Dẫn Đường Của Vua

Chương 44

"Phu nhân, nếu như ta không mù thì trên người cô bây giờ đang mặc phục sức của tòa thánh thì phải?" Thanh Điểu lạnh mặt tự tiếu phi tiếu, hỏi, "Cô khẳng định là muốn giật dây ta lật đổ cái tổ chức cho cô mặc bộ đồ này sao?"

"Không phải lật đổ," Mia vội nói, "Là thanh trừng, cũng giống như cái viện bồi dưỡng này, cắt bỏ khối u ác tính, để nó nhận được nguồn máu mới."

"Thưa ngài, từ sau khi ngài cứu tôi, tôi luôn quan tâm đến hướng đi của ngài, ngài là anh hùng của đế quốc, nhưng kết quả thì sao, giáo hội chẳng những không khen ngợi chiến công của ngài, ngược lại còn nhốt ngài vào cái nhà tù này, sau đó thì tên của ngài biến mất trong danh sách của giáo hội, đây chính là tất cả những gì giáo hội làm với ngài! Lẽ nào như thế vẫn chưa đủ làm lý do báo thù của ngài sao?!"

Thanh Điểu chán nản nghe Mia hùng hồn phát biểu, rõ ràng tư tưởng của cô gái sống sót sau trận chiến này hợp lý đến kỳ lạ, nhưng lại tự tin vô cùng, còn muốn truyền cái ý chí hùng hồn này lại cho người khác, nhưng mà Thanh Điểu cũng không ngu đến nỗi để cho cô ta thao túng.

Hắn không thèm nể nang mà nói: "Phu nhân, tôi cảm thấy hình như cô còn chưa tỉnh ngủ đó, Trong mắt của ta, cô đây là muốn tìm một con rối để khống chế giáo hội hoàng gia, sau đó lại dùng một lí do thoái thác tuyệt đẹp đẩy ta ra, thực xin lỗi, ta đây không có hứng thú, nếu như không có chuyện gì khác thì về trước, bạn ta sắp đến tìm ta rồi."

Nói xong, Thanh Điểu cũng không nhìn sắc mặt Mia chợt biến đổi, đi thẳng qua mặt cô ta, ngay lúc hắn định mở cửa, Mia cất cao giọng, gay gắt hỏi: "Có phải là do những người đó cản trở bước chân của ngài không, thưa ngài?"

"Không phải," Thanh Điểu bình tĩnh đáp, "Là ta không thể rời bỏ cậu ấy."

"Nếu ngài không đáp ứng tôi, tôi sẽ không thể bảo đảm bạn của ngài có thể bình yên vô sự đợi trong viện bồi dưỡng đâu." Tinh thần thể bạch hạc của Mia xuất hiện, kêu lên cảnh cáo.

Thanh Điểu siết tay lại, giận tái mặt, tức tối hỏi: "Những lời cô đáp ứng ta đều là nói nhảm à?"

"Người tôi ta đáp ứng là tiền giáo chủ Noah, nếu như ngài không phải, vậy những lời cam đoan này của tôi cũng chỉ có thể đổ sông đổ biển mà thôi." Mia ngửa đầu kiêu ngạo nhìn hắn, dáng vẻ không cho người khác từ chối, "Chỉ cần ngài thuận theo sắp xếp của tôi, tất cả mọi thứ đều có thể bàn bạc."

Thanh Điểu tức giận hỏi: "Cô muốn thế nào?"

Mia chạm vào vòng ID, gần như cùng lúc, sàn nhà, trần nhà và ngoài cửa sổ căn phòng đều yên lặng mở ra, vài người bịt mặt mặc đồng phục chiến đấu xông vào, bọn họ mặc đồ đậm mày, bịt mặt nạ kín mít vây quanh Thanh Điểu, đồng loạt giơ vũ khí lên.

Nhìn vũ khí uy hiếp ngay trước mặt, Thanh Điểu nhất thời không có đường lui, hắn nhíu mày quan sát đám người vây quanh mình, chất vấn: "Cô có ý gì?"

Mia giả vờ thở dài, nói: "Tôi cũng là vì muốn tốt cho ngài mà thôi, xin ngài hãy ngoan ngoãn phối hợp, tôi cũng không muốn làm ngài bị thương."

