôi đừng, ông cứ kêu tôi là chủ tịch Không mãi thì sao tôi dám lấy tiền?"

 

Hai người trêu nhau một hồi, lúc này Ferran mới nói mục đích đến: "Nghe nói năm nay con trai anh cũng thi vào khoa cơ giáp trường Bạch Ưng?"

 

"Hầy, nó miễn cưỡng thi qua, suýt chút nữa tôi còn tưởng phải cung cấp vật liệu cơ giáp miễn phí thì nó mới vào học được đó." Chủ tịch Không nói thế nhưng trông vẻ mặt lại rất vui, hiển nhiên là rất hài lòng với chuyện con trai mình thi vào Bạch Ưng.

 

Ông chú gọi một lính gác trẻ tuổi đứng gần đó lại: "Nguyên Vu, mau tới đây!"

 

Giản Đăng nhìn thanh niên đi về phía này, cậu thoáng ngạc nhiên, không ngờ Ferran lại quen người nhà của công ba.

 

Thanh niên trước mắt chính là trúc mã của Đào Khả trong nguyên tác, thích Đào Khả mà bản thân lại không biết, bề ngoài là playboy trăng hoa thành thói, sau khi hiểu chuyện thì biến thành công ba trung khuyển, Không Nguyên Vu.

 

Nhà của Không Nguyên Vu là phú thương nổi danh đế quốc, vật liệu cơ giáp mà nhà họ Không bán gần như chiếm nửa đế quốc Úy Lam, tương lai Đào Khả dưới sự trợ giúp của hắn ta mà hoàn toàn khống chế xuất khẩu vật liệu của toàn đế quốc, trở thành người giàu nhất các vì sao.

 

Giản Đăng nghĩ tới đề án tốt nghiệp của mình, đúng lúc có mấy món cậu định tìm người mua giúp đây.

 

Không biết mua ở chỗ Không Nguyên Vu có rẻ hơn được chút nào không.

 

Nhưng vật liệu cậu cần đều có giá cả không hề thấp, chủ tịch Không nói không cần tiền thì Giản Đăng lại xấu hổ.

 

"Ông già, kêu tôi có gì không?" Không Nguyên Vu mất kiên nhẫn đứng cạnh cha Không, sau đó bị cốc đầu một cái.

 

"Không phải đã huấn luyện quân sự rồi sao? Sao vẫn không đứng thẳng lưng lên?" Cha Không rút tay về, lúc này mới giới thiệu Không Nguyên Vu với Ferran và Giản Đăng.

 

Thấy vẻ ngoài của Giản Đăng, hai mắt Không Nguyên Vu sáng lên, thoáng ngo ngoe rục rịch, có điều vẫn kiềm chế trước mặt cha Không.

 

"Tôi thấy để bọn trẻ nói chuyện với nhau đi." Ferran muốn nói chuyện riêng với cha Không.

 

"Nguyên Vu, đối xử với người ta cho tốt đấy."

 

"Biết rồi." Không Nguyên Vu qua loa đáp, đợi hai người đi xa rồi mới nóng lòng hỏi: "Bé xinh, em là người bình thường thật à?"

 

Nghe thấy xưng hô này, Giản Đăng khẽ nhíu mày, không trả lời hắn ta mà bảo: "Tôi tên Giản Đăng."

 

"Được, Đăng Đăng." Không Nguyên Vu nhún vai, thái độ vẫn cà lơ phất phơ hỏi: "Em đi theo đại sư Ferran thì chắc cũng là khoa chế tạo cơ giáp nhỉ, lớp nào vậy? Sao anh chưa từng gặp em?"

 

"Đừng gọi tôi là Đăng Đăng, năm nay tôi năm 4."

 

"Gì cơ?" Không Nguyên Vu suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm, rõ ràng trông Giản Đăng còn nhỏ hơn cả hắn ta.

 

"Mình cứ tưởng Khả Khả đã đủ khác thường rồi, không ngờ còn có người dị hơn."

 

Không Nguyên Vu lẩm bẩm, khiến Giản Đăng quái lạ liếc nhìn hắn ta, cậu không khỏi nghi ngờ mình tìm hắn ta mua vật liệu có đáng tin cậy không?

 

"Gặp nhau tức có duyên, hai ta cụng ly trước đã." Không Nguyên Vu lấy hai ly Champagne trong tay phục vụ đi ngang qua, đưa một ly cho Giản Đăng.