"Làm bị thương à..." Thanh Điểu ngưng trọng sắc mặt, "Còn chưa biết ai làm ai bị thương đâu..."

Vừa dứt lời, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ cục diện giằng co đầy bế tắc này, Thanh Điểu thình lình tập kích về gã bịt mặt gần nhất, tay hắn vừa mới chạm vào trán đối phương liền bị giật điện, hắn vội rụt tay lại, đầu ngón tay suýt bị phỏng. Hắn kinh ngạc nhăn mày, tiếng thở dài của Mia lại vang lên: "Thưa ngài, tôi biết công kích tinh thần của ngài rất mạnh, nhưng ngài cảm thấy tôi sẽ phạm cùng một sai lầm sao? Mũ giáp của bọn họ đều là đặc chế, công kích của ngài không có tác dụng với bọn họ đâu."

Thanh Điểu vỡ lẽ, lạnh lùng nói: "Xem ra hôm nay cô không đạt được mục đích thì sẽ không chịu ngừng. Đã như vậy, hà tất còn nói một đống thứ quang minh chính đại gì đó."

Dường như Mia không nghe thấy lời nói châm chọc của Thanh Điểu, dáng vẻ như thương xót cho dân, lắc đầu thở dài: "Tại sao tôi nói ngài lại không nguyện ý nghe chứ, cần gì phải để tôi sử dụng vũ lực chứ. Ầy, bắt hắn lại." Vừa dứt lời, vài tên bịt mặt nhanh chóng hành động, bắt lấy cánh tay Thanh Điểu, đè vai hắn lại, mạnh mẽ áp hắn xuống.

Thanh Điểu không có sức chống lại hai người, không chịu nổi sức nặng bị áp xuống mặt đất. Con hạc trắng của Mia thành thật đi về phía Thanh Điểu, gục đầu xuống muốn dùng cái mõm dài của mình đụng mặt Thanh Điểu, Thanh Điểu ghét bỏ tránh né. Thấy hành động "có tâm" của mình bị chán ghét, mặt Mia đen lại, giọng nói cứng ngắc: "Đây là do ngài buộc tôi, thưa ngài."

Đương lúc cả bọn cho rằng mọi thứ đã nắm chắc trong tầm tay, cửa phòng "rầm" một tiếp bị đạp mở, Nicole Shanna mang giày cao gót ngạo nghễ bước vào, hất cằm cười nhạt: "Lính đánh thuê Nicole Shanna, xin chỉ giáo."

Nicole Shanna đột nhiên xuất hiện khiến Mia sợ run lên, cô ta thốt lên: "Cô đến làm gì?"

"Đến xem cô đang làm cái gì đó, phu nhân Mia à." Nicole Shanna cố ý nhấn giọng, gằn từng chữ nói, "Có thể mời cô thả bạn tôi ra được không?"

Mia nhanh chóng bình tĩnh lại, nơi này là địa bàn của cô, đối phó với vài phần tử gây rối thì dư sức, cô ta lại phất tay thêm lần nữa, lạnh mặt ra lệnh: "Bắt cô ta lại luôn!"

Hai gã bịt mặt vọt thẳng tới chỗ Nicole Shanna, Nicole Shanna cười ha hả, thấp người lách vào trong phòng, con trăn lặng lẽ trườn trên mặt đất tiếp cận tinh thần thể của Mia, cắn thẳng vào cái cổ nho nhỏ đó. Con hạc trắng thống khổ kêu to, vô lực vỗ cánh, lông vũ trắng rơi đầy ra đất.

Tinh thần của Mia đột nhiên trở nên đau đớn tê liệt, cô ta lảo đảo hai bước té ngã trên đất, hổn hển phẫn nộ quát: "A —— Gϊếŧ ả cho ta!" Nhiều người chạy về phía Nicole Shanna, vài gã bịt mặt cũng lấy tinh thần thể của mình ra gia nhập cuộc chiến, một đám chó rừng lông đen đồng loạt chạy về phía con trăn, con trăn ngẩng đầu và thân hình lên, vung đuôi quét ngang mấy con chó rừng muốn tiến lại gần.