Giản Đăng nhận lấy, cậu chỉ nhấp một ít rồi không uống thêm, vì duy trì tỉnh táo để có thể làm thí nghiệm bất cứ lúc nào, cậu rất ít khi uống rượu.

"Sao anh không uống?" Nháy mắt ly rượu trong tay Không Nguyên Vu đã cạn đáy, hắn ta gọi phục vụ đến: "Anh không thích vị này?"

 

"Tôi muốn hỏi cậu vài chuyện." Giản Đăng đặt ly rượu sang một bên, quyết định nói chính sự chứ không muốn ở đây uống rượu: "Cậu có kênh nào mua vật liệu dòng C2 không?"

 

"C2?" Không Nguyên Vu khẽ lắc ly rượu vừa lấy trong tay: "Đó là đồ chuyên dùng chế tạo cơ giáp cấp S, anh mua nó làm gì?"

 

Nhớ đến thân phận sinh viên năm 4 của Giản Đăng, Không nguyên Vu văn dốt võ nát cũng biết đồ án tốt nghiệp cố định mỗi năm của khoa chế tạo cơ giáp: "Chẳng lẽ anh muốn chế tạo một cái cơ giáp cấp S?"

 

Hắn ta vừa dứt lời, trong không khí dần ngập tràn tinh thần lực của lính gác cấp S, mặt Không Nguyên Vu đỏ lên, ánh mắt trở nên mơ màng, Giản Đăng giật mình, cậu đã từng xem qua tư liệu của tháp Trắng, đây là triệu chứng tinh thần lực mất kiểm soát của lính gác!

 

Trong chốc lát, rốt cuộc Giản Đăng cũng nhớ ra cốt truyện nguyên tác bị mình lãng quên.

 

Cậu cứ nghĩ sẽ trúng thuốc gì, không nghĩ đến là thuốc Dẫn Dụ tinh thần lực.

 

Nếu lính gác dẫn đường vô ý dùng phải thuốc Dẫn Dụ thì đều sẽ dẫn đến bạo động tinh thần lực theo mức độ khác nhau.

 

Tinh thần lực của dẫn đường ôn hòa còn có thể thông qua ý chí của bản thân phối hợp với thuốc để tiêu đi dược tính, nhưng lính gác thì khác, tinh thần lực của họ vốn đã dễ mất khống chế, hơn nữa còn có thuốc Dẫn Dụ, bạo động tinh thần lực sẽ là chuyện sớm muộn.

 

Thuốc Dẫn Dụ là thuốc bị cấm bán ở đế quốc, không thể mua được ở ngoài, Giản Đăng nhớ đến vừa rồi Không Nguyên Vu vẫn còn ổn, nhưng sau khi uống rượu...

 

Không biết có phải do tâm lý hay không mà Giản Đăng cảm thấy tinh thần lực của mình bắt đầu trở nên nóng nảy.

 

"Cậu có mang thuốc Dẫn Đường không?" Giản Đăng lần nữa lui ra sau, tránh để tinh thần lực của Không Nguyên Vu ảnh hưởng đến mình.

 

"Ở... Ở trên xe..." Không Nguyên Vu miễn cưỡng duy trì chút lý trí cuối cùng.

 

Giản Đăng ra ngoài nhìn xung quanh, vừa rồi không biết từ khi nào Không Nguyên Vu đã dẫn cậu đến cái ban công nhỏ này, xung quanh không có ai, cậu không chắc dựa vào trình độ mù đường của mình thì liệu có tìm được đường về yến hội trong thời gian ngắn hay không.

 

Nghĩ đến đây, Giản Đăng mở quang não gọi cho Ferran, bên kia rất nhanh đã bắt máy: "Tiểu Đăng?"

 

"Thầy ơi." Gian Đăng nhanh chóng báo tình hình hiện tại cho Ferran: "Chủ tịch Không vẫn còn ở cạnh thầy chứ?"

 

"Thầy vừa tạm biệt ông ấy xong." Bên kia truyền đến giọng của Ferran: "Em đừng gấp, thầy về ngay, nói thầy biết các em đang ở đâu, thầy để phục vụ gọi bác sĩ trước."