Thấy đám người bịt mặt lấy tinh thần thể ra, khóe miệng Thanh Điểu nhếch lên, mấy con chó rừng đồng màu vốn còn vây quanh con trăn muốn cắn xé đột nhiên run rẩy sợ hãi, cụp đuôi chạy vòng lại chỗ, tựa như bị một nguồn sức mạnh vô hình khống chế cử động, nhân cơ hội này, con trăn vung đuôi lên, lần lượt quét sạch đám chó rừng quăng đập lên tường.

Tinh thần thể của đám người bịt mặt bị tấn công, nhanh chóng ảnh hưởng lên người cả đám, chỉ vỏn vẹn đúng một giây, bọn chúng rơi ngay xuống thế hạ phong, Nicole Shanna nắm lấy cơ hội này, gạt ngã liên tiếp mấy người, chiếc giày cao gót mạnh mẽ giẫm lên vai bọn chúng, đám người bịt mặt rống lên, lập tức bị cô đánh ngất.

Thấy cảnh tượng này, Mia vội thu tinh thần thể về, run rẩy đứng dậy, cô ta mở màn hình định bụng gọi người máy đến cứu viện, một đôi tay đột nhiên đè vòng ID của cô ta lại, cô ta quay đầu lại nhìn, vừa vặn đối diện với hai mắt Lanto.

"Cậu ——"

"Phu nhân Mia, tôi cứ nghĩ viện bồi dưỡng quả thật đã thay đổi như cô đã nói, nhưng thoạt nhìn thì giống vậy, có điều vẫn chỉ là một đám côn đồ, nếu cô thật sự có tâm muốn thay đổi thế giới...chẳng thà thay đổi bản thân mình trước đi?" Lanto thản nhiên nói, cùng lúc con chim máy của cậu vững vàng đậu xuống cánh tay Mia, cái mỏ hung hăng mổ xuống. Cánh tay Mia đau đớn như bị ong mật chích, cô tức giận hỏi: "Cậu đã làm gì?!"

"Trước khi hỏi tôi không bằng hỏi chính bản thân cô trước đã làm chuyện gì tốt đi." Lanto trả lại nguyên câu cho cô ta, bên trong mỏ con chim máy có giấu kim gây mê, chẳng mấy chốc đã có hiệu lực, thân thể Mia mềm nhũn ngã xuống, phía bên kia, Nicole Shanna đã đánh xong tên bịt mặt cuối cùng, hất đầu nói: "Được rồi, toàn bộ đều xử lý xong, chúng ta đi thôi."

"Đi, chúng ta đi tìm Ebony." Lanto đá văng ra gã bịt mặt trên người Thanh Điểu ra, lôi hắn dậy. Bốn mắt hai người chạm nhau, chẳng ai dám mở miệng nói. Phần ký ức của Lanto có liên quan đến Thanh Điểu vẫn mơ hồ, cậu có hơi xoắn xuýt, nhưng vẫn nguyện tin tưởng Thanh Điểu sẽ không làm hại mình. Thanh Điểu cũng không biết nói gì đành ngậm miệng lại, ánh mắt chỉ đăm đăm nhìn Lanto, dường như chờ cậu ra lời phán xử cuối cùng.

Qua một hồi, cuối cùng Lanto cũng phá vỡ bầu không khí trầm mặc. "Đi thôi, chuyện khác...đợi chúng ta trốn ra ngoài rồi hẵng nói."

Thanh Điểu gật đầu, đuổi kịp bước chân của cậu. Lanto mở vòng ID gọi Saint Carlos: "Tiểu Lạc, cậu có cách nào thì hack vào hệ thống viện bồi dưỡng đi, giúp bọn tôi sắp xếp một con đường chạy trốn, mặt khác khóa trái căn phòng này lại, đừng để bọn chúng thoát ra."

Carlos gọn gàng trả lời: "Không thành vấn đề."

Ba người ra khỏi phòng, lập tức nghe tiếng khóa lại rõ ràng, một cái rồi lại một cái, nhất định là không dưới năm cái khóa.

Đúng là một cánh cửa tốt, tiếc là không có thời gian nghiên cứu. Lanto tiếc nuối chép miệng, quay đầu lại liền nhìn thấy Thanh Điểu đang nhìn mình thăm dò, cậu run rẩy rồi vỗ tay hắn, hỏi: "Cậu nhìn tôi làm cái gì?"

"Cậu nhớ được bao nhiêu chuyện rồi?"

"Một chút," Lanto liếc nhìn Nicole Shanna, cân nhắc mở miệng đáp, "Tôi nhớ đến Phoebe, Gospel còn có cả Noah, duy chỉ mình cậu là không có."

Thanh Điểu trầm mặc một chút, thấp giọng lúng túng: "Người đặt bọn họ chung một chỗ, là tôi."

"Cậu nói cái gì?" Lanto không nghe rõ, ngừng bước lại hỏi. Nicole Shanna thấy hai người dừng lại, bèn thúc giục, "Hai vị đại gia à, có chuyện gì thì đợi chúng ta trốn hẳn ra ngoài rồi hãy nói có được không? Giờ có thể ngừng xoắn xuýt được không vậy?"

Lanto cân nhắc, bỏ qua màn chất vấn: "Ra ngoài rồi nói." Cậu dừng một chút, "Cám ơn cậu đã đưa tôi con chim máy."

Thanh Điểu lại dùng âm thanh nhỏ xíu khó nghe rõ được, lẩm bẩm: "Đây vốn là tôi..."

Ba người lại đi trong hành lang viện bồi dưỡng như chẳng có chuyện gì xảy ra, có cậu bạn Saint Carlos siêu đỉnh này ở đây, cho dùng là là người máy hay là nhân viên của viện bồi dưỡng cũng không nhận ra điều gì khác thường. Ba người đi thẳng một đường đến nhà ăn, liền phát hiện bóng dáng của Ebony. Dáng người vừa ngăm đen vừa cường tráng quả thật là dễ nhận thấy vô cùng, có điều thấy bên cạnh anh có một đám người tò mò xúm lại xem, mặt Nicole Shanna đen như đáy nồi.

Ầy, xem ra cái đám đó không biết rõ Ebony là sở hữu của ai, muốn đến thả thính. Lanto liếc một cái, lặng lẽ đoán.

Nicole Shanna ưỡn ngực, vặn vẹo thắt lưng duyên dáng bước tới chỗ Ebony, còn chưa đến gần, Ebony đã nhận ra cô nàng, vô thức nhìn về phía cô, khuôn mặt của anh bạn cao to dễ xấu hổ này vội đỏ lên, mà đám người không liên quan vây lấy anh cũng phát hiện Nicole Shanna đang đến, mấy cặp mắt liền nhìn chằm chằm không rời. Không rảnh đôi co, Nicole Shanna kéo Ebony từ trong đám người ra ngoài trở lại bên cạnh hai người Lanto, trong tay Ebony còn bưng bữa sáng anh chọn cho bọn họ.

"Sandwich phô mai! Cảm ơn!" Hai mắt Lanto sáng rực chộp lấy bánh sandwich phô mai cho vào trong miệng, vừa ăn vừa nói, "Được rồi, lấy chút thứ có thể ăn, chúng ta đi."

Nicole Shanna học theo, cầm lấy bỏ vào miệng ăn, không quên ôm cánh tay Ebony nghênh ngang rời khỏi nhà ăn. Bốn người đi vào một góc không người nói chuyện. Ebony rất cao, thực sự quá gây chú ý, nhưng anh cũng không cần Nicole Shanna hối thúc, lập tức ngồi xổm xuống, thấp giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Lanto mau mắn giải thích: "Mia muốn trói Thanh Điểu mang đi, nguyên nhân không rõ, chúng ta không thể ở lại chỗ này, phải mau rời đi."

Ebony sửng sốt một chút, lo lắng nói: "Nhưng là nơi này là viện bồi dưỡng dẫn đường, an ninh chặt lắm, sao chúng ta có thể rời được? Huống hồ gác cửa có cả người lẫn người máy, chúng ta không đi ra được đâu."