 

"Trò cách em ấy càng xa càng tốt, lính gác từng được Bạch Ưng huấn luyện sẽ không đến mức vì chút thuốc Dẫn Dụ mà mất khống chế đâu."

 

Giản Đăng nói số phòng cạnh ban công nhỏ xong thì ngắt máy.

 

"Vãi..." Không Nguyên Vu mắng một tiếng: "Máu lạnh thế cơ à?"

 

Hắn ta ngẩng đầu nhìn Giản Đăng chỉ ước có thể cách mình cả dải ngân hà: "Đỡ tôi vào phòng kế bên với, nếu tinh thần lực bạo động thì sẽ khuếch tán ở ban công càng nhanh.'

 

"Anh chỉ là người bình thường, không có tinh thần lực thì sợ gì?"

 

Giản Đăng không nói gì, nhóc hươu tuyết trong không gian tinh thần bực bội đạp hai cái.

 

Hai ly Champagne vừa rồi đều có vấn đề, cũng may Giản Đăng uống không nhiều, ảnh hưởng không lớn, nhịn một hồi là ổn rồi.

 

Nhưng Giản Đăng không ngờ rằng khi tinh thần lực của Không Nguyên Vu bay đến, tinh thần lực của cậu cũng xao động theo.

 

Điều này chứng minh rằng độ xứng đôi giữa cậu và Không Nguyên Vu nhất định không thấp.

 

Thế thì cậu càng không được để Không Nguyên Vu phát hiện.

 

Tưởng tượng đến cảnh tháp Trắng sẽ mai mối đủ kiểu cho lính gác dẫn đường có độ xứng đôi cao, Giản Đăng tức khắc lui lại một bước, tương lai Không Nguyên Vu còn phải làm t ình nhân của Đào Khả, cậu không muốn dính líu gì đến bốn người bọn họ đâu.

 

"Tiểu Đăng?"

 

Giản Đăng lùi về sau một bước cảm thấy mình suýt chút nữa đã dẫm trúng gì đó, không chờ cậu quay lại thì giọng của Kỳ Tinh Giác đã vang lên trước.

 

"Em ở đây..."

 

Ban công nhỏ không có cửa, bên ngoài có thể thấy rõ tình hình, Kỳ Tinh Giác thoáng nhìn qua, lo lắng hỏi: "Em không sao chứ?"

 

Giản Đăng lắc đầu, lặng lẽ cách xa Kỳ Tinh Giác.

 

Nhưng Giản Đăng không biết, mặt cậu bây giờ rất đỏ, kết hợp với mùi rượu trong không khí và động tác im lặng cúi đầu của cậu, cực kỳ giống dáng vẻ say rượu.

 

Hiển nhiên Kỳ Tinh Giác đã hiểu lầm: "Tiểu Đăng, em say rồi."

 

Giản Đăng không trả lời, say thì say, dựa theo tính của Kỳ Tinh Giác có lẽ sẽ không thích đến gần ma men.

 

Ý nghĩ này vừa nảy ra, Giản Đăng phát hiện Kỳ Tinh Giác lại bước lên một bước, giọng nói dịu dàng của anh ta như sét đánh bên tai cậu.

 

"Hay là... Tiểu Đăng cũng trúng thuốc Dẫn Dụ rồi?"

 

Giản Đăng liếc nhìn anh ta, không rõ vì sao Kỳ Tinh Giác hỏi vấn đề này.

 

Thuốc Dẫn Dụ chỉ có tác dụng với tinh thần lực của lính gác dẫn đường, vô hiệu với người thường.

 

Nhưng Kỳ Tinh Giác như đã nắm giữ chứng cứ gì đó, nhẹ giọng dụ dỗ: "Tiểu Đăng, nếu trúng thuốc Dẫn Dụ thì thả tinh thần thể ra ngoài sẽ thoải mái hơn em ạ."

 

"Như thế này đây."

 

Vừa dứt lời, một con đại bàng đầu trắng [1] lặng lẽ đáp xuống trên vai Kỳ Tinh Giác, tinh thần lực thuộc về lính gác của Không Nguyên Vu bị một tinh thần lực khác cản lại, chậm rãi vây quanh Giản Đăng.

 

[1] 白头海雕 (Đại bàng đầu trắng): Một loài chim săn mồi hàng đầu tại Bắc Mỹ, là loài chim quốc gia và biểu tượng của Hoa Kỳ.

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Bình Luận (0)
Comment