Nicole Shanna chống má, nói: "Chuyện đó không sao, Tiểu Lạc có hack vào hệ thống của bọn chúng, có thể giúp đỡ chúng ta tiết kiệm được ít thời gian, nhưng mà gác cổng đúng là một vấn đề lớn, chúng ta không thể nghênh ngang đi thẳng ra ngoài mà ha?"

"Ai nói không thể." Lanto đột nhiên ngắt lời hai người, bình tĩnh nói, "Tôi có cách."

Viện bồi dưỡng dẫn đường nằm ở sảnh phía đông của thánh đường Saint Coca, giữa sảnh phía đông với sảnh chính có thiết lập một lưới giám sát, có gác cổng và người máy trông coi 24/24. Học viên bên trong viện bồi dưỡng dĩ nhiên không thể tùy tiện ra vào, nhưng nếu là có nhân viên đi cùng thì lại đi qua bình thường.

Hiện tại bốn người đang cách vị trí lưới giám sát vị trí không xa, vừa mới so sánh, Ebony và Nicole Shanna đã thay đổi trang phục, cả hai lấy đồ trong một phòng làm việc mặc quần áo lao động của nhân viên để ngụy trang, lúc quét ID Saint Carlos còn đổi hoạt động ghi chép để cả hai làm người đưa hai người kia ra khỏi viện bồi dưỡng. Ebony có hơi lo, anh lo cho bộ đồ mình đang mặc, vì dáng anh quá cao, dù đã lấy bộ đồ kích cỡ XXXL nhưng khi mặc vào thì vẫn chật chịu không nổi.

"Vầy có bị lộ không đây?" Ebony lo lắng hỏi.

"Không sao đâu, người máy không quan tâm cậu ăn mặc thế nào đâu, còn người ấy hả, chỉ cần nói dối cho qua cửa là xong." Lanto giải thích kế hoạch, lời nói rõ ràng rành mạch khiến Nicole Shanna phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.

"Ầy, Lanto, sao cậu đột nhiên thông minh thế?" Nicole Shanna ngạc nhiên hô lên, Thanh Điểu cũng xoay đầu lại chăm chú nhìn cậu, trong con người lóe lên một tia mừng rỡ mà Lanto nhìn không hiểu. Cậu cũng không nghĩ nhiều, bảo cả đám hành động. Cho dù Ebony có hơi sợ, nhưng vẫn thẳng người đi về phía lưới giám sát.

"Chuẩn bị tiếp xúc." Âm thanh Saint Carlos nói rót vài tai mọi người, nhưng cảm đám lại điềm nhiên đi đến, Ebony và Nicole Shanna giả vờ quét vòng ID, Saint Carlos liền can thiệp vào chương trình, cửa được đóng ứng tiếng mở ra. Suốt toàn bộ quá trình, người máy không để lộ nửa phần khác thường, gác cổng nhìn chằm chằm Ebony hồi lâu cuối cùng chịu không được bèn lên tiếng hỏi: "Này, cậu ——"

Không đợi hắn hỏi xong, Thanh Điểu vươn tay đè lên đỉnh đầu hắn, lúc buông tay ra, ánh mắt gác cổng đờ đẫn, ngây ngô cười khoát tay cho bọn họ rời đi.

"Đi mau!" Lanto nói nhỏ, mọi người lập tức bước nhanh hơn, chạy về phía sảnh chính. Mắt thấy cửa lớn càng ngày càng gần, Saint Carlos lại đột nhiên kêu lên cảnh báo: "Đừng mở cửa, mau đi trở về! Mau ——"

Tập thể không kịp phản ứng, khẽ sửng sốt, đúng lúc cả đám quay người đi, một tiếng nặng nề vang lên, cửa lớn sảnh chính chầm chậm mở ra.

Quân phục màu lam đậm có ký hiệu hải quân Liên bang Gassard đột ngột đập vào mắt, thấy vị quân nhân đi đầu ở hàng phía trước, tất cả đồng loạt biến sắc.

—— Herbert!

Thấy cả đám bọn họ, gương mặt mệt mỏi của Herbert chợt sáng rỡ, ánh mắt hắn gắt gao nhìn Thanh Điểu, khóe miệng nhếch lên.

"Noah của ta... Bắt hắn lại!"

Bình Luận (0)
Comment